Lục Đình Vỹ ôm Đường Nhã Phương vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường mềm mại, thân thể cao lớn thuận thế đè lên người cô.
Thấy anh chuẩn bị hôn mình, Đường Nhã Phương nhanh chóng đưa tay lên chống ở lồng ngực anh, sau đó chạm qua mặt anh: “Đừng, em còn chưa tắm
rửa đánh răng đâu.”
“Anh không chế.” Lục Đình Vỹ kéo tay cô xuống, sau đó nhẹ nhàng năm cắm cô, xoay mặt cô mặt đối mặt với mình.
Đường Nhã Phương nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy như bóng đêm của anh, tim đập loạn nhịp.
Tóc đen dài như thác nước xõa ra làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tinh xảo
của cô, một đôi mắt đẹp long lanh giống như biết nói, óng a óng ảnh làm
lay động lòng người.
Chiếc mũi nhỏ, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, làm cho người ta muốn đến hái.
Trong lòng động một chút, anh cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi cực
nóng tiếng quân thần tốc, chiếm lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
Khí tức nồng động của anh tràn ngập tất cả các giác quan của cô, làm cho trái tim cô cũng run rẩy.
Động tình.
Cô đưa tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh, từng bước từng bước
chìm vào vòng xoáy tình triều của anh, không thể kiềm chế được.
Trong căn phòng tĩnh mịch, âm thanh kiều diễm của cô gái và tiếng
thở xốc của người đàn ông hòa với nhau tạo thành một tình khúc động lòng người.
Triệu Thanh Bích vì tội giết người mà bị cảnh sát bắt, nhờ Chu Như
Ngọc gọi điện thoại cho đảm bạn kia nhờ giúp đỡ, nhưng đều bị từ chối.
Người còn tốt thì nói không có cách nào giúp.
Người tồi tệ thì liền châm chọc khiêu khích đủ kiểu.
Chu Như Ngọc tức giận đến mức ném di động xuống dàn nhà, màn hình vỡ vụn như mạng nhện.
Cô ra cắn môi, mắt trợn ngược, đầy vẻ hận ý nồng đậm và sự không cam lòng.
Trước kia lúc cô ta còn tỏa sáng, có bao nhiêu người đến nịnh bợ cô ta, nói mấy bao nhiêu lời ngon ngọt.
Nhưng bây giờ thì sao.
Không có cái danh phu nhân nhà họ Kỷ, cô ta cũng chỉ là một đứa con
gái danh không chính không không thuận của nhà họ Đường, hiện tại Đường
thị là do tiện nhân Đường Nhã Phương kia cắm giữ, đồng thời Đường Nhã
Phương hiện tại cũng đang là chủ nhân nhà họ Đường, còn cô ta chỉ là một kẻ đáng thương ở nhờ nhà họ Đường.
Cho nên những người “bạn” từng hết lời nịnh bợ cô ta kia từng người từng người vạch rõ ranh giới giống như như từng quen biết.
Không cam tâm!
Cô ta không cam tâm!
Vì sao Chu Như Ngọc cô ta lại phải chịu sự nhục nhã như vậy.
Lý Hưng đi vào phòng đã thấy điện thoại bị ném nằm trên mặt đất, ông ta đi qua nhặt lên, nhìn một chút đã thấy màn hình bể tan nát.
Sau đó ông ta nhìn về phía Chu Như Ngọc, thấy cô ta đang nghiến răng ghiến lợi, mặt mũi vặn vẹo hết cả vì hận thù.
Nhìn thấy ông ta đến cô ta hét to: “Ai cho ông vào đây? Cút ra ngoài cho tôi!”
Lý Hưng đứng bất động, ánh mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn cô ta.
Thấy ông không nghe mình nói, Chu Như Ngọc tức giận đến mức vọt lên, đưa tay ra muốn đánh ông ta.
Ai ngờ lại bị ông ta bắt lại.
“Buông ra!” Chu Như Ngọc hung hằng nhìn chằm chằm ông ta.
Lý Hưng ngơ ngẩn như không nghe thấy, lạnh lùng mở miệng: “Cô muốn báo thù những người đã làm tổn thương cô sao?”
Chu Như Ngọc sững dờ, nhất thời chưa kịp phản ứng xem ông đang hỏi gì.
Lý Hưng đẩy cô ta ra sau đó nói tiếp: “Nếu như cô muốn báo thù, bố của cô sẽ giúp cô.”
“Bố sao?”
Chu Như Ngọc cười nhạo nói: “Ông đang đùa tôi sao? Tôi làm gì có bố? Có một người tôi gọi bố duy nhất bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh nằm
trong bệnh viện, ông định để ông ấy giúp tôi sao?”
Lý Hưng lẳng lặng nhìn cô, mãi mới mở miệng phun ra một câu: “Là cha ruột của cô.”
Cha ruột?
Chu Như Ngọc ngây ngẩn cả người, cô ta còn có cha ruột sao?
“Mẹ cô thời gian trước tìm đến anh cả của tôi, cũng chính là cha
ruột của cô Tiết Chí Cương. Mẹ cô nhờ ông ấy giúp đỡ cô, cho nên tôi mới đến Bắc Giang.”
Lý Hưng giải thích cho sự nghi ngờ trong lòng Chu Như Ngọc, lúc đầu
cô ta đang suy nghĩ vì sao những người xa lạ trong nhà đột nhiên tốt với mình, bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu ông ta vì sao lại đến.
Ánh mắt Chu Như Ngọc sắc bén nhìn ông ta, giọng lạnh lùng chất vấn:
“Ông ấy định giúp tôi như thế nào? Chỉ nhờ một mình ông sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Lý Hưng cũng không thèm để ý, chỉ
nhẹ giọng cười, sau đó nói: “Cô muốn làm gì thì làm, tôi sẽ giúp cô."
Giúp cô?
Ánh mắt Chu Như Ngọc nheo lại: “Vậy ông giúp tôi giết Đường Nhã Phương đi.”
Ánh mắt Lý Hưng bỗng nhiên lạnh lẽo: “Cô không tin tôi sao?”
“Đương nhiên. Chu Như Ngọc thản nhiên thừa nhận, “Tôi dựa vào vào
cái gì mà phải tin tưởng một người cha ruột mà tôi chưa từng gặp mặt?”
“Cô không cần phải tin hay không, tôi đã nói đến thế rồi.”
Lý Hưng lạnh lùng bỏ lại một câu nói rồi xoay người đi.
Lúc đi đến cửa, ông ta ra quay đầu lại: “Ngoại trừ giết người, những chuyện khác tôi đều có thể giúp.
Nói xong liền nghênh ngang rời đi. Ngoại trừ giết người, những chuyện khác đều có thể giúp?
Chu Như Ngọc nhìn chằm chằm ra ngoài cổng.
...
Trong vòng một đêm, club Thiên Thượng Nhân Gia nổi tiếng thành phố Bắc Giang đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Từ huy hoàng cường thịnh đến lúc bị cảnh sát niêm phong chỉ mất một đêm.
Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân sáng sớm đã chạy đến cục cảnh sát, ở đó bọn họ thấy chủ của họ Dương Quốc Khánh.
Trong nháy mắt nhìn thấy Dương Quốc Khánh, Dương Y Thanh căn bản
không thể tin được, hôm qua còn là một người hằng hải như vậy mà hôm nay đã là một người già nua ỉu xìu.
“Chú, chuyện gì xảy ra đây? Tự nhiên đang tốt sai lại bị niêm phong?” Dương Y Thanh vừa đến đã hỏi.
“Chú cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Dương Quốc Khánh lạnh lùng liếc cô một chút, cảm thấy khó chịu với thái độ chất vấn này của cháu
gái.
Hàn Minh Quân là một người có EQ cao, lập tức đã nhìn ra ông ta
không vui, nhanh chóng lên tiếng giải thích cho Dương Y Thanh: “Chú,
không cần phải sốt ruột như thế, chú đừng để trong lòng.”
Dương Quốc Khánh cười bồi với Hàn Minh Quân một cái, nói thật, ông
ta cũng khá coi trọng người cháu rể này, có dã tâm cũng đủ thông minh.
Cho nên Hàn Minh Quân nói xong sắc mặt ông ta đã dịu đi nhiều: “Diệc Thần, chú không nghĩ gì đâu.”
Dương Y Thanh nhếch môi, vì để
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT