Tay nghề nấu ăn của dì Ngô rất lợi hại, vì vậy Đường Nhã Phương nhất
thời không kiềm chế được, thậm chí ăn đến hai bát cơm và một bát canh.
Ăn đến lúc cuối, cô cảm thấy cổ họng mình căng ra, còn có thể chống
cằm lên trên, như thể chỉ cần hé miệng ra một xíu là toàn bộ đồ ăn sẽ bị tuôn trào ra.
Cô loay hoay định bước ra khỏi nhà ăn một cách khó khăn, Lục Đình Vỹ thấy cô vừa chống vào eo rồi bước từng bước chậm rãi như một bà bầu,
anh lắc đầu vừa bất lực vừa buồn cười.
Anh đứng dậy đi vào bếp, một lúc lâu sau anh bước ra với chiếc cốc Mark trên tay.
Trong phòng khách, Đường Nhã Phương dang tay dang chân, thoải mái thả người trên chiếc số pha to bản, vẻ mặt bất cần đời.
Bụng của cô no đến mức sắp muốn vỡ tung, cô vô cùng khó chịu, không
quan tâm đến hình tượng của mình, thầm nghĩ chỉ muốn gục trên ghế sô pha như thế này cho đến khi vĩnh viễn rời xa trời đất.
Lục Đình Vỹ đi qua nhìn thấy cảnh này, bất lực cười ra thành tiếng,
sau đó đi tới đưa cái cốc Marktrên tay anh cho cô: "Đây là nước táo gai, em uống chút đi, nó giúp tiêu hóa tốt đấy
Đường Nhã Phương nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh, xúc động nói: "Đình Vỹ,
anh thật tốt quá đi." Anh luôn chu đáo và chăm sóc cô ân cần như vậy,
làm sao cô có thể không yêu anh ngày càng nhiều?
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng cười, không phát ra tiếng động.
Trong lòng tràn đầy xúc động, cô nâng tay uống hết nửa cốc, điều này đối với cô quả thực vô cùng khó khăn, ăn đến mức không thở bình thường
được nữa là phải uống nửa cốc táo gai, giống như thêm dầu vào lửa vậy.
Nhưng làm sao cô nỡ phụ lòng yêu thương của anh cơ chứ?
Cho nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng, dù sao táo gai cũng có thể giúp tiêu hóa.
Sau khi uống xong, Lục Đình Vỹ cầm lấy chiếc cốc, nhẹ nhàng nói: "Em nghỉ ngơi một lát đi, sau đó anh dẫn em ra ngoài đi dạo.
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng mỉm cười: "Vâng."
Lục Đình Vỹ xoa nhẹ mái tóc của cô, sau đó cầm cốc đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, ảnh mắt cô từ từ trở nên dịu dàng.
Cô không khỏi nghĩ, điều gì sẽ xảy ra với họ khi về già? Anh vẫn nguyện ý giúp cô pha nước táo gai không?
Nghĩ đến đây cô không nhịn được cười, chuyện đó thật xa vời. Điều
quan trọng nhất bây giờ là trân quýhiện tại và trân trọng những gì mình
đang có.
Tối hôm sau, Lục Đình Chiêu đưa bản báo cáo nghiên cứu hoạt động trong một ngày của lão Trần giao cho chị dâu.
Đường Nhã Phương nhìn xung quanh, sau đó hỏi: "Đây chỉ là hoạt động
của ông ấy trong một ngày mà em tìm được, hay là mỗi ngày đều giống nhau như vậy?" "Em đã hỏi những lão gia khác trong tiểu khu và họ nói với em rằng miễn là thời tiết tốt, lão Trần sẽ thường dành một ngày như thế
này."
Lục Đình Chiêu nghĩ đến chuyện hôm nay chạy tới hỏi mấy người già
khác trong tiểu khu rất xấu hổ, trong lòng lại có chút sợ hãi, liền nói: "Chị dâu, sau này đừng để em làm chuyện này. "Tại sao vậy?"
Đường Nhã Phương đang đọc kỹ bản báo cáo cũng không ngẩng đầu lên hỏi. "Bởi vì nó rất khủng bố.
Khủng bố? Đường Nhã Phương ngẩng đầu thắc mắc nhìn anh: "Khủng bố như thế nào vậy?"
Chẳng qua là chỉ cần bí mật quan sát những hoạt động của lão Trần
trong một ngày, có thể xảy ra chuyện gì đến mức khủng bố cơ chứ? "Chính
là ... là ... Lục Đình Chiêu không biết nên giải thích như thế nào, thật lâu sau, rốt cục phải ngượng ngùng thốt lên: "Chị chỉ cần biết là nó
rất khủng bố là được rồi."
Đường Nhã Phương dở khóc dở cười: "Em nóichuyện hơi mập mờ quá đấy."
Lục Đình Chiêu thở dài thườn thượt: "Chị dâu, chị có biết người già
ghê gớm lắm không? Nhất là mấy lão mà có con hoặc cháu gái chưa chồng
trong gia đình, bọn họ thật sự đáng sợ vô cùng."
Khi anh nói lời này, Đường Nhã Phương lập tức hiểu ra: "Như thế nào? Anh bị tổ tiên đời thứ mười tám của người ta tra hỏi, thậm chí còn hỏi
anh thích mặc đồ lót màu gì đúng không?" “Chị dâu, sao chị thông minh
như vậy?” Lục Đình Chiêu có người lại đáng thương : “Chị dâu, chị không
biết hôm nay kinh khủng như thế nào đâu. Cả chục người già vây quanh em, hỏi một đống chuyện trên trời dưới đất. Còn hỏi nhà có ba, mẹ, anh,
chị, em gì không. Quên đi, cái này chị dâu có biết không?"
Nói đến nỗi lòng của mình, Lục Đình Chiêu đứng lên nói: "Mười mấy
người bọn họ cùng nói trong một lúc, mỗi người một lời, lúc đó em cảm
giác giống như đang ở trong một cái trang trại vịt có hàng trăm hàng
ngàn con vịt đang kêu vậy. Em suýt chút nữa là phát điên rồi."
Thấy anh còn mang bộ dáng sợ hãi để kể lại chuyện, chắc chắn đã bị dọa không nhẹ.
Đường Nhã Phương hơi nhưởng đôi mày lên: "Thật ra cũng có cách giải
quyết cho tình huống như này mà." "Giải pháp gì cơ?" "Chỉ cần nói rằng
em đã kết hôn." Lục Đình Chiểu: “Thấy anh có vẻ bối rối, Đường Nhã
Phương ngập ngừng thăm dò: "Đừng nói là lúc người ta hỏi em đã có gia
đình chưa...em liền trả lời là em không kết hôn?"
Đường Nhã Phương sắc mặt đen đi một chút, tức giận lườm sang cậu một phát: "Không phải do chị thông minh mà là do em quá ngốc mới đúng." “Em không ngốc mà, chỉ không ngờ rằng sức chiến đấu của các ông ngoại bà
ngoại lại mạnh mẽ đến như vậy!” Lục Đình Chiêu yếu ớt chống đỡ cho bản
thân.
Sau đó, anh ấy nói thêm:"Hơn nữa vì em rất đẹp trai, vì vậy các ông ngoại bà ngoại ấy mới thích em như vậy."
Khóe miệng Đường Nhã Phương khẽ giật giật, vừa rồi không phải vẫn
nghĩ chuyện kinh khủng sao? Sao bây giờ cậu lại trở nên tự ái như thế
này rồi. "Nếu đã vậy rồi, ngày mai em cùng giúp chị đi tìm lão Trần đi."
Vừa nói lời này, vẻ mặt Lục Đình Chiêu trở nên cứng ngắc: "Chị dâu, chị nói thật đấy hả?"
Đường Nhã Phương gật đầu: "Đương nhiên là thật. Dù sao em cũng đẹp
trai như vậy, nếu lão Trần còn có con gái chưa lấy chồng, em có thể hy
sinh thanh xuân để giúp chị nữa đó."
Cô nhướng mày nhìn Lục Đình Chiêu đang thất thần, trên nụ cười ngây
thơ lộ rõ vẻ đắc ý.Lục Đình Chiêu biết cô đang giễu cợt anh, nhưng anh
thực sự sợ lại gặp phải tình huống mất kiểm soát hoàn toàn như vậy.
Nhìn thấy sự lo lắng của anh, Đường Nhã Phương nhét bản báo cáo vào
tay anh, tức giận nói: "Đừng lo lắng nữa, ngày mai nếu có chị đi cùng,
mấy ông mấy bà kia sẽ không tới làm phiền chúng ta đâu.”
Đột nhiên có một người phụ nữ đi bên cạnh anh, những lão ông, lão bà đó phải rút lại suy nghĩ muốn bắt anh về làm con rể, cháu rể rồi. “Chị
dâu, chị chắc chắn chứ?” Lục Đình Chiêu vẫn lo lång. "Thật là, chỉ cần
ngày mai em đừng gọi chị là chị dâu, chị hứa sẽ không có chuyện gì xảy
ra đâu."
Bây giờ chị dâu đã bảo đảm như vậy, Lục Đình Chiêu không còn ngang
ngược dò hỏi nữa, gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, ngày mai em sẽ đi cùng
chị."
Đường Nhã Phương hài lòng cười: "Vậy ngày mai chị xin nghỉ phép, em
tới đón chị ở nhà nhé." “Vâng.” Lục Đình Chiêu đáp ứng. “Nếu mọi chuyện
được giải quyết xong xuôi vui vẻ rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm đi.” Nói
xong, Đường Nhã Phương đứng dậy đi về phía nhà ăn của công ty.
Lục Đình Chiêu cũng đứng dậy đi theo ở phía sau "Anh lớn sẽ không
trở lại ăn tối cùng chúng ta cô. sao?" "Đình Vỹ còn có một cuộc họp chưa kết thúc, có thể sẽ không trở về sớm như bình thường được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT