Trong lòng Đường Nhã Phương thầm kêu lên một câu, cô phát hiện cửa
này bị người khóa lại từ bên ngoài, mà cô chỉ kịp nghe thấy tiếng bước
chân dồn dập. "Người ở bên ngoài là ai vậy? Các người muốn làm gì? Cho
tôi ra ngoài!"
Đùng đùng đùng.
Đường Nhã Phương vừa giận vừa sợ, cô dùng hết sức để đập cửa.
Nhưng vừa mới chỉ dùng lực một chút mà cô đã cảm thấy một trận quay cuồng.
Rõ ràng vừa rồi cô rửa mặt không những không giúp cô thanh tỉnh hơn
mà ngược lại còn khiến cô tác dụng của rượu càng ngày càng mạnh. Hơn
nữa, mới vừa rồi đập cửa đã khiến cho cô mất không ít sức lực.
Nhưng mà, ở ngoài cửa vẫn không có một ai trả lời cô.
Đường Nhã Phương chưa từ bỏ ý định, cô tiếp tục đập cửa: "Cho tôi đi ra ngoài mau, các người là ai, rốt cuộc các người muốn làm gì?" "Hãy ở
lại đấy đợi đi!"
Lúc này, có một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trên đỉnh đầu cô.
Đường Nhã Phương cảnh giác ngẩng đầu lên, sau đó cô chỉ thấy một chậu nước lạnh được đổ từ trên cao xuống. "A."
Đường Nhã Phương kêu thành tiếng, toàn thân cô ướt hết từ trên xuống dưới, bộ dạng chật vật không tả nổi.
Trong lúc mơ hồ, cô còn nghe thấy bên ngoài có người nói: "Đi mau,
đừng để người khác phát hiện." "Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra được chuyện gì chứ, dù sao thì cũng chỉ là bị nhốt một
thời gian, không thể chết được. Đi nhanh lên, tranh thủ lúc này không có người tới."
Hai người nói xong lập tức nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường. "Này, cho tôi đi ra ngoài đi..."
Đường Nhã Phương tiếp tục đập cửa, nhưng ở bên ngoài đã vang lên
tiếng đóng cửa nhưng là cửa to của nhà vệ sinh, hơn nữa trên cửa còn
treo bảng đang sửa chữa.
Lần này, thật sự Đường Nhã Phương kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không thừa.
Thảm hại hơn nữa là tác dụng của rượu đã hoàn toàn phát tác, những
thứ trước mặt đã bắt đầu trở nên rất mông lung, cả người thật giống như
có thể bay bất cứ lúc nào.
Sau khi Đường Nhã Phương liên tục không nhận được phản hồi, cô cũng chỉ có thể mượn lực mà tựa vào tường ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Lúc này, ở bên trong hội trường bữa tiệc.
Sau khi Lục Đình Vỹ rời đi mấy phút mới phát hiện ra cô không còn ở đây nữa.
Đôi mắt lạnh tanh lướt qua toàn hội trường một vòng, sau đó ánh mắt
rơi trên người Tống An Nhi ở cách đó không xa, anh cất bước đi tới: "Nhã Phương đâu?" "Hả?"
Tống An Nhi sợ hết hồn vì câu hỏi bất thình lình, sau đó vội vàng
lấy lại tinh thần, nói: "Hóa ra là Tổng giám đốc Lục à, Nhã Phương vừa
mới đi vào nhà vệ sinh, còn chưa quay trở lại. Nhưng chắc cũng sắp xong
rồi, anh có thể ở đây chờ cô ấy." "Được rồi, nếu cô có việc thì không
cần để ý đến tôi đâu."
Nói xong, Lục Đình Vỹ thực sự đứng bất động ở đấy.
Tổng An Nhi cũng không nói gì, cô biết quan hệ hôn nhân ẩn giấu của
Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ. Nhưng nếu họ cư xử quá quen thuộc thì
nhất định sẽ có người phát hiện ra đầu mối.
Nhưng lần này Đường Nhã Phương đi thật sự hơi lâu.
Khoảng chừng hai mươi mấy phút trôi ngay cả bóng người vẫn chưa xuất hiện. qua mà
Lục Đình Vỹ cũng chú ý đến điều này, thỉnh thoảng anh cũng nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay để xem thời gian.
Kết quả là mười phút nữa trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Đường Nhã Phương trở về.
Lông mày rậm của Lục Đình Vỹ nhíu chặt, anh nhớ lại chuyện người phụ nữ nhỏ này đã uống rượu thì có chút lo lắng nên chỉ có thể lại đi đến
gọi Tổng An Nhi: "Cô có thể đi xem Nhã Phương thế nào rồi giúp tôi
không, đến bây giờ mà cô ấy vẫn chưa quay lại." "Tại sao có thể lâu như
vậy?"
Tống An Nhi cau mày, vội vàng bỏ thứ trên tay xuống, gật đầu nói: "Để tôi đi xem một chút."
Đường Nhã Phương ở trong nhà vệ sinh kêu một lúc lâu cũng không có
người trả lời, lúc này trừ khi có người phát hiện nếu không có có kêu
rách cổ họng cũng vô ích.
Tuy nhiên, cô đã bị nhốt ở trong gian phòng này ba mươi phút, men
rượu cũng đã phát tác hoàn toàn khiến cho cô ngay cả đông tây nam bắc
cũng không phân biệt được.
Đường Nhã Phương vốn chỉ định ngồi luôn như vậy, nhưng thời gian cứ
trôi qua từng giờ từng phút, cô phát hiện ra cứ chờ như vậy không phải
là cách, ai biết lúc nào mới có người phát hiện cô bị kẹt ở trong đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Đường Nhã Phương miễn cưỡng chống đỡ thân
thể của mình, nhìn xung quanh một vòng. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng
lại ở trên cửa thông gió chỗ bệ toilet.
Chỉ cần leo lên, lách người qua cửa sổ là có thể đi ra ngoài.
Sau khi quyết định, cô nhắc váy lên, cởi giày cao gót ra, sau đó
đứng lên bồn cầu đã được đậy nắp, cả người cô lảo đảo lắc lư rồi bắt đầu leo lên, cảm giác như giảm phải mũi dao.
Tất nhiên là lúc đầu mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm, cô bị
ngã xuống liên tiếp mấy lần. Nhưng cú ngã cũng không nghiêm trọng lắm,
chỉ là trên bắp đùi bị va đập khiến cho xuất hiện vài chỗ tím bầm.
Đau đớn giúp cho cô tỉnh táo lại một chút nhưng tác dụng của rượu vẫn không giảm như cũ.
May mắn thay, sau khi thử qua mấy lần, cuối cùng cô cũng có thể leo lên cửa sổ.
Cái độ cao này, nói cao thì cũng không phải là cao, mà nói thấp thì
cũng không phải là thấp, hơn nữa ở dưới đất còn có những vũng nước đọng, nếu ngã xuống thì sẽ rất nghiêm trọng, thực sự không dám lộn xộn.
Cũng đúng lúc này, Đường Nhã Phương nghe thấy tiếng chốt cửa của nhà vệ sinh mở ra, dường như có người đang cố gắng mở cửa ra từ bên ngoài.
Tiếng lách cách yếu ớt này khiến cô giật mình mà tuột tay, sau đó cả người vô tình ngã từ trên cao xuống.
Ram.
Cú ngã này khiến cho Đường Nhã Phương tỉnh táo lại không ít.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên là ngã vô cùng đau nhưng cô có thể
bất chấp đau đớn, vội vàng hét lên về phía cánh cửa: "Có ai ở bên ngoài
không? Mở cửa ra cho tôi." "Nhã Phương?"
Tổng An Nhi nghe thấy tiếng động bên trong, cô ngẩn người, vội vàng
kêu lớn: "Nhã Phương, cậu có ở bên trong không? Nếu có thì trả lời tớ
một tiếng đi!" "An Nhi, tớ ở trong này, tớ ở đây, cậu mau mở cửa ra giúp tớ với, tớ bị người ta khóa ở bên trong rồi."
Đường Nhã Phương mừng rỡ, vội vàng kêu lên với Tống An Nhi ở ngoài cửa.
Tống An Nhi nghe vậy, không khỏi tức giận: "Tớ nói mà, cậu đi đến
nhà vệ sinh lâu như vậy mà chưa ra, hóa ra là bị người ta khóa lại ở
trong này. Nhã Phương, cậu có sao không? Cậu đừng lo lắng, tớ đi tìm
người mở khóa để cậu đi ra ngoài." "Ừ, được
Đường Nhã Phương cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
Tổng An Nhi đến nhanh mà đi cũng nhanh, không bao lâu sau Đường Nhã Phương nghe thấy tiếng mở khóa vang lên ở bên ngoài.
Cánh cửa rất nhanh chóng được mở ra, theo sát sau đó là hai bóng người nhanh chóng lao vào.
Khi người vào nhìn thấy Đường Nhã Phương ngã xuống đất, đều không
nhịn được hít thật sâu. "Trời ơi, Đường Nhã Phương, tại sao cậu lại biến thành như thế này?" Tống An Nhi che miệng kêu lên.
Cả người Đường Nhã Phương đều rất chật vật, lễ phục ướt đẫm thì
không nói nhưng ngay cả tóc tại cũng rối bời, dường như trên đùi còn
xuất hiện một số vết bầm tím. "Cậu đến rồi, An Nhi"
Đường Nhã Phương cười với cô một tiếng, cổ gắng làm cho mình như
không có chuyện gì, tuy nhiên khi cô nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh
Tống An Nhi thì nụ cười kia lặng lẽ đóng băng "Đình Vỹ...
Giọng nói của cô hơi run run, sắc mặt tái nhợt có chút yếu ớt khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy đau lòng.
Lục Đình Vỹ nhìn Đường Nhã Phương với vẻ mặt bất định, trong đôi mắt lạnh lùng của anh mở hồ xuất hiện một cơn bão.
Anh đi đến trước mặt cô và đứng yên, sau đó từ từ cởi áo khoác của
mình xuống rồi khoác trên người cô. "Đừng sợ, anh đưa em về nhà."
Anh nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, dứt lời lập tức vươn hai tay ra ôm ngang có từ dưới đất lên.
Đường Nhã Phương vẫn còn đang trong cơn say, bản thân cô cũng không
còn nhiều sức lực, cho nên cô vô cùng khéo léo dựa trong ngực anh.
Mùi hương chỉ của riêng anh len vào giữa những hơi thở, nhiệt độ ấm
áp của cô thể truyền đến qua những lớp quần áo, phút chốc cảm giác yên
tâm cứ như thủy triều mà ùa vào trong trái tim CÔ.
Cơ thể cô bắt đầu run lên, bởi vì lạnh mà cũng bởi vì sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT