Lục Đình Chiêu cũng nhìn thấy, ngay lập tức nói: “Anh không kéo.
Lê Mẫn Nghi nhìn anh ấy, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ không tin, không phải anh ấy làm thì ai vào đây làm?
Thấy cô ấy không tin, Lục Đình Chiêu giơ tay phải lên trời, “Anh thề, anh không làm chuyện này.”
Lê Mẫn Nghi nhìn anh ấy chằm chằm, đối với lời thề của Lục Đình
Chiêu, cô ấy vẫn còn khá hoài nghi. “Tôi có thể làm chứng, thật sự không phải Đình Chiêu làm chuyện đó. Có ai đó lên tiếng giúp đỡ cho Lục Đình
Chiêu.
Lê Mẫn Nghi quay đầu nhìn sang, là một chàng trai rất trẻ trung đẹp
trai. “Làm sao anh có thể chứng minh được anh ấy không làm điều đó?” Lê
Mẫn Nghi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Chàng trai kia ngước mắt lên nhìn Lục Đình Chiêu, muốn nói gì đó lại thôi.
Lê Mẫn Nghi liếc Lục Đình Chiêu một cái rồi nói với chàng trai này:
“Anh nói đi, có cái gì thì nói cái đó.” Chàng trai ngập ngừng do dự một
lúc rồi chậm rãi nói: “Thật ra... Là cô gái mà Đình Chiêu dẫn đi ăn cùng chúng tôi.”
Lục Đình Chiêu không biết là ai đã làm điều này, cũng rất tò mò rất cuộc người đó là ai nên cũng không ngăn cản bạn của anh ấy nói ra.
Nhưng khi bạn của Lục Đình Chiêu vừa nói xong, khuôn mặt của anh ấy biến sắc ngay lập tức.
Chết tiệt! Sao lại có thể như vậy?
Xong đời!
Dẫn một cô gái đi ăn cùng với bọn họ?!
Lê Mẫn Nghi phóng tầm mắt nguy hiểm nhìn về phía Lục Đình Chiêu rồi
cười khẽ nhưng ý cười không không chạm đáy mắt, “Lục Đình Chiêu, đừng có nói với tôi, người đó là Trần Hình Lan. Nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng
trong không cười của Lê Mẫn Nghi, Lục Đình Chiêu cười gượng, thành thật
nói: “Đúng là Trần Hình Lan. “Lục Đình Chiêu!” Lê Mẫn Nghi hét lớn.
Cũng may là trong quán bar rất ồn ào nên không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.
Chỉ là những người ngồi gần hai người họ không được tốt số như vậy, vội vàng bịt tai lại, cẩn thận dè dặt nhìn Lê
Mẫn Nghi đang đứng dậy. Lồng ngực của cô ấy phập phồng kịch liệt, tức giận nhìn chằm chi vào người Lục Đình Chiêu, “Lục Đình
Chiêu, anh rất giỏi. “Mẫn Nghi, đừng tức giận, nghe anh giải thích đã.”
Thấy Lục Đình Chiêu ăn nói khép nép như vậy, đám bạn bè của anh ấy hết sức kinh ngạc, không thể tin được nhìn Lục Đình Chiêu.
Từ khi quen Lục Đình Chiêu, bọn họ còn chưa thấy anh ấy đối xử như thế với một người phụ nữ?
Bề ngoài đẹp trai của anh ấy luôn có thể thu hút vô số phụ nữ vây
xung quanh anh ấy, dần dà, anh ấy cũng không có tình cảm thật sự với một người phụ nữ nào, đem chuyện tình cảm trở thành chuyện trẻ con.
Như chính miệng anh ấy đã nói, người phụ nữ nào tiếp cận anh ấy đều
không phải là vì thân xác bề ngoài này của anh ấy, loại phụ nữ không có
hiểu biết như thế làm sao xứng đáng với tình yêu của anh ấy.
Cho nên người phụ nữ đang đứng trước mặt này đáng giá để anh ấy yêu đúng không?
Lê Mẫn Nghi nhìn vẻ mặt khẩn cầu của anh ấy, bĩu môi, miễn cưỡng
ngồi xuống. “Nói đi, tôi sẽ chăm chú lắng nghe.” Lê Mẫn Nghi lạnh lùng
nhìn anh ấy.
Lục Đình Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, “Hôm nay, lúc anh ra ngoài
đúng lúc gặp phải Trần Hình Lan, cô ta nhất quyết đòi đi theo, anh bị cô ta bám lấy không còn cách nào khác đành phải đưa cô ta cùng đi ăn cơm.
“Chỉ có như thế?” Lê Mẫn Nghi nhướng mày hỏi.
Lục Đình Chiêu gật đầu, “Ừm, chỉ có như thế.” “Còn chuyện điện thoại thì sao?” Lê Mẫn Nghi hỏi. “Chuyện này... Anh ấy thật sự không biết
chuyện gì đã xảy ra.
Vì vậy, anh ấy hướng tầm mắt đi cầu cứu đám bạn của mình.
Chàng trai vừa rồi nhận được ánh mắt cầu cứu liền nhanh chóng nói:
“Lúc đó Đình Chiêu vào nhà vệ sinh, sau đó cô ta mượn điện thoại của cậu ấy chơi, chúng tôi nghĩ cô ta là bạn gái của cậu ấy nên cũng không nói
gì cả. Tôi ngồi khá gần cô ta nên có vô tình nhìn thoáng qua, thấy cô ta kéo một số điện thoại vào danh sách đen.
Vừa nghe được bạn mình nói vậy, Lục Đình Chiêu không nhịn được mắng một tiếng: "Mẹ kiếp!”
Lê Mẫn Nghi nheo mắt, cái cô Trần Hình Lan kia đang khiêu chiến điểm mấu chốt của cô ấy sao?
Hơn nữa, Lê Mẫn Nghi còn ấn vào mấy bức ảnh trong Zalo, quay màn
hình điện thoại về phía Lục Đình Chiêu rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Lục Đình Chiêu nhìn thật cẩn thận, một lúc sau anh ấy cười khẽ, “Đây là một hiểu lầm. “Hiểu lầm?” Lê Mẫn Nghi chế giễu, “Vậy anh nói cho tôi biết đây là hiểu lầm gì. “Lúc bọn anh đang nói chuyện, có một cô gái đi tới, cô ấy nói cô ấy cùng với bạn đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm,
cô ấy chọn mạo hiểm nên phải tới để anh ôm một cái. “Cho nên anh liền ôm cô ta?” Lê Mẫn Nghi nhưởng mày hỏi lại. “Đúng vậy, giúp đỡ người khác
là điều cơ bản của hạnh phúc." Lục Đình Chiêu trả lời như là lẽ đương
nhiên. “Đúng vậy, giúp đỡ người khác là điều cơ bản của hạnh phúc” Lê
Mẫn Nghi trào phúng, “Vậy tôi có nên khen ngợi lòng tốt của anh không?”
Lục Đình Chiêu cười gượng, “Cái này thì không cần”
Nhìn thấy mấy người bạn của mình, trên mặt đều là vẻ trêu chọc, anh
ấy xấu hổ giật giật khóe miệng, sau đó cầm ly rượu ở trên bàn lên nhấp
một ngụm.
Nói thật, đây là lần đầu tiên bản thân anh ấy phải ăn nói khép nép như vậy trước một người phụ nữ.
Nhưng đây chính là phản ứng có điều kiện của anh ấy, cũng không phải là cố ý.
Có lẽ đây chính chính là tình yêu đích thực đi.
Khỏe mỗi cong lên thành một vòng cung, quay đầu định nói gì đó với
Mẫn Nghi nhưng đã thấy cô đứng dậy. “Em làm gì vậy?” Lục Đình Chiêu hỏi.
Lê Mẫn Nghi quay đầu lại, mỉm cười với anh ấy, “Tôi đi giúp đỡ người khác.” “Giúp đỡ người khác?” Lục Đình Chiều cau mày, nhất thời không
hiểu ý của cô.
Nụ cười trên mặt Lê Mẫn Nghi càng sâu, cô ấy giơ ngón tay lên chỉ về phía quầy bar cách đó không xa, “Anh có thấy một người cô đơn ngồi ở đó không? Tôi định tới đó giúp đỡ anh ta để anh ta đỡ cô đơn một mình
nữa.” “Em bị điên à?” Sắc mặt Lục Đình Chiêu tối sầm lại.
Lê Mẫn Nghi híp mắt cười, "Không phải anh nói rằng giúp đỡ người khác là điều cơ bản của hạnh phúc sao
Nói xong, cô ấy lập tức lạnh mặt, mặc kệ anh ấy đang tức giận, sải bước đi về phía quầy bar bên kia.
Lục Đình Chiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ấy, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Người phụ nữ này thật sự muốn khiến cho anh ấy khó chịu sao? “Ai gu, mau đuổi theo cô ấy đi, đây không phải là trò đùa đâu.” “Đúng vậy, cậu
là người sai trước, cô ấy làm vậy chỉ là muốn ăn miếng trả miếng thôi.
“Cậu còn ngốc ở đây làm gì? Mau đuổi theo"
Mấy người bạn của Lục Đình Chiều đều đang khuyên nhủ anh ấy, nhìn bọn họ một lúc rồi đứng lên chạy nhanh đuổi theo Lê Mẫn Nghi.
Lê Mẫn Nghi vừa đi về phía quầy bar bên kia vừa nghiêng đầu chú ý tới động tĩnh ở đằng sau.
Từ khỏe mắt thoáng qua liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang đuổi theo, đôi môi đỏ mọng không nhịn được cong lên.
Điều cô ấy muốn chính là để anh ấy nôn nóng thì mới có thể nhớ lâu được.
Cho nên Lê Mẫn Nghi không do dự, vẫn tiếp tục đi về phía người đàn
ông đang ngồi cô đơn một mình ở đằng kia, vươn tay vỗ nhẹ lên vai người
đàn ông này, “Anh đẹp trai, ngồi một mình sao?”
Người đàn ông đang ngồi uống rượu liền nghe thấy giọng nói của cô
ấy, cả người cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy người
đến là Lê Mẫn Nghi, dưới đáy mắt của anh ta lóe lên một tia sáng, khỏe
môi cong lên, “Mẫn Nghi.
Ngay khi Lê Mẫn Nghi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này quay
đầu lại, đang lo lắng sợ rằng không biết anh ta có xấu xí hay không mà
khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, mặt mày tối sầm lại. “Sao lại là anh?” Cô ấy kinh ngạc thốt lên.
Đúng vậy, Lê Mẫn Nghi biết người đàn ông này nhưng anh ta cũng là người mà cô ấy ghét nhất.
Anh ta chính là Tống Mạc. “Tôi xin lỗi đã làm phiền anh, bạn gái của tôi đang giận tôi cho nên.”
Lục Đình Chiêu sải bước đến bên cạnh Lê Mẫn Nghi, vừa nhìn thấy
khuôn mặt của người đàn ông kia, anh ấy lập tức dừng lại lời giải thích
đang nói. Chết tiệt, không ngờ lại là Tống Mạc.
Vốn dĩ gặp được Lê Mẫn Nghi ở đây khiến anh ta rất vui mừng nhưng
khi nhìn thấy Lục Đình Chiều thì sự kinh ngạc vui mừng vừa xuất hiện
trong nháy mắt đã không còn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT