Ông ấy là người kinh doanh khởi nghiệp bằng nghề bán trái cây bên đường
bằng xe kéo, thời kỳ đỉnh cao trong tay có khối tài sản lên tới hàng tỷ
tệ.
Phải biết rằng, vào những năm 90, những hộ gia đình có tài
sản khoảng mười nghìn tệ đã được coi là giàu có, khi đó tập đoàn Tô Thị
luôn được coi là doanh nghiệp tiêu biểu, là bộ mặt của cả tỉnh.
Tập đoàn Tô Thị hiện tại tuy không còn rực rỡ như thuở ban đầu nhưng
vốn liếng cũng rất lớn, với khối tài sản hơn một tỷ, Tô Đông Thăng ngồi
vững trên ngôi vị người giàu có nhất tỉnh, đương nhiên đó là chuyện
trước khi Lý Thần tái sinh.
“Bố!”
Tô Vãn Thanh vui mừng hét lớn, chạy tới lao vào lòng của Tô Đông Thăng.
“Ha ha, cuối cùng cũng được gặp con gái cưng của bố rồi, sao rồi, thời
gian này công việc thuận lợi chứ?”, Tô Đông Thăng cười hỏi.
“Thuận lợi ạ”.
Tô Vãn Thanh mỉm cười, tuy nhiên không thờ ơ với Lý Thần, đứng sang bên cạnh anh, nói: “Bố, đây là… người bạn mà con đã nói với bố, Lý Thần”.
“Chủ tịch Tô, ngưỡng mộ đã lâu”, Lý Thần chân thành nói.
Ở kiếp trước, người như Tô Đông Thăng, anh chỉ có tư cách ngước lên
nhìn, cho dù đến cuối cùng ông ấy phá sản tự tử, cũng không phải là kiểu người mà Lý Thần có thể so sánh được.
Nhưng bây giờ, không biết từ lúc nào, Lý Thần đã vượt qua đối phương rồi.
Tô Đông Thăng mỉm cười, chủ động giơ tay ra, cười nói: “Khoảng thời
gian này, không ít lần Vãn Thanh đã nhắc đến cậu với tôi, Lý Thần đúng
không, giỏi lắm, nhìn là biết là người tài, không cần gọi chủ tịch Tô
làm gì, cậu là bạn của Vãn Thanh, gọi tôi một tiếng chú là được”.
“Vậy thì cháu xin phép được gọi là chú Tô ạ”.
“Cậu biết chơi golf không?”, Tô Đông Thăng có ấn tượng khá tốt về Lý Thần, một người lễ phép chu toàn.
Vốn dĩ Tô Đông Thăng chỉ hỏi một cách bâng quơ, đối với ông ấy, người
trẻ tuổi như Lý Thần biết chơi bi-a là chuyện bình thường, nhưng chơi
golf thì chắc là thôi đi.
Môn thể thao này thường chỉ có tầng
lớp thượng lưu mới học, mà Tô Vãn Thanh đã từng nói, gia cảnh của Lý
Thần không tốt, thậm chí còn bị coi là nghèo túng.
Bản thân Tô Vãn Thanh cũng nghĩ như vậy, sợ Lý Thần ngại nên cô định mở lời giúp, nhưng Lý Thần lại đột nhiên lên tiếng.
“Biết một chút, nhưng kỹ năng rất bình thường, miễn cưỡng thì có thể chơi cùng với chú một lúc ạ”.
Lúc này, Tô Đông Thăng có chút kinh ngạc, ông ấy nhìn ra Lý Thần rất tự tin, không giống như vì muốn chống đỡ tình cảnh nên gượng ép nói rằng
bản thân biết chơi.
“Vậy được, đi lấy một chiếc gậy, chúng ta vào chơi một ván”.
Hai bố con đương nhiên sẽ không thể nghĩ được rằng, ở kiếp trước, vì
chuyện công việc, Lý Thần đã cùng chơi với sếp của mình khá nhiều lần,
cầu thủ chuyên nghiệp thì không dám nói, nhưng trong giới nghiệp dư thì
thật sự chẳng sợ ai.
Lý Thần đi lấy một bộ đánh golf, hai người cười cười nói nói, vừa tán gẫn vừa đi về phía sân chơi.
Nhân viên kéo bao gậy đi đằng sau, Tô Vãn Thanh cũng không thể tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ đành làm khán giả đứng nghe.
Cô muốn Lý Thần giúp đỡ bố mình, nhưng hai người gặp nhau lần đầu tiên
không ai nói về vấn đề chính, không bàn luận chút gì về chuyện kinh
doanh khiến Tô Vãn Thanh thấy rất u sầu.
Thời tiết hôm nay rất
đẹp, trời xanh mây trắng, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều so với đời sau, cộng thêm môi trường ở sân golf rất tuyệt, hai người vừa đi
vừa nói chuyện, tâm trạng rất tốt.
Đi tới chỗ phát bóng, Tô Đông Thăng với tư cách là bề trên, ra hiệu cho Lý Thần phát bóng trước.
Lý Thần cũng