Chu Như Ngọc quay quảng cáo bị bắt phải dừng lại, Đường Nhã Phương nhàn
rỗi đến nhàm chán, liền chạy tới nói chuyện phiếm với những nhân viên
công tác đó.
Đều là đồng nghiệp, hơn nữa người đẹp Đường Nhã Phương lại dễ nói chuyện, rất nhanh liền cùng mọi người hòa nhập với nhau.
Đang lúc nói chuyện, liền nghe một người chỉnh ánh sáng ở bên cạnh
nói: “Chưa từng gặp qua người có kỹ thuật diễn nát như vậy, cho dù là
người vừa mới diễn, cũng sẽ không toang đến như vậy!”
“Đây vẫn là lần đầu tiên từ lúc đi làm đến giờ nhìn thấy có người NG nhiều lần như vậy, quả thật là phá ký lục, thật không biết các nhà
quảng cáo nghĩ như thế nào, lại tìm cô ta làm người đại diện thương
hiệu."
“Tôi đứng cầm đèn, tay cũng cầm đến phát đau, hình như đạo diễn cũng tức giận vô cùng."
Lọt vào tai đều là tiếng oán giận của Chu Như Ngọc, sau khi Đường Nhã Phương nghe thấy, cũng không đưa ra bình luận gì.
Kỹ thuật diễn của Chu Như Ngọc không được công nhận, có kết quả như vậy, ngược lại thì cũng có thể lý giải.
Còn chuyện các nhà quảng cáo vì sao tìm cô ta quay chụp quảng cáo, hẳn
là bởi vì gần đây Chu Như Ngọc đã nhận được không ít sự chú ý, hơn nữa
có Vi Vịnh Phong hỗ trợ, cho nên mới có thể chuyển được đến tay cô ta.
Đường Nhã Phương không khỏi bĩu môi.
Người phụ nữ kia muốn đối phó cô, nhưng lại xem nhẹ chén cơm của
giới giải trí này có thể ăn ngon như vậy sao, cho dù bối cảnh của cô ta
lớn, nhưng không có kỹ thuật diễn, vẫn là không làm được cái gì.
Suy đến đây, Đường Nhã Phương không nhịn được nhếch miệng vui sướng
khi người khác gặp họa, đối với kẻ thích cắn người như Chu Như Ngọc,
không có chút đồng tình nào.
“Đường Nhã Phương”
Nguyễn Hương Giang từ phía sau đi tới kêu cô một tiếng, thái độ kia có chút tự cao tự đại.
“Chuyện gì?”
Đường Nhã Phương nhưởng mày, lãnh đạm hỏi.
Nguyễn Hương Giáng rất nhanh đã đi tới đứng trước mặt cô, trong tay
cầm một cây cây quạt đưa tới, nói: “Công ty muốn cô cố gắng xây dựng
dáng vẻ quan hệ hòa hợp với chị Như Ngọc, vừa hay hiện tại chị ấy đang
nghỉ ngơi, thời tiết nóng như vậy, cô đi qua quạt cho chị ấy đi, chờ lát nữa tôi sẽ chụp lại cảnh này, đăng lên mạng.”
"..."
Nghe được lời Nguyễn Hương Giang nói, Đường Nhã Phương giật mình,
dùng ánh mắt mỉa mai nhìn chằm chằm cô ta, cười nói: “Bảo tôi đi quạt
cho Như Ngọc?”
“Đúng vậy, nếu muốn làm sáng tỏ, thế ít nhất cũng phải thật một chút đi, bằng không bạn bè trên mạng sao có thể tin?”
Bộ dáng nói chuyện hợp tình hợp lý của Nguyễn Hương Giang, hoàn toàn xem Đường Nhã Phương như người hầu mà sai sử.
Đôi mắt đẹp của Đường Nhã Phương lập tức nhíu lại: “Nguyễn Hương
Giang, trời hôm nay còn chưa tối, cô liền bắt đầu nằm mơ? Cô cảm thấy,
tôi sẽ ngu ngốc đi tới đó cho Chu Như Ngọc sai bảo sao?”
“Đường Nhã Phương, cô đây là muốn cãi lời của công ty sao?”
Hương Giang dường như đã sớm dự đoán được lần gặp mặt này Đường Nhã
Phương sẽ từ chối, lập tức cười lạnh một tiếng, lấy danh nghĩa công ty
ra trấn áp cô.
Đường Nhã Phương nghe vậy, cũng cười lạnh một tiếng: “Nguyễn Hương
Giang, ít lấy công ty ra để nói đi, nơi này cũng không phải là Thời Đại, nếu cô muốn xây dựng loại hình ảnh giả dối này, tôi có thể phối hợp,
nhưng đừng nghĩ làm trò này nọ, tôi tới nơi này, cũng không phải là để
hầu hạ Chu Như Ngọc."
“Đường Nhã Phương, cô..."
Hương Giang không nghĩ tới Đường Nhã Phương lại dầu muối không ăn
như vậy, sắc mặt biến đổi, muốn quát lớn hai tiếng, nhưng lời còn chưa
nói ra, lại thấy ánh mắt Đường Nhã Phương đột nhiên trở nên mỉa mai.
“Làm cái gì? Muốn giáo huấn tôi?” Cô cong môi nở nụ cười trào phúng: “Ha ha, nếu không thì như vậy đi, cô đi kêu Chu Như Ngọc đến quạt cho
tôi thì thế nào? Như vậy cô cũng có thể chụp ảnh, up lên trên mạng, để
cho người ta biết tôi với cô ta quan hệ tốt cỡ nào.”
“Cô nằm mơ!”
Nguyễn Hương Giang không chút suy nghĩ nói.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Đường Nhã Phương đột nhiên trở nên lạnh
lẽo: “Một khi đã như vậy, cô có mặt mũi gì tới yêu cầu tôi làm như vậy?
Trở về nói cho Chu Như Ngọc, nếu còn dám được voi đòi hai bà trưng, cẩn
thận tôi trực tiếp phủi tay không làm.”
Thái độ này của Đường Nhã Phương không thể nói không mạnh được, một
đường đi đến đây, Chu Như Ngọc dùng hết thủ đoạn muốn nhục nhã cô, cô
rất rõ ràng.
Người phụ nữ kia, thật đúng là cho rằng cô rất dễ ăn hiếp sao?
Thấy Đường Nhã Phương mạnh mẽ như vậy, khí thế kiêu ngạo của Hương
Giang trong lúc nhất thời vậy mà bị kéo xuống, cô ta cắn chặt răng, chỉ
có thể xám xịt rời đi.
Cô ta vừa đi, Đường Nhã Phương cũng thu hồi ánh mắt, lười để ý đến bọn họ.
Chu Như Ngọc thấy Hương Giang đi lâu như vậy, trên mặt đã có chút
không kiên nhẫn, kết quả lại thấy một mình cô ta trở về, ánh mắt không
khỏi hơi tối xuống: “Đường Nhã Phương đâu?”
Sắc mặt của Hương Giang có chút khó coi, do dự, liền nói lại hết những lời mà Đường Nhã Phương vừa nói.
Hương Giang đứng ở phía sau, nơm nớp lo sợ hỏi: “Như Ngọc, hiện tại
phải làm sao bây giờ? Người phụ nữ kia mềm cứng không ăn, chúng ta căn
bản không làm gì được cô ta.”
Chu Như Ngọc không trả lời, chỉ là gương mặt kia bởi vì phẫn nộ, đã
trở nên vặn vẹo, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng nơi xa của
Đường Nhã Phương, ánh mắt tràn đầy ác độc.
Chu Như Ngọc cũng biết hiện tại khó đối phó với Đường Nhã Phương,
nhưng càng làm cho cô ta cảm thấy tức giận chính là bối cảnh của người
đàn ông phía sau Đường Nhã Phương.
Lần này đi ra ngoài, cô ta vỗ dĩ muốn tìm cơ hội nhục nhã Đường Nhã
Phương, cũng hung hãng giáo huấn cô ta một trận, lại không nghĩ rằng,
nhục nhã người không thành, ngược lại bị nhục nhã.
Chu Như Ngọc hận cực kỳ, càng lúc càng ghen ghét.
Con điểm kia, dựa vào cái gì mỗi lần đều sống tốt hơn cô ta chứ?
Đàn ông, thân phận, thậm chí là gia sản của nhà họ Đường... Mỗi lần
cô ta đều phải nhìn lên cô, thậm chí còn phải sống dựa vào cô.
Loại cảm giác này, cô ta thật là chịu đủ rồi!
“Chị Như Ngọc?”
Mắt thấy sắc mặt của Chu Như Ngọc lúc xanh lúc trắng, Hương Giang và Bích Ngọc không khỏi có chút hoảng hốt.
Chu Như Ngọc hít một hơi thật sâu, đè sự tức giận trong lòng xuống,
lạnh lùng: “Không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội thu thập cô ta, đi,
bảo cô ta lại đây chụp ảnh, lần này buông tha cho cô ta trước.”
“Vâng ạ."
Hương Giang gật đầu, lại lần nữa đi kêu Đường Nhã Phương.
Lần này Đường Nhã Phương thế mà lại tới, nhưng gương mặt lại mang theo chút lạnh lẽo.
Cô đứng yên trước mặt mấy người, có chút không kiên nhẫn nói: “Muốn chụp thì chụp đi.”
Gương mặt của mấy người Chu Như
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT