Sự trở về của Minh Tiểu Tiểu làm Lục Đình Chiêu và nhóm của cậu ấy rất vui.
Lục Đình Vỹ cảm thấy quá ồn ào lại sợ Đường Nhã Phương quá mệt mỏi
nên hai người rời đi trước, để lại một nhóm người tiếp tục ăn uống vui
chơi.
Đêm đã khuya, màn đêm dày đặc như mực, trải dọc hai bên đường, đèn
đường chiếu xuống con đường đen kịt, từ xa nhìn lại trông rất vắng lặng.
Đường Nhã Phương lặng lẽ nhìn con đường bên ngoài kính chắn gió,
trong đầu nhớ lại những lời vừa rồi Trần Như Ý vô tình nói trong phòng
VIP.
"Tiểu Tiểu, cô đã về trễ, anh Đình Vỹ đã kết hôn, cô hết vai diễn rồi."
Nếu Trần Như Ý không nói đùa, vậy ít ra lời Tiểu Tiểu nói trong nhà hàng Dải Ngân Hà là gì?
Minh Tiểu Tiểu đang nói dối sao? Đang không cố tình che giấu tình cảm của cô ta với Đình Vỹ sao?
Đường Nhã Phương suy nghĩ một lát, sau đó quay đầu nhìn Lục Đình Vỹ đang tập trung lái xe, cau mày nói: "Tiểu Tiểu thích anh?"
Lục Đình Vỹ nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn sang cô: "Sao em lại nói vậy?"
Đường Nhã Phương nhíu mày:
"Trực giác của phụ nữ."
Lục Đình Vỹ không khỏi nở nụ cười: "Vậy thì trực giác của em sai rồi."
“Thế sao?” Đường Nhã Phương không cho là trực giác của mình sai: “Em cứ cảm thấy cô ấy thích anh.”
"Tiểu Tiểu từ nhỏ đã sống xa nhà, có mối quan hệ với anh và Đình Chiêu cũng xem như thân thiết, nhưng cũng chưa đến mức thích."
Lục Đình Vỹ lại không nghĩ rằng Minh Tiểu Tiểu sẽ thích mình. Giống
như chính Tiểu Tiểu đã nói, anh hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, hẳn là có
khoảng cách thế hệ. Vì vậy anh sẽ không phải là mẫu người cô ấy thích.
Cũng như vậy, cô ấy không phải là mẫu người mà anh thích.
Sau khi nghe những lời anh nói, Đường Nhã Phương trầm lặng một lúc
lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: "Vậy nếu cô ấy thật sự thích anh, anh sẽ
làm gì?"
“Cô ấy chỉ là một đứa em gái.” Lục Đình Vỹ trả lời không chút do dự.
Đường Nhã Phương nở nụ cười: "Vậy là tốt."
Minh Tiểu Tiểu thích Đình Vỹ không quan trọng, chỉ cần Đình Vỹ không thích cô ta là được.
Vậy là tốt? Mày kiếm của Lục Đình Vỹ hơi nhưởng, anh liếc mắt nhìn cô thích thú: "Nhã Phương, hôm nay em ghen sao?"
“Đâu có.” Đường Nhã Phương chớp chớp đôi mắt to, đáp lại rất thản nhiên. "Có thật không?"
"Tất nhiên là thật. Với lại, sao em phải ghen chứ?"
Lục Đình Vỹ cười không đáp và hỏi ngược lại: "Hôm nay em đã đến Hoàng Gia à?"
Đường Nhã Phương sửng sốt: "Dạ, em đã đến đó, sao vậy?"
"Em đã nhìn thấy chưa?"
“Nhìn thấy cái gì?” Vẻ mặt Đường Nhã Phương ngỡ ngàng, dáng vẻ không hiểu anh đang hỏi cái gì.
Chà, cô đang giả ngu ngốc.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng cô đã nhìn thấy anh và Minh Tiểu Tiểu, sau đó trong lòng khó chịu liền quay đầu rời đi.
“Không có gì.” Lục Đình Vỹ ngoảnh đầu lại mỉm cười với cô: “Nhã
Phương, cho dù ba anh sắp xếp cho anh đối tượng xem mắt nào, đó là tự
ông ấy muốn, em mới là người vợ anh muốn cưới."
Nghe được lời tỏ tình của anh, khỏe môi Đường Nhã Phương không khỏi
nhếch lên, đồng thời cảm thấy hôm nay mình thật ngốc lại có thể không
tin tưởng anh, còn cho rằng anh và Minh Tiểu Tiểu có gì.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút buồn chán về những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân.
Để bù đắp cho sự ngờ vực của mình về anh, cô nghiêng người hôn lên
má anh, trong con người tràn ra một ánh sáng lấp lánh, nhợt nhạt.
“Em yêu anh, Đình Vỹ.” Cô thì thầm bên tai anh.
Trên đường, có thể thấy rõ đường lái xe Maybach màu đen ngoằn ngoèo, nhưng chỉ thoáng chốc đã nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng tốc độ
xe lại tăng cao.
Vừa vào phòng, Đường Nhã Phương đã bị Lục Đình Vỹ đè lên cửa, đôi
môi nóng bỏng của anh chặn lại tiếng kêu lên của cô, đầu lưỡi mãnh liệt
kèm theo hơi thở xâm nhập môi cô và điên cuồng quét qua mọi ngóc ngách.
Thế công kích của anh quá dữ dội, Đường Nhã Phương hoàn toàn không
có sức phản kháng, chỉ có thể ôm chặt vạt áo trước ngực của anh, ngửa
đầu tiếp nhận đợt tấn công của anh.
Dần dần, nụ hôn của anh trở nên dịu dàng, nhưng không khí trong phòng vẫn còn vương vấn.
Anh không còn giam giữ trên môi cô, chậm rãi đi xuống, đôi môi nóng
bỏng của anh hôn lên chiếc cằm tạo nhã của cô và ghé vào bên tại cô.
Đôi môi áp vào tai, một giọng nói trầm thấp làm rối trí, vang lên.
"Nhã Phương, anh yêu em."
Tim giống như bị một dòng điện đánh trúng tê dại, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi tê dại.
Lục Đình Vỹ ôm lấy eo cô, điềm tĩnh bước đến chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mái tóc đen buông xõa trên chiếc gối
màu trắng càng làm cho khuôn mặt thanh tú của cô thêm mê người.
Vì gợi tình, con người cô xao động như sóng gợn rung động lòng người, khiến người ta say mê.
Anh khó mà kìm chế được, áp cô vào chiếc giường mềm mại, hai đôi môi lại áp vào nhau.
Đêm sâu, tình nồng.
Bên kia thành phố, đêm vẫn đang chè chén say sưa. Lê Mẫn Nghi ngồi
trong góc phòng VIP, một mình thoải mái uống rượu, ánh mắt đặt ở chiếc
TV treo trên tường.
TV đang phát một bài hát Âu Mỹ. Sắc thái tình cảm trong MV có hơi ảm đạm, bí bách, nữ ca sĩ được trang điểm màu khỏi quá đà, tuy là nhịp
điệu giai điệu nhanh nhưng dưới giọng hát trầm khàn của nữ ca sĩ lộ ra
cảm giác nặng nề, khiến người ta rất khó chịu.
Lê Mẫn Nghi cau mày, ngửa đầu uống cạn phần rượu còn lại trong ly, sau đó cầm chai rượu trên bàn lên rót.
Lúc này, một bàn tay vươn ra nằm lấy tay cô ấy, cô ấy ngoảnh đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đầy lo lắng.
Không phải người cô ấy nghĩ trong lòng.
Lê Thành Xuyên đã luôn để ý đến Lê Mẫn Nghi. Lần đầu tiên gặp, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, màu sắc nổi trội khiến người ta không thể rời mắt.
Anh ta đã ghi nhớ cô ấy.
Đây là lần thứ hai họ gặp nhau, cô ấy như thay đổi so với lần đầu
nhiệt tình sôi nổi, ngồi trong góc uống rượu một mình buồn bã, trong đôi mắt quá đỗi bình tĩnh thoáng hiện một nỗi đau buồn.
Nhưng bây giờ, anh ta nhìn thấy sự chán chường hiện lên trong mắt cô ấy, anh ta cong môi, cố ý hỏi: "Tưởng tôi là Đình Chiêu?"
Bị người ta nhìn thấu tâm can, Lê Mẫn Nghi lạnh lùng liếc anh ta một cái, rồi quay đi không ngoảnh mặt lại nhìn anh ta nữa.
Lê Thành Xuyên không lưu tâm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT