Chu Hữu Kim khom người đứng ngoài cửa, bên trong một người toàn thân hoa phục đang phiền muộn đi qua đi lại, sắc mặt đâu chỉ hai chữ khó coi là có thể hình dung.
“Vương gia, hạ quan phái người đi tìm khắp nơi, ngay cả phụ cận giang đê cũng cho người lặn xuống dưới tìm, chính là vẫn không thấy vô song công tử.”
“Hỗn xược!” Hoài Vương một chưởng đánh xuống bàn, chén trà rơi xuống đất vỡ tan, “Một người sống như vậy, ngươi lại coi như tờ giấy, tuỳ tiện bị gió thổi một cái là bay đi?”
“Vương gia bớt giận, hạ quan phái người đi tìm lần nữa.”
Hoài Vương chỉ tay ra cửa tức giận nói, “Cút! Tất cả đều cút! Không tìm được người đám các ngươi đem đầu tới gặp bản vương!”
Chu Hữu Kim liên thanh ‘vâng dạ’, đang muốn lui ra, lại nghĩ đến cái gì, nói “Vương gia, hạ quan có một phỏng đoán chẳng biết nên nói hay không.”
“Hồi Vương gia, Vô song công tử tài sắc song tuyệt, còn có một thủ tuyệt cầm nghệ, đứng ở trong đám người quả thực giống như trích tiên hạ phàm, sẽ không phải là công tử bị Long vương chọn trúng, đặc biệt thi pháp khởi phong thừa dịp dân chúng đều bị che mắt mà mang công tử đi…’’
Hoài Vương nheo mắt lại nhìn gã, “Hà bá? Long vương?”
Chu Hữu Kim gật đầu.
“Ngươi coi bản vương là trẻ ba tuổi nói chuyện như vậy là hù được bản vương?” Hoài Vương giận đỏ mắt, gầm một tiếng.
“Vương gia, quái lực loạn thần chi sự, thà rằng tin là có, không thể tin là không tồn tại a.”
Hoài Vương cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng lên, “Mặc kệ nói thế nào, bản vương sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Sau khi Chu Hữu Kim lui ra, Hoài Vương một mình ở trong phòng đi tới đi lui, biểu tình xem ra cũng bình tĩnh rất nhiều. Thời gian ước chừng một nén hương, hắn đột nhiên ngừng lại, hướng trước mặt không có một bóng người nói, “Sao lâu như vậy mới trở về?”
Một đạo thân ảnh hiện lên ngoài cửa sổ, ám vệ Hoài Nhị quỳ một gối bên chân Hoài Vương đáp lời, “Hồi Vương gia, công tử bị đưa vào một địa đạo, đường bên trong giống như mê cung, thuộc hạ tốn không ít công phu mới có thể đi ra.”
“Xác định là hắn làm sao?”
“Thuộc hạ có thể xác định.”
Hoài Vương ngưng mắt ngẫm nghĩ một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa, “Lá gan thực sự là không nhỏ, cư nhiên dám nghĩ cách động đến người của bản vương…”
Nói đến đây, chuyển hướng đến Hoài Nhị, phân phó, “Ngươi lui xuống trước tiếp tục theo dõi hắn, bắt được bản vương tự mình thẩm vấn.”
“Vâng! Thuộc hạ chắc chắn đem hết toàn lực bảo vệ đắc công tử chu toàn!”
Thân ảnh Hoài Nhị mới vừa đó đã nhanh chóng biến mất, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm phóng đãng bất kham.
“Vương gia chơi đùa lạc mất bảo bối gì, mà cấp tốc gọi hạ quan đến đây như vậy?”
Hoài Vương xoay người lại, thấy hai người đứng ngoài cửa, một nhìn nhã nhặn xinh đẹp, cặp mắt hoa đào cong cong, nhưng lại ám địa yêu nhiên; người kia một thân trang phục hộ vệ, tay cầm thanh phong ba thước, vóc người thon dài, tóc buộc cao, tuấn dật bất phàm, khí vũ hiên ngang.Mạch Ngọc sau khi tỉnh lại, cảm giác đầu óc nặng nề, trong không khí lan toản điềm hương, ngửi vào toàn thân khoan khoái. Cái loại cảm giác này giống như thấm tận vào xương.
Ỷ la hương?!
Thầm nghĩ không tốt, miễn cưỡng đứng lên, chân vừa chạm đất đã nhũn ra, Mạch Ngọc lắc lắc đầu còn đang mê mang, tay vịn sàng lan vô luận thế nào cũng không còn chút sức, nghĩ bản thân mình đã hít phải mùi hương này nhiều lắm.
Ỷ la hương, trên phố thường dùng làm hương liệu thôi tình, ít thì khiến người ta phiêu phiêu sảng khoái, liều lớn một chút thì làm tình dục tăng vọt…
Y nhớ rõ những tiểu quan cô nương không chịu tiếp khách cũng bị mụ mụ môn dùng thứ này điều giáo.
Mơ hồ cảm giác được trong thân thể mình xao động, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng. Bản thân giống như là đang ở bên trong mặt đất, bốn phía được chạm khắc bằng vàng quá mức hoa lệ, trên tường bao một vòng dạ minh châu, đem toàn bộ phòng ngầm dưới đất chiếu sáng tựa như thuỷ tinh cung.
Mạch Ngọc có chút nghi hoặc, chính mình rõ ràng ở bên giang đê cùng Hoài Vương xem người làm phép, lúc đó lại có một trận gió lớn, sau đó liền không còn ý thức…
Đây là nơi nào?
“Ngươi đã tỉnh?”
Mạch Ngọc theo âm thanh nhìn về phía cửa, giật mình, “Là ngươi?”
Đứng ở cửa không phải ai khác, chính là Chu Hữu Kim. Chỉ là trên người gã hoàn toàn không thấy được bộ dạnh nịnh nọt lúc trước, gã cười cười đi đến, cầm lên trang sức trên bàn trà, vẻ mặt thỏa mãn lại có chút khoe khoang, “Thời điểm ta cho xây dựng địa cung này, luôn nghĩ, những đồ trang trí này, nhất định phải xứng với Vô song công tử, bài biện này, cũng nhất định phải hợp với sở thích của Vô song công tử… Thế nên ta không tiếc thiên tân vạn khổ, vơ vét những kỳ trân xứng với ngươi, đặc biệt vì ngươi xây dựng địa cung.”
Mạch Ngọc vẫn ngồi dưới đất, không thể làm gì được, “Ngươi xây dựng địa cung làm cái gì?”
Chu Hữu Kim nở nụ cười, không che giấu được dục vọng trong đáy mắt, “Tự nhiên là nhớ ngươi a… Mỗi ngày nghĩ, hàng đêm mong, từ sau khi trong kinh thành kinh ngạc thoáng nhìn thấy ngươi, trong đầu ta chỉ có dung mạo Vô song, ngươi xem xem, không phải rất cảm động sao?”
“Ngươi bóc lột bách tính chính vì cái này?”
“Bọn tiện dân trời sinh ắt trời nuôi, mà Vô song công tử bao nhiêu năm mới có được một người?”
“Hôn quan! Ngươi hưởng bổng lộc triều đình lại làm những việc táng tận thiên lương!”
“Hôn quan?” Chu Hữu Kim cười càng thêm phóng đãng, “Vương gia của ngươi so với ta cũng không khá hơn chút nào, ngươi biết hắn hằng năm tốn bao ngân lượng tìm kiếm trân bảo, đủ sửa biết bao đê đập, đủ để giúp bao nhiêu nạn dân không?”
Mạch Ngọc không lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, sự vật trước mắt một đoàn không rõ, mà ngực lại như có con thỏ nhảy loạn, y biết đây là dược tính ỷ la hương phát tác, miễn cưỡng chống đỡ ý thức mình, hỏi gã, “Ngươi đã làm gì Hoài Vương?”
Chu Hữu Kim chậm rãi đi đến bên cạnh y, “Vị Nhàn vương kia? Hiện tại tốt lắm, ngươi không thấy hắn tự nhiên là nôn nóng, nhưng lại có thể làm gì? Ta nói với hắn ngươi có thể là bị hà bá long vương mang đi, mấy ngày nữa vẫn không có tin tức của ngươi, ta nghĩ hắn cũng nên hết hy vọng… Thiên hạ kỳ trân nhiều như vậy, hắn sớm muộn gì sẽ đối với ngươi mất đi hứng thú, không bằng theo ta, hắn có thể cho ngươi thứ gì, ta cũng có thể.”
Nói, ngồi xuống bên cạnh y, trong mắt chưa đầy tình dục, “Rất khó chịu… Phải không? Có muốn ta tới giúp ngươi?”
“Đừng chạm vào ta!” Vùng khỏi tay gã, thế nhưng chênh lệch quá lớn không thể làm gì, về điểm phản kháng này vô ý hiện ra trong mắt đối phương thêm vài phần tình thú.
Đai lưng bị gỡ, mà ý thức cũng càng ngày càng mờ mịt, bờ môi xa lạ trượt xuống cổ, cảm giác ẩm ướt khiến y từng trận ghê tởm.
“Ngày ấy ở bên ngoài nhìn lén các ngươi, không nghĩ tới Vô Song công tử tựa thần tiên trên giường lại phóng đãng dâm loạn như vậy, quả thực khiến người ta thèm khát muốn chết.”
Nói, tay trượt đi vào, đối phương giãy dụa càng thêm lợi hại, lại chung quy không chống lại được mị lực Ỷ la hương.
“Vô Song a Vô Song, ngươi rốt cục cũng thành người của ta.”
“Xoạt!” Lưỡi kiếm sắc lạnh kề sát yết hầu Chu Hữu Kim, thanh âm kiệt ngạo của nam nhân vang lên phía sau.
“Ngươi tựa như còn chưa hỏi qua bản có vương nguyện ý buông tay hay không.”Hết chương 18
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT