Nội tâm quản lý Chu văng tục điên cuồng.
Tất nhiên ông ta không biết rằng Lý Thần thực sự có ý định làm địa chủ.
Bản thân anh một căn, bố mẹ một căn, mấy căn còn trống thì sau anh sẽ
thành lập nhóm công ty, một phần sẽ làm ký túc xá và phòng làm việc, tất cả phần còn lại được cho thuê, đợi giá lên cao, xây dựng công ty nhà
đất xong rồi bán lại, lại kiếm được một đống tiền, chả thơm sao?
"Cái này, anh Lý, lượng giao dịch bất động sản của chúng tôi không cao. Hiện tại có hai mươi tư biệt thự đang bỏ trống. Con số này tương đối
lớn".
Quản lý Chu nói một cách thận trọng, cân nhắc cẩn thận từng từ khi thốt ra vì sợ làm mất lòng Lý Thần.
Nhưng ý của ông ta rất rõ ràng, hai mươi tư căn biệt thự bỏ trống, e rằng mua hết chúng là điều viển vông.
Lý Thần quả nhiên cau mày.
Ngay khi những người khác thở phào nhẹ nhõm, anh lại thốt ra một câu kinh hoàng.
"Chỉ có hai mươi tư căn thôi sao? Có hơi ít đấy, thôi có còn hơn không".
Lý Thần nghĩ là ít nhất cũng phải có ba mươi căn, nhưng không ngờ chỉ
còn lại hai mươi tư căn, nhưng thôi cũng được, kiếm ít đi một tí vậy.
Trương Giang lúc này mới nhận ra Lý Thần không phải đang nói đùa, mà là thật sự muốn mua.
Ông ấy đương nhiên biết rõ Lý Thần có thực lực đó, hiện giờ trong tài
khoản của Lý Thần có một lượng tiền mặt khổng lồ lên tới 3,1 tỷ, mua
những căn nhà này dễ như trở bàn tay.
"Lão Chu, người anh em
của tôi đã nói như vậy, thì ý là muốn mua thật đấy. Mắt xích tài chính
công ty bất động sản của ông sắp đứt rồi. Bây giờ quả làm ăn lớn đến
rồi, còn không mau đưa ra một cái giá ưu đãi nhất đi?"
Trương Giang bên cạnh đế thêm một câu.
Có lời nói của Trương Giang, quản lý Chu không còn do dự nữa, mặc kệ
việc Lý Thần mua nhiều nhà như vậy để làm gì, chỉ cần có thể thu hồi lại vốn, ông ta không quan tâm đến gì nữa hết.
"Tôi có thể giảm giá cho anh Lý 10% trên cơ sở 800.000 nhân dân tệ. Đây đã là giá vốn rồi", quản lý Chu cắn răng nói.
Vừa dứt lời, một tấm thẻ được ném lên bàn trà giữa hai người họ.
“Kí hợp đồng đi”, Lý Thần nói đơn giản.
Quản lý Chu lại sững sờ.
Thật…. thật sự coi biệt thự như bó rau ngoài chợ sao?
Nói vài câu đã chốt đơn rồi?
Quản lý Chu hơi bối rối.
Sau khi sững sờ thì đã vỡ òa trong sung sướng, khi bản thỏa thuận được
soạn ra, hai bên ký tên, đóng dấu xác nhận, sau đó Lý Thần chuyển thẳng
tổng số tiền 17,28 triệu vào tài khoản của công ty, quản lý Chu đã xúc
động suýt rơi nước mắt.
Dòng tiền của công ty đã sắp gãy, nếu
không vay được hoặc bán được nhà thì công ty sẽ phá sản và bị thanh lý,
nhưng bây giờ, tất cả đã được giải quyết!
Mặc dù hầu như không có lợi nhuận, nhưng ít nhất bất động sản của thành phố Thiên Hải đã được bán hết.
“Anh Lý, anh thực sự là cứu tinh của tôi đấy!”, quản lý Chu bắt tay Lý Thần, mạnh mẽ nói.
Trương Giang bên cạnh tuy chỉ là người ngoài cuộc nhưng thực sự rất
ghen tị, nghĩ đến số tiền lương 200.000 tệ/năm của ông ấy tuy rằng cũng
đã tốt hơn nhiều so với người thường, nhưng đối với Lý Thần mà nói, thật sự không bằng cái móng chân.
Kiếmtiền của người ta còn được người ta cảm ơn, Lý Thần cũng rất hài lòng.
Tuy rằng sau này giá trị của những căn nhà này tăng vọt, nhưng công ty
phát triển bất động sản cũng không chống đỡ nổi đến lúc đó, trong lịch
sử, bọn họ đã phá sản sau nửa năm, lần này Lý Thần coi như là đã cứu
được bọn họ.
Vì vậy, Lý