Ngoài cửa sổ là đêm đen mông lung.
Phòng ngủ tối đen duỗi tay không thấy năm ngón, người đàn ông đương nằm nghiêng. Trong bóng tối chỉ có đôi mắt đang mở của anh là ánh sáng duy nhất.
Tôi như say giữa biển hoa hải đường, trong lòng như có chú nai nhỏ chạy loạn song lại to gan tiến gần tới gương mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, lặng lẽ thăm dò xem đêm nay con dã thú kia có thức tỉnh hay không.
Lúc này, Nhậm Lung bất chợt ngồi dậy!
Vai tôi bị một bàn tay tóm chặt.
Anh ấn vai tôi làm tôi hơi đau, bên tai truyền đến hơi thở, Nhậm Lung đang từ từ lại gần tôi.
Chao ôi! Mãnh thú thức tỉnh rồi.
Công việc thị tẩm này tôi đã làm được hơn nửa năm, sớm đã quen tay hay việc, thuận buồm xuôi gió, sao có thể để anh chủ động cho được?
Trong chớp mắt, tôi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởi bỏ quần đùi, kế đó nhanh chóng dang tay ôm lấy cổ anh, bàn tay vùi trong mái tóc sau đầu anh.
Tôi nâng đầu anh, nhắm chặt mắt, đầu lưỡi dán bên cánh môi anh.
Hôn như cuồng phong vũ bão, đôi môi ẩm ướt của anh ngậm lấy cánh môi tôi, còn tôi thì tham lam cướp lấy hơi thở của anh, trái tim không thể khống chế điên cuồng đập loạn.
Rush và ba con sói của tôi đâu rồi nhỉ?
Bóng tối ảnh hưởng tới tầm nhìn của tôi, tôi khẽ đẩy người đàn ông đang quấy nhiễu đầu lưỡi tôi kia ra, dịch đến phía đầu giường bật đèn.
Ánh sáng bất thình lình xuất hiện làm tôi không mở được mắt, qua một lát mới miễn cưỡng mở ra được.
Nhậm Lung lúc này có hơi lơ mơ nhìn tôi, lúc ngủ anh toàn ngu ngơ như vậy, nhìn có hơi buồn cười.
(Chỗ này chỉ có người trên mười tám tuổi được xem)
Ngày hôm sau
Có ánh nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa, kéo tôi tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Người bên cạnh khẽ cau mày, ngủ rất say.
Tôi từ từ ngồi dậy, dùng một tư thế kì quái khó khăn bước vào phòng bếp, bắt đầu khung giờ đảm đang của tôi.
Ngày hôm qua đúng thật là thực tủy tri vị[1], sáng nay tôi phải nghiêm túc khao Nhậm Lung, dù sao thì người tối qua “góp sức” cũng là anh.
[1] Được “ăn” một lần rồi còn muốn ăn nữa.
Miếng bò bít tết lách tách lách tách kêu trong chảo, tôi lấy cái xẻng lật nó, miệng còn ngâm nga câu hát, ngón chân giậm giậm trên sàn nhà.
Lúc nghiêng người, một thân ảnh xoẹt qua tầm nhìn của tôi. Tôi quay đầu ngước nhìn, giơ xẻng đứng tại chỗ ngây ra như phỗng.
Nhậm Lung để trần, khoanh tay tựa bên khung cửa phòng bếp.
Tôi vừa quay đầu đã thấy anh chưa chỉnh trang thu dọn gì đã chạy ra ngoài.
Dưới mắt anh hơi xanh xao, cơ bắp trên cánh tay khẽ căng lên, để chân trần giẫm trên sàn nhà, cả người anh từ trên xuống dưới chỉ mặc độc nhất cái quần tứ giác.
Mặt tôi thoắt cái nóng ran.
Tôi ngoảnh đầu đi, lắp ba lắp bắp nói: “Mới, mới sáng sớm sao, sao anh không mặc quần áo?”
“Ừm.”
Tôi cười nhạo anh: “Ôi dào, anh Lung anh cứ nói em thả rông mãi đi, giờ sao anh mặc mỗi cái quần nhỏ chạy khắp nhà vậy?”
“Bởi vì chật.”
Tôi sắp bò bít tết ra đĩa, quay đầu hỏi anh: “Là sao?”
“Quần chật.”
Tôi liếc người anh, suýt chút nữa không bê vững đĩa thịt bò.
Ảnh mặc quần nhỏ của tôi!
Này phải trách tôi tối qua sơ suất, mặc nhầm cho anh mới đúng.
Trong nháy mắt tôi cảm giác lông tơ khắp người tôi đang dựng đứng, tôi nhìn cái quần tứ giác trên người Nhậm Lung, trong não nổ pháo hoa bùm bùm.
Anh vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, trầm giọng nói: “Giải thích đi em.”
Tôi ngưng thở, trong đầu xoay xoành xoạch. Nửa phút sau tôi mới bình tĩnh trở lại.
“À, là thế này, anh Lung. Ha ha ha ha, tối qua anh ngủ rớt cả quần, sáng sớm tỉnh dậy em phát hiện ra nên tốt bụng lấy quần của em mặc giúp anh, miễn cho anh phải thả rông. Lại nói em thấy kích cỡ của anh cũng được, hay chúng ta cởi quần ra đọ ván?”
Anh vẫn khoanh tay đứng tựa bên khung cửa như cũ, mặt mày bình tĩnh. Như ngày thường thì giờ anh đã chạy qua xách tai tôi rồi, còn mắng tôi nữa.
Nhưng phòng bếp lúc này chỉ có im lặng, sự im lặng khiến lòng tôi ngập tràn bất an.
Tôi dùng tay áo quệt đi giọt mồ hôi trên mũi, giả bộ mình đang bận rộn nấu cơm, không bận tâm hỏi: “Anh Lung, em nấu bò bít tết này, anh có muốn thêm sốt tiêu không?”
Ánh mắt anh nhìn tôi chằm chặp.
“Dương Dương, anh cho em thêm một cơ hội, nói thật đi.”
Tôi hít một hơi khí lạnh, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, cái xẻng đảo đồ ăn cũng sắp tuột khỏi tay tôi.
Tôi cứng ngắc kéo khóe miệng cười gượng: “Ôi, thì như mới nãy em nói đó, đấy không phải nói thật hả? À đúng, anh Lung, anh có muốn thêm sốt tiêu không?”
Anh buông hai tay xuống, mày khẽ nhíu, lạnh nhạt đáp: “Anh đi thay quần áo đây.”
Dứt lời, Nhậm Lung quay người rời đi, tôi ngây ngốc đặt chiếc đĩa trong tay xuống, chống tay lên bàn, chân tôi vẫn còn đang mềm nhũn.
Đĩa bò bít tết được bày trên bản ăn, khói tỏa nghi ngút.
Nhậm Lung thay xong sơ mi đen, hai cúc áo trước cổ mở bung để lộ cơ thịt màu lúa mạch. Đầu anh thoa chút keo vuốt tóc, tay nắm dao nĩa song mãi chẳng động đậy.
“Anh Lung, nhân lúc nóng anh ăn đi.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, anh Lung, bên Lâm tổng em nói chuyện xong rồi, tuần sau tới chỗ anh ta kí hợp đồng là được. Nhưng tuần sau em lại phải tới chỗ Trần tổng, chuyện kí hợp đồng để chị Hoàng đi có được không?”
“Được.”
Anh cứ như cái máy nhai nuốt bò bít tết trong đĩa, từng miếng từng miếng nhét vào miệng.
“Bò bít tết hôm nay chín quá hả?”
“Không.”
Anh thờ ơ trả lời tôi, lúc nói chuyện cũng chẳng thèm ngẩng đầu nhìn tôi, trong lòng tôi khó chịu.
“Anh Lung, sao anh lạnh lùng thế?”
Anh chầm chậm buông nĩa trong tay xuống, mặt mày lạnh tanh nhìn tôi, đầu lưỡi chống một bên quai hàm: “Em theo đuổi được chưa?”
“Hả?” Tôi ngậm cái nĩa.
“Không phải em bảo em có người mình thích sao, hỏi em theo đuổi được anh ta chưa?”
“Chưa, nhưng em nghĩ rằng…”
“Đừng theo đuổi nữa.”
Nghe xong câu nói ấy, tôi bèn dùng hai mắt long lanh nhìn anh, trong lòng lặng lẽ khua trống, tiếng trống inh tai nhức óc. Màn đối thoại vừa rồi y chang trong phim, giây tiếp theo thôi là hai nhân vật chính sẽ ở bên nhau.
Tôi hít một hơi thật sâu, lồng ngực khe khẽ phập phồng.
“Sao lại không theo đuổi chứ…”
Theo tình tiết trong phim thì câu tiếp theo sẽ là: Theo đuổi anh đi.
Nhậm Lung cười thầm một tiếng, tiếng cười ấy như mưa ấm gió êm, khiến hoa hải đường mang theo tình yêu nở khắp cõi lòng tôi.
Nhậm Lung đan chéo hai bàn tay khoát bên trên bàn ăn, khóe miệng khẽ cong, đến cả ánh mắt cũng ân ẩn ý cười.
Có phải anh ấy… liệu có phải….
Có phải tình yêu sẽ…. sẽ…
“Bởi lẽ trời sinh em đã là một tên đầu gỗ, hơn hai mươi tuổi đầu đến chăm sóc bản thân cũng không biết. Ngày nào em cũng lôi tha lôi thôi, dùng lớp bọc con người để chứa tư duy của trùng đế giày. Em mà dùng IQ tán đổ người đàn ông kia thì coi như sáng tạo ra lịch sử tiến hóa của sinh vật đơn bào rồi. Em thấy người ta tại sao lại thích em? Chỉ có thể bởi lần đầu tiên thấy trùng đế giày sống mới nổi lòng hiếu kì. Khỏi giả ngu nữa, người đàn ông kia mà đồng ý với em thì nhất định là anh ta đang lừa em, lừa tiền lừa tình. Em tán đổ người ta xong chắc anh phải tổ chức lễ truy điệu cho em mất.”
“Thế nên bỏ anh ta đi, đừng theo đuổi nữa.”
…
Phòng làm việc sáng choang nhuốm đầy hương cà phê.
“Dương quý phi, người hôm nay đến là ai vậy?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê: “Chị Hoàng, chị có biết ông nội của Tiểu Minh làm sao mà chết không?”
“Chậc, chị hỏi thôi mà. Em có thấy cái cô gái mắt một mí kia nhìn quen không?”
“Thư kí của Lâm tổng đấy, tên Thẩm Giai Giai.”
Chị Hoàng trừng lớn hai mắt: “Sao em biết?”
Bởi vì lần trước từng gặp ở khách sạn Kim Hoa, cổ là bạn giường của sếp chúng ta, còn suýt chút nữa cùng em 3p kìa. Em nhìn chằm chằm cổ không dám nói chuyện luôn.
“Dương quý phi, nhìn người này quen thật đấy. Không phải mỗi chị nói thế đâu, Tiểu Lý mới nãy cũng bảo vậy. Sao mà quen thế nhỉ? A, chị biết rồi! Nhìn cô ta giống em!”
“Khụ khụ…” Tôi sặc cà phê rồi.
Tôi hỏi: “Tại đều là mắt một mí à?”
Chị Hoàng xua xua tay, sâu hiểm khó dò nói: “Không phải mắt một mí, là cảm giác! Kiểu cảm giác cà lơ phất phơ lại biết khua môi múa mép ấy.”
Tôi khoác cánh tay lên vai chị Hoàng, dùng lực tóm lấy tay của chị: “Hoàng nữ hiệp, trong mắt chị em là người như thế hả?”
Chị ấy gật đầu.
Tôi hung dữ siết chặt vai của chị ấy, bóp chặt tay chị, tôi muốn để chị nhận biết tôi lại từ đầu.
Rầm một tiếng, cửa bị người ta thô bạo đẩy ra.
Tôi tha cho bờ vai của chị Hoàng, ngoảnh đầu ngó nghía. Tay Nhậm Lung miết khung cửa, gân xanh nổi lên, ánh mắt hung dữ hét: “Làm gì giữa giờ đi làm thế!”
Chị Hoàng hú hồn chuồn nhanh như gió, bỏ lại mình tôi dưới mắt sói dữ tợn.
Tôi bắt đầu nịnh hót: “Anh Lung, anh đừng giận, giờ đang làm việc nè.”
Anh miết khung cửa, lạnh lùng đáp: “Tới phòng làm việc của anh.”
Tình cảnh này giống hồi tôi học cấp ba quá, hồi đó tôi toàn trộm ăn mì trong giờ học, bị giáo viên gọi đến văn phòng.
Trong phòng làm việc gọn gàng rộng rãi, tôi cúi đầu, ngón tay cọ tới cọ lui, còn Nhậm Lung thì nhắm mắt tựa trên ghế.
Tôi tỏ vẻ đáng thương: “Đừng giận mà, em sai rồi, lần sau lúc đi làm em không chơi nữa.”
Nhậm Lung mở mắt, day day chân mày: “Em lớn đầu rồi mà ngày nào cũng để anh phải mắng em? Mắng em bao lần rồi em vẫn không nhớ.”
“Lần này chắc chắn em sẽ nhớ, chắc chắn sẽ chăm chỉ làm việc!”
“Anh không nói chuyện này. Anh dặn em bao lần hả, phải giữ khoảng cách với đồng nghiệp nữ, em nhìn em xem?”
Tôi sững sờ, bĩu môi than thở: “Biết rồi anh Lung, lần sau không dám nữa.”
“Cốc cốc cốc”, có ai đó gõ cửa phòng làm việc.
Nhậm Lung trầm giọng nói: “Vào đi.”
Một cô gái mắt một mí ngó đầu thăm dò sau cánh cửa: “Yo, Nhậm tổng, đang bận à?”
Nhậm Lung chau mày: “Có chuyện gì?”
Thẩm Giai Giai cho anh một ánh mắt đầy mờ ám: “Anh nói coi? Đương nhiên là có chuyện rồi. Nhậm tổng, chuyện lớn liên quan đến tính mạng đấy.”
Nhìn dáng vẻ kia của Thẩm Giai Giai, tôi đại khái có thể hiểu được bọn họ sẽ “nói” cái gì. Tôi gãi mũi, ngượng ngụng lên tiếng: “Ờm, hai người cứ nói chuyện, em bận, còn cả đống việc, em đi làm đây.”
Thẩm Giai Gia vươn cánh tay trực tiếp chặn ngang cửa, trêu chọc nói: “Đừng đi mà, anh đẹp trai, cùng nhau bàn bạc đi.”
“Thẩm Giai Giai!” Nhậm Lung đột nhiên đứng dậy, đập bàn hét.
Anh nhìn chằm chặp cô gái đứng trước cửa, cực kì hung dữ, Nhậm Lung ít khi hung dữ với con gái lắm, tôi sợ anh sẽ dọa Thẩm Giai Giai, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho anh.
Anh quay đầu trừng tôi.
“Dương Dương, em có ý gì?”
Tôi bước gần anh hơn một bước, kéo tay áo anh, thì thầm bên tai anh một câu sâu xa: “Dịu dàng với con gái tí đi anh Lung, hai người cứ bàn chuyện, em đi đây.”
Anh bỗng tóm lấy tai tôi, xách lên làm tôi đau điếng, mắng: “Má nó…”
Tần suất thô bạo của người này gần đây gia tăng một cách ổn định.
“Ai da đừng kéo nữa, tai đau quá!” Tôi tủi thân hết sức.
Nhậm Lung tha cho cái tai của tôi, phất tay tức giận hét: “Cút ra ngoài hết cho tôi!”
Phòng làm việc bị cơn thịnh nộ của dã thú bao vây, tôi và Thẩm Giai Giai xám xì xám xịt trốn khỏi trận địa.
Sau rồi hai chúng tôi đứng giữa hành lang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thẩm Giai Giai đột nhiên bật cười, cười đến mức chảy nước mắt, cô vỗ vỗ vai tôi, đưa cho tôi một tập tài liệu.
“Cười chết tôi mất, tôi bị đuổi ra ngoài rồi, cái này chỉ đành nhờ cậu đưa anh ta xem vậy.”
Tôi ngớ người, ngốc nghếch nhận lấy tập tài liệu: “Hai, hai người…”
Cô gái mắt một mí ném cho tôi một ánh nhìn quyến rũ: “Đừng nói là cậu tưởng chúng tôi ở trong phòng làm việc làm gì đó nhé?”
Tôi vò tóc, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay.
Thẩm Giai Giai bật cười: “Ha ha ha, đùa thôi, sao mà làm trong phòng làm việc được? Suy nghĩ của cậu cũng nóng bỏng quá đấy, hay là cậu xem xét chị đây nhé?”
Tôi bị cô dọa giật thót, lập tức xua tay.
Thẩm Giai Giai nói tiếp: “Cái nồi của cậu tất đấy. Lần trước ở khách sạn Kim Hoa, sau khi cậu cắt ngang tụi tôi thì Nhậm tổng không bao giờ hẹn tôi nữa, kì lạ thật đấy. Còn tôi, tôi cần cơ thể của cậu đền tôi một anh bạn giường.”
“Cô Thẩm, tôi bị liệt dương.”
Thẩm Giai Giai trợn mắt há mồm nhìn tôi, lắc đầu bảo: “Thế thì lời cho Nhậm tổng quá.”
“Hả?”
“Không có gì, ha ha ha, đúng là hai tên ngốc xứng đôi.”
Thẩm Giai Giai bỏ lại một câu rồi vẫy tay tiêu sái quay người rời đi, còn tôi thì đầu óc mịt mờ đứng tại chỗ.
Buổi tối.
Tôi bưng đĩa hoa quả ngồi trên sofa, ân cần niềm nở với người đàn ông bên cạnh.
“Anh Lung, nào! Nho hôm nay ngọt lắm.”
Nhậm Lung ngồi trên sofa ôm laptop gõ cạch cạch, chẳng thèm nâng mắt.
Chao ôi, vẫn đang giận đấy à?
Tôi không từ bỏ, tiếp tục nói: “Anh nhìn quả táo này xem, em gọt sạch vỏ rồi, ăn cực kì giòn luôn.”
Nhậm Lung nhìn chằm chằm màn hình laptop, ngó lơ tôi.
Nhìn dáng vẻ đó của anh, tôi chỉ còn nước giở đòn sát thủ. Tôi nhón một quả nho đưa đến bên miệng anh, đè cổ họng yếu ớt nói: “Anh ơi, anh ơi, ăn một quả đi mà ~”
Anh bật dậy khỏi sofa, da gà da vịt nổi đầy nơi cánh tay, mắt ghim chặt người tôi.
“Im mồm!”
Tôi vội vàng làm động tác kéo khóa miệng, im như thóc.
Nhậm Lung ngồi xuống một lần nữa, hất cằm ra hiệu cho tôi. Tôi nghiêng đầu, không hiểu ý của anh.
“Nhanh lên.” Anh lạnh lùng giục.
Tôi im miệng, dùng ngón tay vẽ một dấu hỏi chấm trong không khí.
Đầu lưỡi anh chống một bên quai hàm, lại hất cằm, nói: “Đút anh.”
Tôi nhận lệnh, lập tức nhét trái nho vào miệng anh, ngón tay không cẩn thận chạm tới môi anh.
Cảm giác như thể bị môi anh thiêu cháy vậy, tôi vội vàng thu tay về, len lén liếc nhìn anh. Anh nhai nho, chẳng quan tâm gì đến chuyện tôi vừa trộm sờ môi anh cả.
Ngược lại thì mặt tôi đỏ lan ra tới tận tai.
“Reng reng reng”
Đúng lúc chuông điện thoại kêu lên.
“Alo? Tiểu Lý hả. Sao? Anh biết rồi, để anh bảo Nhậm tổng. Ôi dào em gái ơi, mình em có được không? Giờ anh đến bệnh viện tìm em nhé? Ờ ờ được, có người ở cạnh là được, thế thì anh yên tâm rồi. Ừm, chăm sóc bản thân cho tốt nhé, bái bai.”
“Anh Lung, Tiểu Lý bị trẹo chân rồi, mai xin nghỉ nửa ngày.”
“Ừm.”
“Anh nói coi, em gái của em bất cẩn quá đi mất, để mình bị thương, người bên cạnh ai cũng lo lắng.” Hai tay tôi chống eo, bất đắc dĩ thở dài.
Nhậm Lung nâng mắt nhìn tôi: “Em còn không biết ngại mà nói người khác? Năm tư đại học em còn chịu khó tới phòng y tế hơn cả đi siêu thị, biết người bên cạnh mình sẽ lo lắng thì tự chú ý chút đi. Lần nào cũng thề thốt không tái phạm, lần sau lại mắc lỗi y hệt, hồi năm hai…”
Tôi nắm điện thoại, khoanh chân ngồi trên sofa nghe anh dạy bảo.
“… Với cả, buổi sáng anh đã nói với em, phải giữ khoảng cách với đồng nghiệp nữ, nói chuyện cũng phải chú ý, Tiểu Lý là em gái nhà người ta chứ không phải của em.”
“Anh Lung, em đùa thôi mà…”
Anh trừng tôi, rồi đột nhiên lại ghim cái điện thoại của tôi.
“Đưa điện thoại đây.”
Tôi sột soạt nhích lên phía trước, giao điện thoại cho anh.
Anh nhập ngày sinh nhật của chính mình, thành công mở khóa. Trên màn hình là gương mặt đẹp trai của Lương Triều Vỹ.
“Anh Lung, sao vậy?”
Anh im lặng không lên tiếng, lướt tới tấm ảnh chụp chung của hai chúng tôi, đặt nó làm ảnh nền, cuối cùng nhét điện thoại vào tay tôi.
Tôi ngớ người sờ điện thoại, nhìn hai gương mặt cười tươi rói trên màn hình.
“He he, anh Lung, em cũng thấy tấm ảnh này chụp rất đẹp.”
“Ừm.”
“Trước đây em toàn đặt tấm này thôi, dạo này mới đổi thành Lương Triều Vỹ.”
Anh tiếp tục gõ laptop: “Tại sao lại đổi?”
Tôi kích động nói: “Bởi vì ảnh đẹp trai!”
Ngón tay đang gõ bàn phím bỗng dừng lại: “Thế anh đẹp trai hay anh ta đẹp trai?”
Tôi cầm điện thoại, mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh.
Từ khi nào mà anh bắt đầu để ý đến vấn đề này vậy?
Rốt cuộc là Nhậm Lung đẹp trai hay Lương Triều Vỹ đẹp trai? Tôi vò đầu bứt tai, miệng đóng rồi lại mở, không biết nên nói thế nào.
Nhậm Lung tắt máy, vỗ vai tôi: “Được rồi, anh biết trong lòng em Lương Triều Vỹ đẹp trai.”
Cuối cùng cái vấn đề ai đẹp trai hơn ai làm tôi nghĩ nát óc cũng không ra.
Buổi tối khi ôm gối đầu chạy sang phòng Nhậm Lung tôi vẫn còn suy nghĩ cái vấn đề ảo diệu này.
Nhậm Lung tựa bên đầu giường, trong tay là một cuốn sách. Tôi nằm nghiêng trên giường anh nhìn chằm chằm gương mặt anh, tiến hành so sánh với Lương Triều Vỹ ở trong đầu.
Đợi đã, hình như tôi quên mất giải thích chuyện tại sao tôi lại tới đây ngủ!
“Anh Lung, tối qua em mơ thấy ác mộng, không dám ngủ mình, hôm nay ngủ chỗ anh.”
“Ừm. Anh tắt đèn nhé?”
“Ngủ ngon, anh Lung.”
“Ngủ ngon.”
Giữa đêm.
Con mãnh thú ấy theo thói quen thức tỉnh.
Có một chuyện không giống với trước đây, tối nay hình như anh dịu dàng hơn đôi chút.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nhìn về phía cửa sổ.
Hoa hải đường ngoài cửa sổ nở rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT