Đi theo Tôn Sách hắn tới khu Thiên Cấp cũng chính là nới cao cấp nhứt, chỉ có những người chi tiêu hơn 100 vạn hoàng kim hoặc 1.000 linh thạch hạ
phẩm trở lên, rồi phải trải qua kì thi của Đỗ Thạch Trường tổ chức mới
có lệnh bài Thiên Cấp tiến vào Thiên Khu. Hắn nhìn toàn diện khu Thiên
Cấp này chỉ có hơn năm mươi viên, theo như Tôn Sách giải thích thì những viên ở đây đều được trải qua các chuyên gia am tường giám định nhiều
lần mới tuyển qua được 50 viên. Mỗi viên ở đây giá thấp nhứt cũng là
5.000 linh thạch hạ phẩm, và khu Thiên Cấp chỉ giao dịch bằng linh thạch không dùng hiện kim.
Qua gần nửa canh giờ quan sát, Tôn Sách cũng âm thầm theo dõi hắn phương thức giám định, hắn biết điều đó có gắn
dùng hồn lực của mình truy xét nhưng thực ra hắn đã lén vận chuyển [Phá
Chướng Chi Nhãn] soi xét. Hắn phát hiện ra một thứ khá thú vị, nó nằm
cách hắn vài bước chân, khối đá này hình dạng cao to hơn một mét, giá
của nó là 10.000 linh thạch hạ phẩm, tiếp đến hắn đi xung quanh nhìn,
thình lình hắn thấy một hòn đá kì lạ, dựa theo [Phá Chướng Chi Nhãn] cho hắn thấy thì bên trong là một quả trứng màu vàng, bên trên khắc các
loại phù văn kì dị. Hiếu kì hắn quyết định chọn viên đá này, giá hòn đá
này thấp hơn các hòn đá khác chỉ vẹn 6.500 linh thạch hạ phẩm.
Nhưng tất cả hắn không cần phải trả tiền, đây là giao dịch giữa hắn và Tôn
Sách, lúc này Tôn Sách đề nghị hắn phá thạch, dù sao Thiên Khu, ai mà
biết bên trong có bảo bối gì, Lâm Thần gật đầu nhưng lại không cần phiền phức nhờ kĩ sư cắt đá tới, hắn chỉ điểm nhẹ nhàng, hàng loạt kiếm khí
sắt bén như dao cạo chém lên bề mặt tảng đá.
Tôn Sách kinh hãi
thốt lên:" Kiếm Khí... Đây là... Kiếm Ý, không sai được là Kiếm Ý!" Lúc
này hăn đã không còn tâm coi thường thanh niên tóc trắng trước mặt mình
nữa. Lòng hắn khẽ run rẩy, vừa rồi hắn có ý định nếu như trong lúc cắt
đá, cắt được bảo bối hắn sẽ tìm cách cường hoành cướp giật. Nhưng khi
hắn thấy luồng kiếm khí sắc bén kia, ý nghĩ kia liền tan biến, may mà
hắn không động thủ nếu không chỉ cần hắn khẽ niệm hắn chết lúc nào không hay.
Vừa rồi, Lâm Thần cố ý phô trương thanh thế, một hắn muốn
nhanh lẹ cắt đá cho còn nhanh chóng trở về, mặc khác hắn cùng cho Tôn
Sách biết thân biết phận nên ngoan ngoãn làm người, nếu không thì đừng
trách hắn vô tình. Một mũi tên trúng hai con nhạn, Lâm Thần rất nhanh
gọt xuống những mảng đá, lộ ra một cây thương rỉ sét màu đen xì dài hơn
một mét tám, còn viên thứ hai cắt ra là một khối hoá thạch hình trứng.
Tôn Sách thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, an ủi Lâm Thần nhưng từ giây phút
Lâm Thần tiếp cận quả trứng này thì kim sắc quyển trục dao động vô cùng
mãnh liệt, trước giờ hắn chưa từng thấy điều này.
Nghe Tôn Sách
nói vậy, hắn đành mỉm cười thu hồi hai món đồ vật vào túi trữ vật, đồng
thời rời đi khỏi Đổ Thạch Trường, khi hắn vừa rời khỏi, hắn phát hiện có người theo dõi hắn, Lâm Thần khẽ mỉm cười rồi cố tình đi chậm, dẫn dụ
bọn chúng ra khỏi thành, quả nhiên bọn chúng đi theo, tốc độ của Lâm
Thần dần dần nhanh lên.
Tên bí ẩn bám đuôi Lâm Thần không ai khác
chính là Tống Thanh Thư, ngoài ra còn có Tây Môn Khánh, La Đằng cùng ba
tên thuộc hạ, phát hiện tốc độ Lâm Thần bỗng tăng lên biết hắn đã nghi
ngờ, bọn họ liền đuổi theo.
Người đuổi người chạy,cuối cùng cả hai bên đều dừng tại một khu rừng gần Bạch Hổ Thành hơn vài chục kilomet.
Bây giờ, Lâm Thần đang bị bao vây bởi một nhóm người hơn sáu người, tu
vi bọn họ thấp nhất cũng là Linh vũ Cảnh đỉnh phong, còn lại đều là
Huyền Vũ Cảnh nhất trọng, riêng Tây Môn Khánh là Huyền Vũ Cảnh tam trọng đỉnh phong. Lâm Thần nhìn về phía bọn người mĩm cười:" Xem ra vốn để
các ngươi sống vài hôm mới tính sổ, không nghỉ nhanh như vậy lại muốn
tìm chết!"
Tây Môn Khánh cười nhạt, rồi nói:" Giết ta, ngươi chỉ
Huyền Vũ Cảnh nhị trọng, bọn ta sáu người, ngươi giết ta bằng cách nào,
khôn hồn giao túi trữ vật ra, rồi phế đi tu vi ta cho ngươi một con
đường sống!''
" Haha.... Lâu rồi không ai đe doạ tính mạng ta,
thật hoài niệm!" Lâm Thần bật cười nói đồng thời tế ra Dạ Nguyệt Kiếm
nhìn nó mỉm cười :" Hôm nay ta sẽ dùng các ngươi khai kiếm, các ngươi
nên vinh hạnh đây là lần đầu tiên kiếm này dùng để giết người a!"
Nói dứt lời, Lâm Thần nhanh như cắt, lao lên chém chết tên Linh Vũ Cảnh
đỉnh phong, mắt thấy đồng bọn bị giết, Tây Môn Khánh tức giận ra lệnh
tất cả xông lên, nhưng tốc độ của Lâm Thần quá nhanh bọn chúng không kịp định hình thì một đường kiếm cắt ngang lần này là Huyền Vũ Cảnh nhất
trọng vũ giả bỏ mình, không ngừng lại đó thừa thắng xông lên, Lâm Thần
không ngừng chém chết hai tên tiếp theo. Bây giờ chỉ còn ba tên, Tây Môn Khánh, Tống Thanh Thư và La Đằng..
Nhưng chưa kịp nói gì đầu của
La Đằng đã rơi xuống chết liền tại chỗ, lúc này cả hai vô cùng sợ hãi,
đây mà còn vây giêt sao, đây là một bên cuồng sát.
Tây Môn Khánh
không ngờ thực lực của Lâm Thần lại mạnh đến như vậy, kèm theo bộ pháp
quỷ dị thoát ẩn thoát hiện không bắt kịp nhịp độ, bỗng có một cỗ cảm
giác sợ hãi dâng lên, Tây Môn Khánh dự móc trong túi trữ vật ra đồ vật
nhưng không kịp bị Lâm Thần chém đứt lìa cánh tay hắn kêu gào đau đớn,
Tống Thanh Thư thấy vậy liền nói:" Ngươi không được làm càn, ta là đệ tử của Vũ Thần Tông, ngươi giết ta nhứt định sẽ bị cường giả trong tông
truy sát! Chuyện hôm nay ta sẽ lộ ra ngoài, nguoi yên tâm..."
Tây
Môn Khánh liền giật mình nói:" Đúng... Đúng... ta là thiếu chủ của thất
đại thế gia, Tây Môn thế gia, chỉ cần người tha cho ta ân oán xem như
bỏ, ta còn cho ngươi cơ hội gia nhập Tây Môn thế gia, ngươi chỉ là tán
tu nhứt định sẽ thiếu tài nguyên tu luyện, Tây Môn thế gia không có gì
ngoài nhiều tiền, với thực lực ngươi nhứt định sẽ được trọng dụng và bồi dưỡng. Ngươi nghỉ xem!? "
Tây Môn Khánh cùng Tống Thanh Thư nghe vậy, bỗng tâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tống Thanh Thư chèn thêm câu:" Nếu ngươi muốn, ta cũng có thể đề cử ngươi gia nhập Vũ Thần Tông, sau đó giúp ngươi bái sư tôn ta, sư tôn ta ngài ấy là một vị Tôn giả có địa vị tại Vũ Thần Tông, theo người bảo
đảm tương lai sáng lạng!"
Lâm Thần lại chần chừ suy nghĩ, lúc này
lợi dụng Lâm Thần phân tâm, Tống Thanh Thư lén phóng một ám khí phi tiêu vào người Lâm Thần nở một nụ cười đắc ý, nhưng chưa kịp cười thì chỉ
thấy phi tiêu bị Lâm Thần dùng ngón tay búng ngược lại chợt qua người
hắn, may mắn hắn phạn xạ nhạy tránh được nhưng chưa kịp định hồn một
luồng kiếm khí bay tới chém ngang đứt đầu hắn, tới phút cuối hắn không
nghỉ hắn lại bị giết như vậy. Lâm Thần mĩm cười nói:" Muốn chơi tâm kế
với ta, còn sớm cả trăm triệu năm a, bây giờ tới lượt ngươi Tây Môn
Khánh! "
Tây Môn Khánh hoảng sợ hắn vậy mà dám giết đệ tử của ngũ
đẳng thế lực Vũ Thần Tông, lúc hắn liền muốn quay đầu bỏ chạy nhưng bị
Lâm Thần đạp một cước vào ngực, té nhào xuống đất, xương toàn thân gãy
vụn, hắn hộc máu oán hận nhìn Lâm Thần:" Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai,
tại sao muôn đuổi cùng giết tiệt như vậy ?"
Lâm Thần mĩm cười lê mũi kiếm trên mặt đất từ từ nói:" Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Lâm Thần! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT