Ăn cơm trưa xong, Đường Nhã Phương đưa Minh Tiểu Tiểu về khách sạn, sau
đó cô đi đến bệnh viện. Cô phải đi thăm Triệu Thanh Bích.
Đối với việc cô đến, giống như đã nằm trong dự đoán của Triệu Thanh
Bích. “Cô ra ngoài trước đi.” Triệu Thanh Bích nói với hộ lý.
Sau khi hộ lý ra ngoài, bà ta kéo chăn đắp lên đùi, không lên tiếng cũng không nhìn Đường Nhã Phương.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Đường Nhã Phương nhìn xung quanh phòng bệnh, khỏe miệng hơi cong
lên: “Phòng bệnh Vip, hoàn cảnh cũng không tệ. Ở chỗ này dưỡng bệnh cũng giống như bị giam giữ đúng chứ? Dì Bích? Cô cố gắng nhấn mạnh hai chữ
'Dì Bích trong giọng nói còn mang theo đùa cợt.
Triệu Thanh Bích quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề phản ứng lại cô
Đường Nhã Phương không để ý, cô đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó xoay người, vừa vặn đối mặt với Triệu Thanh Bích.
Có lẽ Triệu Thanh Bích không ngờ tới cô sẽ đi đến, vẻ mặt có chút ngày ngốc.
Đường Nhã Phương nhìn bà ta, ánh mắt hiện lên ý lạnh: “Dì Bích, việc này cũng không giống bà rồi, trước kia bà thấy tôi nói nhiều như vậy,
làm sao có thể trầm mặc như bây giờ chứ? Có phải bà sợ vừa nói sẽ lộ ra
sơ hở gì đó không?”
Lời này vừa nói ra, cuối cùng Triệu Thanh Bích cũng có phản ứng, bà
ta hừ lạnh một tiếng: "Đường Nhã Phương, cô cứ thích suy nghĩ chủ quan
như vậy sao?” “Suy nghĩ chủ quan sao?” Đường Nhã Phương nhíu mày: “Có
phải tôi suy nghĩ chủ quan hay không, trong lòng gì Triệu rõ ràng nhất.
“Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết” Triệu
Thanh Bích lạnh lùng nói.
Đường Nhã Phương cười, đột nhiên thanh đổi đề tài: “Dì Bích, Chu Như Ngọc đã trở lại vòng giải trí, tôi thật sự rất bội phục cô ta, xảy ra
nhiều chuyện như vậy, mà cô ta vẫn còn mặt mũi trở về đó.”
Nghe vậy, trong mắt Triệu Thanh Bích hiện ra tia hung ác, lạnh lùng.
Đường Nhã Phương tới bên cạnh bà ta, cô nhìn từ trên cao xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng giống như mùa đông, làm người ta giật mình.
Triệu Thanh Bích không tự chủ nắm chặt chiếc chăn trên đùi, chỉ một
thời gian không gặp, mà khí thế trên người Đường Nhã Phương đã thay đổi
rất nhiều, trong lòng bà ta không khỏi hiện lên sợ hãi.
Bà ta chỉ nghe thấy Đường Nhã Phương nói một câu thật rõ ràng:
“Triệu Thanh Bích, nếu cô ta dám trở lại vòng giải trí, như vậy thì.
Cô cười quỷ dị nói: “Tôi sẽ để cho cô ta biết vòng giả trí không
phải nói cô ta muốn về là có thể về.” “Cô muốn làm cái gì?” Triệu Thanh
Bích trợn mắt nhìn
CÔ. “Làm gì sao?” Đường Nhã Phương cười ra tiếng: "Chu Như Ngọc thân bại danh liệt, còn sợ tôi làm gì chứ?” “Đường Nhã Phương, nếu cô dám
làm gì với Nhược Nhược, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Lời cảnh cáo của Triệu Thanh Bích có chút buồn cười, Đường Nhã
Phương hoàn toàn không để tâm, cô nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt mỉa
mai nhìn vào Triệu Thanh Bích mặt đầy phấn nộ nói: “Triệu Thanh Bích, bà đã bệnh nặng như vậy, tốt nhất hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân đi,
đừng đến lúc Chu Như Ngọc xảy ra chuyện, bà không muốn buông tha cho tôi cũng không có cơ hội.” “Con tiện nhân!” Triệu Thanh Bích thở hổn hển
đứng lên, nâng tay muons đánh cô.
Đường Nhã Phương ung dung nắm lấy tay bà ta, dùng chút sức lực,
Triệu Thanh Bích lền kêu rên lên, sau đó bà ta hét lên: “Đường Nhã
Phương, cô buông tay ra “Triệu Thanh Bích, không phải là giai đoạn cuối
sao? Sao vẫn còn khỏe mạnh như vậy?” Chân mày Đường Nhã Phương hơi
nhướng lên: “Bà sẽ không giả bộ bị bệnh chứ?”
Vẽ mặt của Triệu Thanh Bích hơi bối rối: “Cô đã nói linh tinh cái gì đó?” “Tôi không nói linh tinh, trong lòng bà hiểu rõ mà.”
Đường Nhã Phương lạnh lùng trợn nhìn bà ta: “Nói cho Chu Như Ngọc,
bảo cô ta đừng tự tin như vậy, càng tự tin thì càng thất bại thảm hại”
Triệu Thanh Bích xoa xoa cánh tay bị nắm đau, đáy mắt mơ hồ hiện ra tia sợ hãi.
Đường Nhã Phương đã thay đổi, cô thật sự thay đổi, sự thay đổi này
càng làm bà ta sợ hãi hơn. Lời muốn nói đã nói hết, cô cũng không cần
thiết ở lại nữa.
Cuối cùng cô nhìn Triệu Thanh Bích một cái, Đường Nhã Phương xoay người, không quay đầu lại rời đi.
Sau khi cô đi, Triệu Thanh Bích chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến một trận mềm nhũn, bà ta từ từ ngã ngồi về ghế sofa phía sau
Trên mặt bà ta còn có chút sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên mỗi câu
nói của Đường Nhã Phương, bà ta không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Chu Như Ngọc.
Đường Nhã Phương của hôm nay, Nhược Nhược có thể đối phó được cô ta sao?
Từ bệnh viện đi ra, Đường Nhã Phương cố ý trở về biệt thự nhà họ Đường.
Lần trước đại hội cổ đông kết thúc Triệu Thanh Bích đã bị cảnh sát
bắt đi điều tra, Chu Như Ngọc chỉ có thể chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ
Đường.
Cho nên bây giờ biệt thự không có người ở bên trong. Mở cửa đi vào,
tất cả mọi thứ quen thuộc làm cho tâm trạng của Đường Nhã Phương trỏ nên phức tạp hơn.
Tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều do ba mẹ cô tự mình sắp xếp, họ đã cho cô một gia đình hạnh phúc. Khi cô con bé cô còn ngây thơ cho
rằng, cả nhà ba người bọn họ sẽ thật sự được hạnh phúc mãi mãi.
Nhưng thực tế lại rất tàn khốc, ba ở bên ngoài ngoại tình, mẹ bị
trầm cảm, vốn là một gia đình hạnh phúc cứ như vậy mà bị phá hủy.
Cô đi vào, ngón tay chạm vào tủ giày trước cửa, phía trên đã phủ một lớp bụi dày.
Mặc dù không sống ở đây nhưng cô vẫn cần thuê người định kỳ dọn dẹp.
Đường Nhã Phương nghĩ vậy, sau đó đi vào bên trong, cô cầm lấy bức
tranh do mẹ vẽ đã bị Triệu Thanh Bích tháo xuống treo lên một lần nữa.
Cô đi dạo một vòng, sau đó đi về phía cầu thang, đang định lên tầng, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô cau mày, đây là một căn nhà bị bỏ trống, sẽ còn ai đến đây chứ?
Người ngoài cửa không ngừng nhấn chuông, tiếng chuông dồn dập kia
làm chân mày Đường Nhã Phương nhíu chặt hơn, cô chỉ có thể nhanh chóng
đi về phía cửa.
Xuyên qua mắt mèo cô nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một người đàn ông uy nghiêm.
Cô cũng không nhận ra người này, nhưng lại cảm thấy rất quen mắt.
Cô sợ đó là người xấu nên cahcs cánh cửa nói vọng ra ngoài: “Anh là
ai vậy?” “Tôi là con trai Triệu Hoa, Triệu Khải Dương. Người bên ngoài
nói.
Triệu Hoa sao? Tên này rất quen.
Đường Nhã Phương hồi lại cái tên này xem đã nghe qua ở đâu.
Không nghe thấy câu trả lời của người bên trong, người đàn ông bên ngoài lại nói: “Chính là con trai của người quản gia.”
Quản gia sao? Đó không phải là bác Triệu sao.
Đường Nhã Phương kinh ngạc nhưởng mày, sau đó không nói hai lời lền mở cửa ra.
Triệu Khải Dương vừa thấy cửa mở, trên mặt hiện ra vui mừng, thấy
Đường Nhã Phương liền hỏi: Chào cô, xin hỏi ba tôi có ở đây không?”
“Không phải đoạn thời gian trước ba anh đã về nhà rồi sao?” Đây là Triệu Thanh Bích nói với cô. “Không có, ba tôi căn bản không về nhà.” Vừa
nghe ba mình không ở đây, Triệu Khải Dương có chủ luống cuống. “Không
thể nào.” Chân mày Đường Nhã phương nhíu chặt, chẳng lẽ Triệu Thanh Bích lừa cô sao?
Có thể là Triệu Thanh Bích lừa cô, bác Triệu cũng không về nhà, như vậy bác Triệu đi đâu?
Thấy cô không biết, giọng nói của Triệu Khải Dương có chút nóng nảy hỏi cô: “Cô Phương, cô là cô Phương phải không?”
Đường Nhã Phương giật đầu: "Đúng, là tôi.”
Lấy được câu trả lời của cô, Triệu Khải Dương nói tiếp: “Cô Phương,
từ một thời gian trước tôi đã không liên lạc được với ba tôi, tôi sợ ông xảy ra chuyện nên mới cố ý từ quê lên đây, Trước đó tôi nhấn chuông rất nhiều lần cũng không có ai ra mở cửa, nhưng mỗi ngày tôi đều tới, ngày
nào cũng sợ các người trở về mà tôi lại không gặp, sẽ để lỡ tin tức của
ba tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT