Edit: Su 🍀🍀🍀

Ở phim trường, ánh đèn đạo cụ đều đã chuẩn bị ổn thoả, sau khi các diễn viên mỗi người vào vị trí của mình, trợ lý trường quay hô bắt đầu.

Mục phi mặc hoa phục bước đoan trang đi vào cung điện, ngồi xuống ghế gỗ đàn, Diệp Uyển Tình đi theo phía sau dâng trà. Mục phi không chút để ý mà tiếp nhận, tay đeo móng kim giác vạch lên cái ly 3 lần, nhấp một ngụm, đầu lưỡi nếm được vị, sắc mặt lạnh lùng, đưa trà cho Diệp Uyển Tình bên cạnh, "Đổi một ly khác."

Diệp Uyển Tình liếc mắt nhìn nàng một cái, "Vâng, thưa nương nương."

"Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng, "Cảnh này quay lại!"

Đạo diễn tiến tới nói, "Vừa rồi cảnh này, nửa phần trước thì ổn, nhưng tới rồi nửa sau thì Hân Khiết, cô phải chú ý ánh mắt một chút."

Dư Hân Khiết không tình nguyện mà nói: "Được."

Nhạc Thanh Dao dùng khăn tay, khí định thần nhàn mà xoa thái dương, như là vui sướng khi người gặp họa. Dư Hân Khiết bưng chén trà hận không thể đem nó hắt hết lên trên người Nhạc Thanh Dao.

Tuy rằng cô ta là nữ chính, nhưng Nhạc Thanh Dao trước đây chỉ có thể diễn vai phụ nha hoàn. Nếu là nữ diễn viên khác thì không có gì, nhưng cố tình lại cứ phải là Nhạc Thanh Dao! Nhìn thấy Nhạc Thanh Dao kiêu căng ngạo mạn, trong lòng cô ta liền có một ngọn lửa.

Đạo diễn giơ loa, "Mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị quay lại!"

Trợ lý trường quay sửa lại phân cảnh, đối với màn ảnh, "Cảnh 3, phân đoạn 4, lần thứ hai!!"

Mục phi vào cung điện, ngồi xuống, Diệp Uyển Tình dâng trà, Mục phi thử một ngụm, đưa ly cho Diệp Uyển Tình, "Đổi một ly khác."

Diệp Uyển Tình cung kính mà lên tiếng, "Vâng, nương nương."

Diệp Uyển Tình cong eo bưng trà lui xuống.

"OK!" Đạo diễn nói: "Cảnh này qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Diễn xong Dư Hân Khiết đem cái ly xuống, lạnh mặt đi đến khu nghỉ ngơi, Quách Ngọc Linh đã sớm chuẩn bị nước và quạt.

Dư Hân Khiết nhìn Nhạc Thanh Dao bên kia cùng đạo diễn thảo luận, hàm răng trắng thiếu chút nữa cắn đứt môi, nghĩ đến việc cô phải làm cung nữ của Nhạc Thanh Dao, giúp cô ta bưng trà rót nước, mặc quần áo, trang điểm, cả người liền cảm thấy khó chịu.

Kế tiếp là cảnh Mục phi dẫn vài phi tần thăm Hoàng Hậu đang ốm đau trên giường.

Nhạc Thanh Dao mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, đều làm thực đúng chỗ. Lúc cô nói ra lời thoại của Mục phi, mọi người đều sinh ra ảo giác: Đây không phải kịch bản, mà chính là Mục phi đang nói chuyện.

Cô đem nhân vật này diễn đến rất sống động. Ở trước màn hình, cô luôn hơi hơi nâng cằm lên, ngạo mạn, không coi ai ra gì, ánh mắt nhìn mỗi người đều mang theo vẻ khinh miệt, mỗi một câu nói, mặc dù là một câu nói bình thường, ngữ khí cũng có thể đả thương người khác ba phần.

Đạo diễn Tạ Duệ thường giơ ngón tay cái với cô, "Diễn rất đúng chỗ, không tồi!"

Tháng 5 đã bắt đầu nóng, các diễn viên còn phải mặc mấy tầng quần áo, trên đầu mang theo mấy cân tóc giả cùng đồ trang sức đóng phim.

Trở lại khách sạn, Lưu Mộng Kỳ cùng Nhạc Thanh Dao đều mệt đến mức nằm trên giường không muốn động đậy.

Lưu Mộng Kỳ ôm gối đầu, nhìn Nhạc Thanh Dao giường bên cạnh, "Thanh Dao, mình nói cậu nghe, mỗi lần nhìn Dư Hân Khiết ở trước mặt cậu cung cung kính kính, rõ ràng trong lòng khó chịu, còn phải miễn cưỡng cười vui, mình cực kì muốn cười ra tiếng."

Nhạc Thanh Dao toàn thân xụi lơ ở trên giường, "Có cái gì mà buồn cười?"

"Có chứ, cậu diễn tốt quá, cậu vừa đứng trước ống kính, mình liền cảm thấy có khí thế, Dư Hân Khiết không hề có ánh hào quang của nữ chính." Lưu Mộng Kỳ trở mình, đem gối đầu lót ở dưới ngực, "Cậu xem cô ta ngày thường ỷ vào việc mình là nhất tỷ của công ty thì giống như toàn bộ công ty đều dựa vào cô ta để kiếm tiền vậy. Trước mặt người ngoài thì giả bộ chim nhỏ nép vào người, ôn nhu hiền thục, ở trước mặt chúng ta thì kiêu căng ngạo mạn, miệng lại độc, mình đã sớm muốn dạy dỗ cô ta một trận."

"Diễn kịch mà thôi, lại không phải là thật sự giáo huấn cô ta." Nhạc Thanh Dao nói.

"Mặc nó có phải diễn kịch hay không, tóm lại, nhìn thấy cô ta bị người ức hiếp, lòng mình liền sảng khoái!" Lưu Mộng Kỳ cầm kịch bản, "Thanh Dao, mình nói cái này, ngày mai có một cảnh là cậu phải tát Dư Hân Khiết. Cơ hội tốt như vậy, đến lúc đó cậu nhất định đừng nương tay!"

Cảnh này là Diệp Uyển Tình ở Ngự Hoa Viên cùng hoàng đế thưởng đào hoa, bị Mục phi biết được liền cho một cái tát.

Khoé môi Nhạc Thanh Dao hơi hơi gợi lên, sở dĩ cô nói với Tiêu Chính Vũ muốn diễn nữ vai phụ là bởi vì nữ phụ trong bộ phim này thật sự là nhân vật mê người.

Buổi sáng diễn mấy cảnh, cảnh tát chuyển xuống buổi chiều.

Khi trợ lý trường quay bắt đầu hô, cung nữ bên người Mục phi nói ở Ngự Hoa Viên, hoàng đế đang cùng Diệp Uyển Tình ngắm hoa đào, Diệp Uyển Tình lấy hoa đào làm một câu thơ, hoàng đế còn dùng bút mực viết ra tặng cho nàng.

Mục phi biết được việc này đập vỡ một cái bình hoa giá trị xa xỉ.

Diệp Uyển Tình mới vừa hồi cung, đến thỉnh an Mục phi, Mục phi giơ bàn tay, tát vào mặt nàng ta "Tiện nhân!"

Một cái tát này thực sự vang dội, đến nhân viên giơ microphone ở bên cạnh cũng kinh ngạc một chút.

"A!" Diệp Uyển Tình hét lên.

Khi tiếng kêu của Diệp Uyển Tình vang lên, không hề giống phản ứng mà nữ chính nên có.

Đạo diễn hô "Cắt, làm lại".

Dư Hân Khiết che má phải, chỉ vào Nhạc Thanh Dao khóc lóc kể lể với đạo diễn, "Đạo diễn, cô ta ra tay cũng quá nặng rồi!"

Nhạc Thanh Dao cười cười xin lỗi, "Ngại quá, tôi không phải cố ý."

Tạ đạo diễn hít sâu một hơi, một người là nữ diễn viên nổi tiếng, một người là bạn gái tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ. Hai bên đều không thể nói lời nào, đành nói với nhân viên công tác: "Đợi lát nữa quay lại cảnh này."

Xoay người an ủi Dư Hân Khiết, "Hân Khiết, cô đi nghỉ ngơi trước một chút."

Nhân lúc nghỉ ngơi. Quách Ngọc Linh tìm đạo diễn, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Tạ, hay là cảnh này dùng thế thân đi."

Tạ Duệ nói: "Đây là cảnh chính diện, không thể dùng thế thân."

Vì lần đầu tiên bị NG, lần này Nhạc Thanh Dao tát rất nhẹ, dường như là không dùng lực.

Tất cả mọi người đều cạn lời, cái tát kia thực sự quá giả.

Đạo diễn nói: "Làm lại, khi tát thêm chút lực!"

Nhạc Thanh Dao gật gật đầu, "Được, đạo diễn."

Đạo diễn nói dùng sức, Nhạc Thanh Dao dùng lực mà tát, Dư Hân Khiết giữ mặt, trên má rát mà đau, đã quên lời thoại nên nói ra sao.

Vì thế, nên có NG lần thứ hai.

Ngoài phim trường, một người đàn ông mặc tây trang đi tới, nhân viên công tác nhìn thấy, nhỏ giọng chào hỏi, "Tiêu tổng."

Tiêu Chính Vũ đứng ở bên ngoài, nhìn Nhạc Thanh Dao đang diễn trên màn hình.

Nhạc Thanh Dao tát một cái vào mặt Dư Hân Khiết, giận dữ nói: "Tiện nhân! Ngươi......"

Sau đó không có âm thanh.

"Cắt!" Đạo diễn nói với Nhạc Thanh Dao: "Thanh Dao, sao thế?"

Nhạc Thanh Dao ngượng ngùng nói: "Đạo diễn, xin lỗi, tôi quên thoại!"

Dư Hân Khiết hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Thanh Dao liếc, thở hổn hển, nếu không có nhiều người như vậy ở đây, cô đã sớm tát cho con nhỏ này mấy cái rồi.

"Làm lại!" Đạo diễn nói: "Lần này nghiêm túc chút!"

Lần thứ ba NG, Nhạc Thanh Dao tát một cái, "Tiện nhân, ngươi lại dám quyến rũ Hoàng Thượng!"

Dư Hân Khiết bụm mặt quỳ xuống, "Nương nương bớt giận!"

"Người tới, đem nàng ta...... Đem nàng ta......"

"Cắt!" Đạo diễn không kiên nhẫn mà hô tạm dừng.

Mọi người ở đây đều rõ ràng, lúc trước Nhạc Thanh Dao diễn một lần là qua, cảnh lần này lại cố tình NG nhiều lần, hiển nhiên là nhằm vào Dư Hân Khiết.

Nhưng nhân viên của đoàn phim 《 Cung Ngọc 》 hầu như đều là nhân viên của tập đoàn Truyền Kỳ, đối người tương lai có khả năng sẽ trở thành bà chủ, đương nhiên không dám nói thêm cái gì.

Nhạc Thanh Dao xoa thái dương nói với đạo diễn: "Đạo diễn, xin lỗi xin lỗi, hôm nay đầu có chút đau, quên mất lời thoại! Nếu không ngày mai lại quay tiếp được không?"

"Quay thêm một lần cuối, nếu vẫn không được thì đành để mai vậy."

Quách Ngọc Linh cố ý nói to, "Hân Khiết, người nào đó cũng quá độc ác,mặt chị sưng hết lên rồi, có đau không?"

Nhạc Thanh Dao mặt không đổi sắc, sau lần thứ tư NG, cô diễn đúng mực.

Lúc này cuối cùng cũng qua.

Mọi người ở đây đều thở nhẹ một hơi.

Bên ngoài có người nói: "Thanh Dao, Tiêu tổng tới thăm ban!"

Nhạc Thanh Dao nghe được âm thanh, nhìn theo hướng nói, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Chính Vũ.

Phải làm ra dáng vẻ người yêu, Nhạc Thanh Dao vui sướng mà chạy đến trước mặt hắn, nắm cánh tay, "Sao anh tới mà không nói trước với em?"

Tiêu Chính Vũ thuận theo cô nói: "Vì muốn cho em một kinh hỉ."

Dư Hân Khiết nhìn thấy Tiêu Chính Vũ dáng vẻ thân mật cùng Nhạc Thanh Dao, vứt chai nước khoáng trên tay xuống, xoay người rời khỏi.

Tạ Duệ lại chào hỏi với Tiêu Chính Vũ, cũng hàn huyên vài câu.

Tiêu Chính Vũ nói: "Tạ đạo, kế tiếp còn có cảnh diễn của Thanh Dao không?"

"Còn có hai cảnh." Tạ Duệ nói.

"Hôm nay có chút việc, có thể mượn cô ấy chút không?"

Tạ Duệ cười nói: "Tiêu tổng,anh muốn làm như thế nào thì cứ vậy mà làm, thời gian phía chúng tôi khá dễ sắp xếp, không có gì ảnh hưởng."

Nhạc Thanh Dao khóe miệng nhếch lên, sao lại nói là "mượn" chứ? Cái từ này có rất nhiều nghĩa khác!

Nhưng mà quan hệ hiện tại của bọn họ, giống như cũng không tính là quá mức.

Tiêu Chính Vũ nói với Nhạc Thanh Dao còn mặc đồ cổ trang ở bên cạnh: "Đi tháo trang sức."

"Được."

Vào phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm vẫn chưa quay lại, Nhạc Thanh Dao gỡ trang sức trên đầu xuống trước.

"Tay đau không?" Tiêu Chính Vũ đứng phía sau hỏi.

Những lời nàyvừa nghe không thấy giống là đang quan tâm mình. Nhạc Thanh Dao nhìn Tiêu Chính Vũ trong gương, đáp: "Đau."

"Lực tác dụng qua lại."

Quả nhiên, không phải đang quan tâm cô.

Nhạc Thanh Dao xoay người lại, nhìn Tiêu Chính Vũ, "Lực tác dụng lẫn nhau, tay của tôi đau, Dư Hân Khiết mặt càng đau, nếu không anh đi mà quan tâm cô ta."

Tiêu Chính Vũ đi tới, "Người tôi quan tâm cũng chỉ có em.mà thôi."

"Tôi nói thật, anh quan tâm cô ta chút cũng không sao. Dù sao tôi và anh cũng là giả." Nhạc Thanh Dao thực bình tĩnh nói, giọng nói không có một chút tức giận, giống như nếu Tiêu Chính Vũ thật sự quan tâm Dư Hân Khiết, cô cũng sẽ không có bất kì phản ứng gì.

Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Tháo trang sức."

"Được." Nhạc Thanh Dao xoay người gỡ vòng tay và nhẫn trên tay ra.

"Đúng rồi, vừa rồi anh nói có việc, là chuyện gì?" Nhạc Thanh Dao một bên gỡ hoa tai một bên hỏi.

"Mẹ tôi muốn gặp em."

"Lần trước không phải gặp rồi sao? Sao còn muốn gặp?"

Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: "Thân phận không giống."

"Hả?" Nhạc Thanh Dao một khắc trước còn không hiểu 4 chữ ' thân phận bất đồng ' này, xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở to hai mắt nhìn Tiêu Chính Vũ, "Bạn gái?"

"Đúng vậy."

"Trời......"

Tiêu Chính Vũ nhướng mày, "Tự mình gây họa, phải biết tự thu dọn."

Nhạc Thanh Dao lúc trước chỉ nghĩ đến việc làm bạn gái tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ thì làm sao lăng xê, còn có thể khiến người trong giới biết cô có chống lưng. Nhưng chưa từng không nghĩ việc dùng thân.phận bạn gái để gặp người nhà Tiêu Chính Vũ.

Nhạc Thanh Dao máy móc mà xoay đầu nhìn Tiêu Chính Vũ, "Nhất định phải gặp sao?"

"Không hẳn. Chỉ là nếu em không diễn được vai bạn gái của tôi, thì tôi cũng chỉ có thể cùng em diễn tới đây thôi." Tiêu Chính Vũ nói.

Nhạc Thanh Dao 囧 囧, này tuyệt đối là đang ép mình mà.

"Tôi đi!" Dù sao cô cũng gặp một lần rồi! Nếu bây giờ Tiêu Chính Vũ tuyên bố bọn họ không phải người yêu thì hậu quả khó mà lường được.

Nhạc Thanh Dao tẩy trang, thay quần áo thường, lên xe Tiêu Chính Vũ, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Ngồi xe 3 tiếng, Nhạc Thanh Dao dường như ngủ cả ba tiếng, lúc tỉnh lại trời đã tối đen, đường phố hai bên cũng là cảnh đêm quen thuộc.

Nhạc Thanh Dao duỗi cái eo, "Đúng rồi, đợi lát nữa tôi gặp mẹ anh thì phải làm gì?"

"Diễn kịch."

Nhạc Thanh Dao: "......"

"Còn gì nữa?"

"Ăn cơm."

Nhạc Thanh Dao: "......"

"Có cần mua chút quà tặng không?" Nhạc Thanh Dao hỏi.

"Không cần."

Tới biệt thự riêng cao cấp của nhà Tiêu Chính Vũ đã là 8 giờ tối.

Nhạc Thanh Dao vào phòng, Chu Tuệ Tâm vẫn nhiệt tình như cũ mà nắm lấy tay cô, "Tới đây, mau rửa tay, ăn cơm, cũng chỉ đợi hai đứa các con nữa thôi."

Chu Tuệ Tâm kéo cô vào nhà ăn, Bố Tiêu Chính Vũ là Tiêu Kim Duy đã ở bàn cơm chờ sẵn.

Nhạc Thanh Dao cũng nhận ra Tiêu Kim Duy, nhìn thấy thì lễ phép chào hỏi, "Cháu chào bác trai."

"Là Thanh Dao đúng không, lại đây, mau ngồi đi." Tiêu Kim Duy nói.

Nhạc Thanh Dao vào chỗ, ngồi đối diện Chu Tuệ Tâm, bên cạnh Tiêu Chính Vũ.

Hôm nay tâm trạng Chu Tuệ Tâm rất tốt, "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cháu, lúc ấy đã cảm thấy cháu và Chính Vũ nhà chúng ta thực sự rất xứng đôi. Không nghĩ tới hai đứa lại giấu kĩ như vậy."

Nhạc Thanh Dao gượng cười, "Cháu và Tiêu tổng là nhất kiến chung tình."

Chu Tuệ Tâm ngẩn người, "Tiêu tổng?"

"Chính...... Chính Vũ." Nhạc Thanh Dao sửa miệng, nói, cười nhìn Tiêu Chính Vũ bên cạnh, "Ngày thường ở cùng Chính Vũ, thường nói giỡn kêu anh ấy là Tiêu tổng."

Chu Tuệ Tâm hiểu rõ gật gật đầu, "Các cháu là người trẻ tuổi, yêu đương thích gọi sao thì gọi vậy."

Tiêu Chính Vũ múc một chén canh, đặt ở trước mặt Nhạc Thanh Dao.

Nhạc Thanh Dao thực tự nhiên mà dùng cái thìa múc uống một ngụm.

Chu Tuệ Tâm cười cười, " Chính Vũ nhà chúng ta, từ nước ngoài du học trở về cũng đã nhiều năm, bác còn chưa thấy nó đưa cô gái nào về nhà đâu."

Nhạc Thanh Dao xấu hổ mà cười cười, "Đó là bởi vì anh ngày thường tương đối lạnh lùng."

"Nó đó, thích làm vẻ mặt lạnh, dáng vẻ ai cũng không yêu, không để ý, cũng chỉ có cháu có thể khiến nó khác biệt."

________

Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi. Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc. Nhớ nhấn 🌟 cho mình nha❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play