Đường Nhã Phương không biết Thân Minh Hà có tiếp thu lời nói của mình
hay không, nhưng đây là sự rộng lượng duy nhất mà cô có thể dành cho cô
ta. "Chị dâu! Anh trai em đã nói là chị không được phép mềm lòng nương
tay đối với những người đã từng tổn thương mình."
Lục Đình Chiêu không đồng ý về cách cô đối xử với Thân Minh Hà. Mặc
dù đối phương bị người khác uy hiếp nên mới phải làm chuyện như vậy.
Nhưng còn trẻ tuổi như vậy mà đã quan tâm đến sự nghiệp của mình như
thế, chắc chắn sau này cô ta cũng không phải là người đơn giản. "Tôi
cũng không mềm lòng nương tay. Nhưng mà tôi đã rất mệt mỏi, tốn rất
nhiều công sức để đối phó với Chu Như Ngọc rồi. Tôi không muốn gây thêm
nhiều chuyện cho mình, cậu hiểu chưa?"
Sao cô lại không biết mình làm thế là quá hiền lành? Nhưng thời gian qua, cô và mấy người Chu Như Ngọc vẫn liên tục đấu tới đấu lui, cô thật sự cảm thấy hơi mệt mỏi.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, cô cần phải giải quyết gấp
mấy người Chu Như Ngọc, sau đó cô lập tức có thể có một cuộc sống bình
yên bên cạnh Lục Đình Vỹ.
Lý tưởng rất đầy đặn nhưng thực tế thì rất khó khăn. Luôn có người muốn gây khó dễ cho cô, ví dụ như Cao
Mỹ Kiều một kẻ cô từng gặp trong một ngày nào đó. "Đường Nhã
Phương! Sao cô lại ở chỗ này?" Dáng vẻ Cao Mỹ Kiều như đang nhìn thấy
quỷ. "Tôi tới lấy tin tức mà. Chỉ cần trong đoàn làm phim có chủ đề có
thể viết tin thì chắc chắc tôi sẽ đến tham gia náo nhiệt." Cao Mỹ Kiều
vô cùng ngạc nhiên, còn Đường Nhã Phương tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Cao Mỹ Kiều nhìn thoáng qua Lục Đình Chiêu bên cạnh Đường Nhã Phương,
trên môi thoáng qua một nụ cười châm chọc: "Phóng viên Nhã Phương! Tôi
cần phải lấy cô làm gương và cố gắng học tập đấy!"
Đường Nhã Phương hơi híp mắt, trong đầu đoán chắc rằng sau đó cô ta sẽ nói ra những lời vô cùng chói tai.
Đúng như cô dự đoán, cô ta chậm rãi nói tiếp: "Phóng viên Nhã
Phương! Cô có thể dạy tôi vài chiêu dụ dỗ đàn ông không? Tôi nghe nói
lúc trước, Lương Phi Mạc Tổng giám đốc công ty giải trí Thời Đại cũng
mê mẩn mất hồn vì cô. Cô giỏi thật đấy!"
Đường Nhã Phương cong môi thành một nụ cười, nhưng vẻ tươi cười
không sâu: "Tất nhiên tôi rất giỏi. Tôi không tài giỏi thì sao có thể
trừng trị những loại người muốn hại tôi đây. Siêu sao Mỹ Kiều, cô nói
xem tôi nói đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Cao Mỹ Kiều lập tức thay đổi, giọng điệu càng
không kiêng nể gì: "Đường Nhã Phương! Chắc chắn cô có liên quan đến
chuyện của đạo diễn Lâm Hải Đông đúng không? Đây chính là phạm tội đấy.
Cô cứ chờ đó cho tôi. Tôi sẽ báo với cảnh sát, cô cũng đừng kiêu căng
như vậy, cứ đợi đến lúc cảnh sát đến bắt cô đi!"
Cô ta đã từng có thù oán với Đường Nhã Phương vì Vi Vịnh Phong. Lần
trước chuyện của Hoàng Hương Ly càng tăng thêm thù hận giữa hai người.
Lòng cô ta tràn đầy oán hận, sao cô ta có thể dễ dàng buông tha Đường
Nhã Phương?
Đường Nhã Phương há miệng, vẫn còn định nói thêm điều gì nhưng Lục
Đình Chiêu vẫn trước cô một bước: "Cô muốn báo cáo với cảnh sát hả? Cô
có chứng cứ gì? Chứng cứ đâu rồi? Sao cô có thể chứng minh là chị dâu
tôi đã tổn thương Lâm Hải Đông? Cô có thể chứng minh à?"
Sắc mặt Cao Mỹ Kiều càng trở nên trắng bệch, cô ta cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Phương.
Đúng vậy! Cô ta cũng không có chứng cứ gì. Dù cô ta lại tìm đến
khách sạn, đòi video theo dõi thì bên phía khách sạn cũng sẽ mượn cớ là
không tiện tiết lộ tin tức khách hàng.
Bị nắm lấy sơ hở, Cao Mỹ Kiều cảm thấy hơi lo lắng.
Mà Lục Đình Chiêu cũng không buông tha cô ta, cậu ta hùng hổ hăm
dọa, tiếp tục nói: "Nếu cô không có chứng cớ, vậy vừa rồi cô nói từng
câu từng chữ đều là vu khống, nói xấu chị dâu tôi. Nếu vậy chúng tôi
muốn tố cáo cô vì tội bôi nhọ, xúc phạm danh dự người khác!"
Lục Đình Chiêu nhấn mạnh hai chữ "Bôi nhọ", vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng như băng.
Điều này làm Cao Mỹ Kiều vô cùng sợ sệt, nhưng lòng kiêu ngạo của cô ta lại không cho phép cô ta lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt kẻ thù của mình.
Vì vậy cô ta vẫn ngẩng đầu, hếch cằm, trên mặt đầy vẻ kiêu căng.
Bọn họ muốn tố cáo cô tội xúc phạm danh dự người khác, vậy bọn họ cũng phải có chứng cứ mới được.
Mà ngay lúc này, Lục Đình Chiêu lấy điện thoại di động ra. Ngón tay
lướt nhẹ trên màn hình, một giọng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại
di động, hình ảnh cũng rất quen. "Đường Nhã Phương! Chắc chắn cô có liên quan đến chuyện của đạo diễn Lâm Hải Đông đúng không? Đây chính là phạm tội đấy. Cô cứ chờ đó cho tôi. Tôi sẽ báo với cảnh sát, cô cũng đừng
kiêu căng như vậy, cứ đợi đến lúc cảnh sát bắt đi!"
Đây là những gì Cao Mỹ Kiều vừa nói...
Khuôn mặt Cao Mỹ Kiều đều trở nên trắng bệch như tờ giấy. Cô ta
không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn Lục Đình Chiêu. Rõ ràng là cô ta
cũng không ngờ rằng cậu ta còn có một chiều như vậy. "Đối phó với một
người như cô thì cần phải cẩn thận, đề phòng nhiều lớp." Lục Đình Chiêu
giơ giơ điện thoại di động, tươi cười rực rỡ đầy vẻ sung sướng: "Đây là
chứng cứ để tố cáo cô về tội xúc phạm danh dự người khác!" "Mấy người... "Có lời gì muốn nói thì cứ dành để nói với cảnh sát đi!" Lục Đình Chiêu không hề nể mặt, dứt khoát cắt đứt lời nói của cô ta ngay khi cô ta vừa mở miệng.
Đường Nhã Phương thấy sắc mặt Cao Mỹ Kiều trắng bệch, chân mày hơi
nhưởng lên: "Thật sự cảm ơn siêu sao Mỹ Kiều vì đã cung cấp chủ đề cho
tôi!"
Nói xong câu này, Đường Nhã Phương mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó xoay người, đi về phía phim trường.
Lục Đình Chiêu nhìn kỹ Cao Mỹ Kiều một lần nữa, sau đó cậu ta cũng
thoải mái rời đi một cách tự nhiên, không thèm để ý đến đôi mắt trợn
trừng của cô ta. "Đường Nhã Phương!"
Cao Mỹ Kiều trợn tròn mắt nhìn bóng lưng bọn họ, cô ta hận đến mức cắn răng nghiến lợi.
Hôm nay, Chu Như Ngọc phải diễn một cảnh với Nghiêm Ninh.
Nghiêm Ninh là ai? Đây chính là ngôi sao nam sáng nhất, quyền lực
nhất trong giới giải trí lúc này. Một diễn viên nhỏ, không có danh tiếng như Chu Như Ngọc lại được biểu diễn cùng anh ta, đúng là phúc phận đã
tu luyện từ đời trước.
Nhưng Chu Như Ngọc vẫn chưa biết đủ. Cô ta muốn thân thiết hơn với
Nghiêm Ninh, nghĩ rằng sau này hai người có quan hệ tốt thì anh ta sẽ
dìu dắt cô ta.
Cô ta để Nguyễn Hương Giang đi mua cà phê, sau đó tự mình đem đến khu nghỉ ngơi của Nghiêm Ninh.
Lúc này Nghiêm Ninh đang xem kịch bản một cách nghiêm túc.
Cho dù cô ta đã có một người chồng chưa cưới vô cùng đẹp trai là Vi
Vịnh Phong, nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Ninh ở khoảng cách gần, Chu Như
Ngọc vẫn không kìm nén được sự rung động.
Dù anh ta đang đội kiểu tóc thời nhà Thanh, vẻ đẹp trai của anh ta
cũng không hề bị giảm bớt, ngược lại là từng đường nét trên khuôn mặt
anh ta càng trở nên sắc nét, càng đẹp hơn.
Khi xem kịch bản, Nghiêm Ninh không thích có người ở bên cạnh mình.
Vì vậy, anh ta bảo cả hai người trợ lý đi ra ngoài, một mình ngồi trong
lều nghỉ, chăm chú đọc kịch bản. Khi anh ta cảm thấy có người đến gần
mình, bởi vì vừa sinh ra đã rất nhạy bén, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu,
ánh mắt lạnh như băng bắn tới kẻ đang chạy về phía mình.
Trong ấn tượng của Chu Như Ngọc, mặc dù Nghiêm Ninh rất lạnh nhạt
nhưng cũng coi như hiền hòa, vì vậy khi cô ta tiếp xúc với ánh mắt bén
nhọn của anh ta, cô ta lập tức âm thầm run rẩy, vội vàng ngừng bước,
tiến tới cũng không được mà lùi lại cũng không xong.
Ánh mắt của Nghiêm Ninh dừng lại trên mặt cô ta trong mười mấy giây mới dịch chuyển.
Chu Như Ngọc có thể cảm giác được trong lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi, cô ta nuốt một ngụm nước bọt, vẫn cố gắng nhắm mắt đi tới, lấy
cà phê trong túi xách ra và tặng cho anh ta: "Chào đàn anh! Tôi mời anh
uống cà phê!"
Nghiêm Ninh lạnh nhạt liếc nhìn ly cà phê, không nhận mà cũng không
nói là mình không cần, anh ta chỉ tiếp tục cúi đầu, chăm chú xem kịch
bản trong tay mình.
Chu Như Ngọc cảm thấy hơi tổn thương vì thái độ của anh ta, nhưng cô càng cảm thấy lúng túng hơn. Tay cô vẫn đang duy trì tư thế đưa cà phê
tới trước mặt anh ta.
Sau một lúc lâu, cô cảm nhận được quanh mình xuất hiện rất nhiều ánh mắt cười nhạo trên sự đau khổ của người khác. Cô cắn rằng, dứt khoát
đặt cà phê lên bàn rồi nói: "Đàn anh! Tôi để cà phê ở đây nhé! Anh nên
uống khi còn nóng!"
Nói xong, cô ta vội vàng xoay người, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, trợ lý của Nghiêm Ninh mới đi tới, nhìn bóng dáng hoảng hốt chạy đi của Chu Như Ngọc, anh ta cười nhạo thành tiếng: "Nghiêm Ninh
nhà chúng ta là một diễn viên mà cô ta có thể dựa dẫm à?"
Nghe anh ta nói vậy, Nghiêm Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, cười như
không cười: "Trần Lâm! Từ bao giờ tôi lại trở thành người nhà anh vậy?"
"Không phải người nhà tôi, mà một thành viên trong mái nhà chung của tất cả các fan hâm mộ Nghiêm Ninh." Trần Lâm nhẹ nhàng giải thích.
Nghiêm Ninh cười khẽ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
"Trần Lâm! Vứt cà phê đi!" Anh ta nhàn nhạt ra lệnh. Trần Lâm nghe vậy,
lập tức cầm lấy cà phê, đi thẳng về phía thùng rác.
Cách đó không xa, Chu Như Ngọc cũng nhìn thấy trợ lý của Nghiêm Ninh vứt cà phê vào thùng rác, khuôn mặt cô ta lập tức trở nên lạnh lùng.
Cái tên Nghiêm Ninh này đang cố ý chỉa mũi nhọn vào cô ta à? Nhưng bọn họ không hề có thù oán gì, tại sao anh ta lại làm vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT