“Không chơi thì thôi, đã chơi thì phải chơi một ván lớn”.
Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu, nói: “Lý Thần nói đúng, bọn họ đã chuẩn
bị từ rất lâu rồi, đột nhiên bị vả mặt rất có thể sẽ khiến bọn họ chó
cùng rứt giậu”.
“Vậy những lời con vừa nói không phải sẽ khiến anh ta nhận ra sao?”, Tô Vãn Thanh cuống lên.
Lý Thần cười nhẹ, nói: “Không đâu, những lời của cậu rất cần thiết, nếu
không, anh ta sẽ tiếp tục từng bước thực hiện kế hoạch, nhưng bây giờ
anh ta bắt đầu lo lắng rồi, mà khi lo lắng thì nhất định sẽ để lộ ra sơ
hở”.
Tô Đông Thăng bật cười lớn: “Vãn Thanh, người bạn này của con, đúng là không đơn giản!”
Lý Thần ăn bánh bao tôm, hai mắt sáng rực lên.
Tô Đông Thăng có thể ngồi lên được vị trí người giàu có nhất tỉnh, tuyệt đối không phải là người ngu dốt kém cỏi, nhân lúc Vãn Thanh nói về vấn
đề đầu tư, thêm dầu vào lửa bắt Hà Chí Thành ngày mai phải nộp báo cáo
đầu tư cho mình.
Đây chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng cũng chính bước này sẽ khiến cho Hà Chí Thành cảm thấy chột dạ.
Bản thân chỉ vừa mới nghĩ đến điều này, nhưng Tô Đông Thăng đã nhìn thấu hoàn toàn và bắt đầu hành động.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Không thể vì được sống lại một lần nữa là coi thường bất kỳ ai được.
…
Trong nhà vệ sinh, xác nhận xung quanh không có ai, Hà Chí Thành lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Là tôi đây, lập tức đẩy nhanh tốc độ”.
“Trong vòng ba ngày, tất cả các vấn đề liên quan đến việc chuyển giao
tài sản phải được xử lý, lão chó già nhà họ Tô bắt đầu nghi ngờ rồi”.
Sau khi cúp máy, sắc mặt Hà Chí Thành bồn chồn không yên.
Anh ta quả thực có chút hoảng sợ.
Kế hoạch dài đằng đẵng suốt hai năm sắp thành công đến nơi rồi, nếu như
xảy ra sự cố vào thời điểm mấu chốt như vậy, ngoài việc không thu được
lợi ích gì, anh ta còn bị gia đình nghi ngờ năng lực nữa.
“Thằng chó, nhất định là do hắn…”
Nét mặt bình thản của Lý Thần hiện lên trong đầu anh ta, Hà Chí Thành đập mạnh tay xuống bồn rửa.
“Nhưng dù có phát hiện ra thì sao, kế hoạch sắp thành công rồi, tập đoàn Tô Thị sắp vào tay mình rồi, còn có Tô Vãn Thanh nữa… em yên phận làm
người phụ nữ của anh thì anh còn cho em một con đường sống, đừng có tự
mình đâm đầu vào chỗ chết”.
Sau khi Hà Chí Thành từ nhà vệ sinh đi ra, anh ta không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, nhanh chóng tìm một lý do rồi rời đi.
Tô Đông Thăng không hề giữ, trực tiếp để anh ta rời đi.
Nhìn xe của Hà Chí Thành rời khỏi sân golf, Tô Đông Thăng khẽ nhíu mày.
“Quả nhiên là cậu ta hoảng rồi, nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ chuyển
giao tài sản, việc này tôi có thể xử lý, nhưng số tiền đã mang đi đầu tư đó, e là rất phiền phức”.
Nghe thấy lời này của Tô Đông Thăng, Lý Thần nói: “Cháu có thể giải quyết”.
Tô Đông Thăng ngạc nhiên nhìn Lý Thần.
Ông ấy kinh ngạc nói: “Mạnh miệng lắm, nhưng số tiền lên tới sáu trăm triệu tệ đó, cậu có thể lấy lại được sao?”
“Chỉ cần là vấn đề liên quan đến tiền thì đều là chuyện nhỏ”, Lý Thần cười nói.
“Đừng mơ mộng nữa”, Tô Đông Thăng lắc đầu: “Sáu trăm triệu đấy, số tiền
đó bây giờ đều đã bị công ty vỏ bọc của cậu ta lừa mất rồi, không thể
nào lấy lại được, dòng tiền của công ty đang trên bờ vực vỡ nợ, một khi
bị thế giới bên ngoài phát hiện, các nhà cung cấp sẽ lập tức tìm tới
cửa”.
Đối với Tô Đông Thăng, Lý Thần đã dùng sự thật để chứng minh những lời anh nói là đúng, tất cả đều là một trò lừa đảo.
Nhưng đây là sáu trăm triệu tiền vốn đấy, thanh niên trẻ tuổi như Lý Thần thì có cách gì được chứ?
Chẳng lẽ nhấc cổ Hà Chí Thành lên bắt anh ta nhả ra sao?
Chuyện này không thể nào.
Nghĩ đến đây, Tô Đông Thăng có chút muộn phiền: “Không ngờ rằng bố sống
đến từng này tuổi rồi lại bị một thằng nhãi che mắt suốt bấy lâu nay,
tuy nhiên bố đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nếu thật sự đến bước đó, bố vẫn sẽ
cho hai đứa nửa đời còn lại một cuộc sống đầy đủ và sung túc”.
Nói xong, Tô Đông Thăng vỗ vai Lý Thần nói: “Lý Thần, chú rất xem trọng
cháu, tầm tuổi như cháu chú không thể tài giỏi và ưu tú giống cháu được, vì vậy giao Vãn Thanh cho cháu chú rất yên tâm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT