Mặc dù đây là lần thứ hai gặp gỡ bạn bè của Lục Đình Vĩ, nhưng Đường Nhã Phương đã có thể chào hỏi bọn họ một cách rất quen thuộc.
"Lương Tuấn Anh, Trần Bảo Dương, Lê Thành Xuyên, chào mọi người.”
Cô đã kêu đúng hết tên của bọn họ, Trần Bảo Dương không thể không
thốt lên tiếng tán thưởng: “Chị dâu, trí nhớ của chị tốt thật, mới gập
chúng tôi một lần mà đã nhớ hết tên của chúng tôi.”
Đường Nhã Phương cười: “Nếu như đến cả tên của ba người cũng không nhớ, ngay cả bản thân tôi cũng tự xem thường mình.”
Lời này vừa nói ra, những người khác đều cười.
“Trần Bảo Dương, cậu cho rằng dung lượng não bộ của ai cũng giống
như cậu sao, nhớ tên người ta phải gặp mặt mấy lần mới nhớ được.”
Lục Đình Chiêu ở bên cạnh trêu chọc Trần Bảo Dương, trêu đến mức
Trần Bảo Dương quay người dùng chân đã lến bắp chân của cậu một cách đầy bất mãn: “Cậu đừng có ở đây mà vạch trần điểm yếu của người khác, cẩn
thận tôi nói chuyện cậu chín tuổi còn đái dầm cho chị dâu nghe đó.”
Trong phòng bao lập tức rơi vào im lặng, sau đó là một trận cười vui vẻ.
Trần Bảo Dương nhìn những người khác: “Mọi người cười cái gì?”
Đột nhiên vai của anh ta trùng xuống, anh ta vừa quay đầu lại thì
vừa vặn đối mặt với một gương mặt tuấn tú đầy ai oán, khiến cho anh ta
bị dọa đến lùi mông về phía sau, kêu lên: “Lục Đình Chiêu, cậu làm cái
gì đấy?
“Dương, họa từ miệng mà ra, cậu hiểu không?”
Lục Đình Chiêu nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Trần Bảo Dương vô tội chớp mắt: “Vậy anh bốn bây giờ đã hiểu chưa?”
Lần này không chỉ Lục Đình Chiêu hiểu, mà đám người Đường Nhã Phương cũng hoàn toàn hiểu.
Hóa ra thằng nhóc Trần Bảo Dương này là giả heo ăn thịt hổ, giả bộ
không cẩn thận nói chuyện lúc bé của Lục Đình Chiêu ra, nhưng thật ra là cố ý.
Lục Đình Chiêu cảm thấy như mình bị vu oan, cậu không định dính líu
tới Trần Bảo Dương trong vấn đề này, cũng là để đánh lạc sự chú ý của
mọi người.
Cậu thay đổi chủ đề nói với Lục Đình Vĩ: “Anh cả, chuyện về Lục Thần Tây em đã sắp xếp ổn thỏa, bằng này chắc là đủ cho anh ta rồi.”
Đường Nhã Phương nhíu mày, Lục Thần Tây? Đó không phải là người đàn ông kéo cô ở lề đường sao?
“Lục Thần Tây?” Lương Tuấn Anh vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức nhíu mày: “Tại sao anh ta lại tới Bắc Giang?”
“Gần đây anh ta đang qua lại với một ngôi sao, chắc là tới gặp ngôi sao kia?” Lê Thành Xuyên trả lời thay hai anh em nhà họ Lục.
“Uyên, tại sao cậu còn rõ ràng hơn cả đám người Lục Đình Vĩ vậy?
Không phải là cậu đang nhìn chằm chằm vào người ta đo chứ?” Lương Tuấn
Anh cười chế nhạo.
“Tôi không có nhìn chằm chằm vào anh ta, chỉ là điều tra một chút về mục đích anh ta đến thành phố Bắc Trừ tôi.” Lúc nói ra lời này, Lê
Thành Xuyên còn vô thức liếc nhìn Lục Đình Vĩ đang im lặng ngồi một bên.
Lương Tuấn Anh cũng chú ý tới, quay đầu nhìn Lục Đình Vĩ: “Đình Vĩ, là cậu bảo anh ta làm à?”
Lục Đình Vĩ ừ một tiếng: “Lục Đình Vĩ đột nhiên xuất hiện ở thành
phố Bắc Giang, cho nên anh bảo Uyên hỗ trợ điều tra mục đích anh ta đến
đây.
“Tôi cứ tưởng anh ta đến đây có mục đích gì, hóa ra là vì phụ nữ.
Lúc nói đến cậu bốn nhà họ Lục, vẻ mặt Lương Tuấn Anh không hề che giấu
sự khinh thường.
Trần Bảo Dương ở bên cạnh nghe vậy thì cười thành tiếng: "Mọi người
lo lắng anh ta đến đây có mục đích riêng? Mọi người quá để ý đến anh ta
rồi, Lục Đình Chiêu chính là một cậu ấm ăn chơi, lăng nhăng thành tính,
tâm tư của anh ta đều đặt hết lên người phụ nữ, làm gì có tâm tư nào
khác.”
“Nói như thế cũng không sai, nhưng mà... Lương Tuấn Anh nhìn mọi
người xung quanh: “Mọi người đừng quên anh trai của anh ta, Lục Thần
Đông không phải người đơn giản đâu.”
Nói đến Lục Thần Đông, cả phòng bao lại rơi vào im lặng.
Ngoại trừ người không rõ ràng tính huống nhà họ Lục là Đường Nhã
Phương vẻ mặt vẫn đang ngu ngơ thì những người khác đều lộ ra vẻ ngưng
trọng.
Cô không khỏi suy nghĩ, cái người tên Lục Thần Đông này có vẻ là một người rất đáng sợ.
“Được rồi, đừng nói đến những chuyện gây mất hứng, phá hỏng tâm
trạng nữa.” Lục Đình Chiêu dẫn đầu trách móc, vẻ mặt không kiên nhẫn cầm chén rượu trên bàn trà lên ngửa đầu lên uống một ngụm.
Thấy vậy, Trần Bảo Dương cũng nói: “Đúng vậy, hiếm khi anh ba với chị dâu đến đây một chuyến, chúng ta hãy chơi vui vẻ một chút.
“Vậy cậu muốn chơi cái gì?” Lương Tuấn Anh hỏi anh ta.
Lúc này, Đường Nhã Phương giơ tay lên: “Tôi có một đề nghị.”
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô chậm rãi cong
khỏe môi, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Tôi nhớ lần trước chúng
ta chơi lắc xúc xắc, người thua nhiều nhất kia hình như vẫn chưa tỏ tình với đàn ông thì phải?”
Lần trước? Thua nhiều nhất?
Mấy người Lương Tuấn Anh nhíu mày, nghĩ lại xem rót cuộc ai thua nhiều nhất.
“Anh hai, hình như cậu thua nhiều nhất thì phải?” Trần Bảo Dương nhìn về phía Lương Tuấn Anh.
Lương Tuấn Anh lắc đầu: “Không phải, hình như Uyên thua nhiều nhất.”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Lê Thành Xuyên.
Lê Thành Xuyên cũng lắc đầu: “Không phải tôi, hình như là Đình Chiêu.”
Anh ta giương đôi mắt nhìn về phía Lục Đình Chiêu.
“Còn lâu mới phải tôi.” Lục Đình Chiêu kêu lên: “Mặc dù hôm đó chị
dâu tôi rất may mắn, nhưng tôi không phải người thua nhiều nhất.”
Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó chỉ vào Trần Bảo Dương nói: “Chắc chắn
là cậu, kỹ thuật của cậu kém nhất, chắc chắn là cậu thua nhiều nhất.”
“Không phải tôi!” Trần Bảo Dương rất là tức giận khi bị cậu nói vậy: “Tôi chắc chắn là thua ít hơn anh hai, chắc chắn là anh ta.”
Nhìn thấy bọn họ đổ đi lại luẩn quẩn thành một vòng, Đường Nhã
Phương vội vàng lên tiếng: “Được rồi, mọi người đừng đẩy tới đẩy lui
nữa, chuyện lần trước chúng ta hãy coi như nó chưa từng xảy ra.”
Biết mấy người bọn họ đều không muốn tỏ tình với đàn ông, thế là cô
lại từ bi nói tiếp: “Lần này chúng ta đổi cách chơi đi, không cần mọi
người tỏ tình với đàn ông nữa.
Nghe thấy cô nói như thế, đảm người Lương Tuấn Anh đều thở phào nhẹ
nhõm, cũng may là không phải tỏ tình với đàn ông, nếu không bị truyền ra ngoài thì mặt mũi bọn họ không biết phải giấu đi đâu nữa.?
“Vậy thì chị dâu, chị định đổi cách chơi như thế nào?” Lục Đình
Chiêu rất tò mò hỏi, đồng thời cũng rất lo lắng, sợ chị dâu cậu lại có
cái ý định kỳ quái gì, như vậy thì lại khổ nhóm đàn ông các cậu.
“Lần này, chúng ta vẫn chơi đổ xúc sắc đoán điểm số, người thua nhiều nhất sẽ...”
Đường Nhã Phương cố ý dừng lại, sau đó dưới ánh mắt chờ mong và sợ
hãi của mọi người, cô nói tiếp phần phía sau: “Sẽ phải tỏ tình với phụ
nữ, cái này chắc không làm khó mọi người đâu nhỉ.”
Vừa nghe thấy là tỏ tình với phụ nữ, đám người Lục Đình Chiêu nhao nhao biểu thị không có vấn đề gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT