ĐÂY LÀ VIÊN NGỌC BỊ CHÔN VÙI!
...
Hôm nay tâm trạng Tống Ngọc không tốt lắm.
Từ sau khi bước vào tình trường từ hồi trung học cơ sở, hắn làm gì ở đâu cũng thuận lợi, cho tới bây giờ chỉ có hắn chọn lựa người khác, thỉnh thoảng bỏ chút công sức chủ động đuổi theo một chút, đối phương cũng rất nhanh đáp trả hắn. Cao lãnh khó theo đuổi như Trần Hi, thân là đại minh tinh cảnh giác hơn ai hết không phải cũng rơi vào lưới tình của hắn hay sao.
Không ngờ hắn lại ngã xuống ở trên người Tạ Phong Hành.
Hắn cũng không tin Tạ Phong Hành thật sự có thể thờ ơ với hắn, Tạ Phong Hành yêu hắn một cách thảm hại!
Tắm rửa xong, thay quần áo tự soi mình trước gương, Tống Ngọc đeo kính mắt, vẫn tràn đầy tự tin như trước. Sự tự tin của hắn rất đa diện, thứ nhất hiện tại hắn đã là người có tiền, thứ hai hắn lớn lên rất đẹp trai, bằng không cũng không chiêu được nhiều đào hoa như vậy, thứ ba hắn còn là một tay đua nổi danh trong nước, trên đời này không phân biệt nam nữ, tất cả đều mến mộ kẻ mạnh.
Hơn nữa hắn càng thêm tự tin ở phương diện đó, không ai đã cùng lên giường với hắn mà không nhớ hắn.
Tuy rằng lúc trước hắn ghét bỏ Tạ Phong Hành, ngụy trang tính tình lãnh đạm, nhưng dường như Tạ Phong Hành cũng không nhiệt tình với chuyện này, cho nên hai người bọn họ cũng không có tiếp xúc thân mật gì.
Ai, lúc trước hẳn là nên ngủ một chút, để Tạ Phong Hành hoài niệm hắn!
Tạ Phong Hành lãnh đạm như thế, thay đổi lại lớn như vậy, hắn ngược lại xoa tay, bị khơi dậy dục vọng chinh phục trước nay chưa từng có. Hắn thích mỹ nhân lạnh lùng, càng khó đuổi theo càng thú vị. Vẻ đẹp lạnh lùng tan chảy, trở nên đỏ bừng và nóng bỏng, càng thêm kích thích hắn hơn. Hắn chỉ cần nghĩ Tạ Phong Hành đỏ mắt toát mồ hôi hiện ra dáng vẻ si tình là đã muốn cứng rồi.
"Độ hảo cảm của Tống Ngọc đối với cậu đã trở lại 60 rồi." Tiểu Ái nói.
Tạ Phong Hành ngâm chén trà Kim Tuấn Mi (1), lười biếng phơi nắng: "Con người của hắn có tình ý, tôi cũng không để ý tới hắn nhưng ngược lại hắn ta tự mình lăn qua lật lại bổ não cả đêm."
(1) Trà Kim Tuấn Mi là một trong những loại hồng trà quý của Trung quốc. Được chế biến thủ công từ những lá trà non của những cây cổ thụ trên đỉnh Vũ Di Sơn. Nước trà óng đậm, vị ngọt thanh mát.
Tiểu Ái nói: "Có lẽ đối với loại người đàn ông đê tiện như hắn mà nói, thứ mà hắn không thể có được mới là thứ tốt nhất."
"Phải không?" Tạ Phong Hành nói: "Vậy tôi phải làm thứ tốt nhất trong lòng hắn thôi."
"Có một chuyện hôm qua tôi không nói với cậu." Tiểu Ái nói: "Độ hảo cảm của tra công số 2 Tiết Thành đối với cậu cũng từ 0 biến thành 70."
Tạ Phong Hành nhướng mày, nhấp một ngụm trà. Kim Tuấn Mi màu vàng óng ánh, hương thơm nồng đậm, dường như bù đắp cho sự thiếu hụt nhiệt độ trong cơ thể của cậu.
"Hôm qua hắn ta cũng ở trường đua." Tiểu Ái nói.
Nhắc tới Tiết Thành, con ngươi Tạ Phong Hành lại lạnh đi vài phần.
Nếu như nói Tống Ngọc là một kẻ cặn bã tình cảm, vậy thì Tiết Thành chính là một tên biến thái hoàn toàn. Đây là một tên biến thái gần bốn mươi tuổi, thích ngược thân ngược tâm, sở thích méo mó, tâm lý vặn vẹo, cuộc đời Trần Hi chính là bị hắn tra tấn đến điên.
Tạ Phong Hành nhất thời lâm vào trầm tư, hệ thống cũng không cách thức hóa cậu hoàn toàn, mục đích chủ yếu là để cho cậu chấp hành nhiệm vụ hài hòa. Cậu không cảm thụ được bao nhiêu cảm xúc sung sướng nhưng loại cảm xúc tiêu cực nặng nề này lại luôn có thể dễ dàng cảm nhận được. Có lẽ cậu đã ngâm mình trong những cảm xúc tiêu cực này trong một thời gian dài, cậu cảm thấy toàn bộ cơ thể đều lạnh lẽo.
C
Cậu nhắm mắt lại, nằm dưới ánh mặt trời một hồi thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
Cẩu Tiểu Xuyên vừa bước vào đã nói: "Nói cho mày biết một tin tốt!"
"Tin tốt gì?"
Cẩu Tiểu Xuyên lại không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm phòng khách vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Căn nhà sạch sẽ đến mức hầu như không có hơi người, Tạ Phong Hành thật sự đã sống ở đây sao?! Dường như đã ném bỏ rất nhiều đồ đạc, căn phòng trống trải hơn rất nhiều, đơn giản đến cực điểm, cũng chỉnh tề đến cực hạn.
Đối mặt với con ngươi màu nâu đỏ của Tạ Phong Hành, Cẩu Tiểu Xuyên hỏi: "Phong Hành, mày thật sự không sao chứ?"
"Mày nói trước đi, tin tốt gì?"
Trong mắt Cẩu Tiểu Xuyên lúc này mới có ánh sáng, xem ra hắn rất đơn giản, rất dễ bị người ta dắt mũi: "Hôm nay anh họ tao khen mày!"
"Lục Trì?"
"Đúng vậy, chính là anh ấy!" Cẩu Tiểu Xuyên kích động nói.
"Khen tao cái gì?"
"Không phải tối hôm qua cả nhà tao đến nhà anh ấy ăn cơm hay sao? Cơm nước xong tao đi tìm ảnh thắt chặt quan hệ, cùng anh ấy tán gẫu vài câu, tao còn cố ý nhắc tới mày... đừng nói người bạn này không giúp mày nhá... Sau đó, anh ấy khen mày, nói rằng ảnh đã xem video của đua xe của mày, thấy kỹ năng đua xe của mày rất tốt, chạy xe đua tốc độ ra được kết quả tốt nhất, nếu đổi một chiếc xe đua tốt hơn mày có thể sẽ chạy càng nhanh hơn."
Tạ Phong Hành gật gật đầu, rót cho Cẩu Tiểu Xuyên một chén trà.
Cẩu Tiểu Xuyên ngửi thấy mùi thơm của trà: "Trà gì?"
"Kim Tuấn Mi."
"Mày đổi trà từ khi nào thế?"
"Tìm thấy lúc dọn dẹp phòng." Tạ Phong Hành nói: "Ngâm thử vài lần, uống vị cũng không tệ lắm."
"Hình như tao đã ngửi thấy mùi trà này ở đâu đó." Cẩu Tiểu Xuyên lập tức xoay đề tài trở về: "Vừa rồi tao nói anh họ khen mày, mày không kích động sao?"
Tạ Phong Hành nói: "Kích động."
Nhưng vẻ mặt của cậu hiển nhiên không kích động, chỉ là hùa theo Cẩu Tiểu Xuyên.
Cẩu Tiểu Xuyên rất mất mát, còn có chút lo lắng, nói: "Phong Hành, rốt cuộc mày thế nào rồi?"
"Trước kia tao đã từng thích anh họ của mày chưa?" Tạ Phong Hành hỏi.
"Mày không thích sao?" Cẩu Tiểu Xuyên nói: "Lúc còn đi học, mỗi lần anh họ của tao trở về thăm người thân, không phải mày đều bảo tao dẫn đi gặp anh ấy sao? Tuy rằng mày không nói nhưng tao biết, hơn nữa anh họ tao đẹp trai như vậy, làm sao mày có thể buông tha dễ dàng như thế..."
Cẩu Tiểu Xuyên lập tức câm miệng, cảnh giác nhìn về phía Tạ Phong Hành.
Tạ Phong Hành nói: "Ai, trước kia tao thật sự đúng là hoa si (2)."
(2) hoa si: thường đề cập đến những người say mê tình yêu, cảm xúc và quên đi bản thân, đánh mất chính mình.
Quả thật có chút ngu xuẩn.
Tạ Phong Hành lần thứ hai cảm thấy may mắn vì mình đã quên hết.
Cách thức hóa đại pháp hoàn hảo.
"Mày sao thế?" Cẩu Tiểu Xuyên nói: "Tại sao Tống Ngọc lại làm mày tổn thương sâu như vậy, không phải hai người chưa từng ngủ với nhau à!"
Vậy thật sự là quá tốt rồi.
"Đều đã là chuyện của quá khứ, không nhắc lại nữa." Tạ Phong Hành nói.
"Thật ra có thể nhắc đến đó." Cẩu Tiểu Xuyên nói: "Tao cảm thấy mày bây giờ so với trước kia giống như biến thành người khác, nói không chừng bây giờ Tống Ngọc còn phải theo đuổi mày."
Cẩu Tiểu Xuyên nói xong bèn dùng ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Tạ Phong Hành mặc quần áo ở nhà giản dị, khiến hắn nhớ tới một câu miêu tả, kim dưỡng nhàn nhân hoa dưỡng tiếu (3).
(3) kim dưỡng nhàn nhân hoa dưỡng tiếu: vàng dưỡng người rảnh rang, hoa nuôi dưỡng tiếng cười.
"Anh họ mày có yêu đương không? Hoặc thích người nào đó?" Tạ Phong Hành hỏi.
Cẩu Tiểu Xuyên nhìn cậu một cái, cười cười: "Mày hỏi cái này làm gì? Còn nói không có hứng thú với anh họ của tao!"
Hắn hào hứng nằm xuống sô pha: "Chắc anh ấy chưa từng yêu đương nhưng người theo đuổi anh ấy rất nhiều, nam nữ đều có, nhưng anh ấy đều không để ý. Mày gặp anh ấy quá ít, chỉ nhìn thấy ảnh đẹp trai nhưng thật ra cũng không biết con người của anh ấy. Từ nhỏ đã không sợ gì hết (4), một thân phản cốt, đừng nói là anh em như chúng tao, cho dù là người nhà, anh ấy cũng không thân thiết. Anh ấy vốn ở trong quân đội lăn lộn rất tốt, tham gia quân ngũ là giấc mộng từ trước đến nay của anh ấy. Lúc trước anh ấy không để ý cả nhà phản đối mà chạy đi tham gia quân ngũ, nửa năm trước mợ tao bị trầm cảm không qua khỏi thì anh ấy đột nhiên trở về, mọi người đều nói anh ấy trở về để cướp gia sản. Mày tin được không, hóa ra mợ tao là một tay đua nữ, tính cách cởi mở nhưng vì trầm cảm mà đột nhiên chết. Càng không thể tin chính là, mợ tao vừa mới chết chưa được một tháng thì cậu tao đã kết hôn lần thứ hai, hơn nữa lại còn tìm một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mang theo hai đứa nhỏ, mợ mới của tao thủ đoạn rất khó lường, trên dưới tập đoàn đều thích bà ấy, bà ấy chính là chỉ huy thứ hai của giải chạy nhanh."
(4) Gốc là 混不吝 là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với "không sợ gì hết"
Không đợi Tạ Phong Hành mở miệng, Tiểu Ái liền hét lớn: "Cái này cơ bản có thể xác định anh ta không phải là người bình thường rồi chứ?!"
Tạ Phong Hành cũng nghĩ như vậy.
Thân thế cẩu huyết như vậy, lại thêm thân phận đặc biệt như vậy, không thoát nhân vật chính rồi.
Cẩu Tiểu Xuyên còn đang thao thao bất tuyệt: "Nhưng mà anh họ tao cũng không phải gốc rạ mềm, thủ đoạn cũng vô cùng mạnh mẽ, cậu tao rõ ràng không thích anh ấy nhưng ở đâu cũng bảo vệ ảnh. Cũng khó trách, lúc trước cậu tao phát tài cũng dựa vào anh họ và nhà bà ngoại anh ấy, bọn họ tùy tiện xách ra một cái quyền gia thì mấy kẻ kinh doanh này đều phải run rẩy. Cậu tao không dám làm gì anh họ tao. Hôm qua lúc ăn cơm mẹ tao còn giới thiệu đối tượng cho anh ấy. Hiện tại một đám bạch phú mỹ (5) ở Bắc thành đều muốn quen biết với anh ấy, ảnh là miếng bánh thơm ngon trong đám phú nhị đại Bắc thành, rất nhiều người đổ xô về phía anh ấy vì sự giàu có và ngoại hình của ảnh nhưng không bao lâu sau một đám đều bại trận, anh họ của tao tựa như pháo đài không ai có thể công hãm, vẫn là loại chiến hỏa không ngừng."
(5) bạch phú mĩ: Từ dùng để hình tương mơ ước của các cô gái, ghép từ 3 tính từ白 /bái/ - trắng trẻo (theo quan niệm của người Trung Quốc, da trắng mới là đẹp) ; 富/fù/- giàu có, thành công (trai hay gái cũng cần phải có tiền nhỉ) và 美/měi/- xinh, người đẹp (dĩ nhiên rồi)
Tạ Phong Hành gật gật đầu.
Cẩu Tiểu Xuyên thấy cậu đăm chiêu thì vội vàng lại nói: "Nhưng mà tao cũng chưa từng thấy anh ấy tìm đối tượng, ngay cả tin đồn nhân duyên ngắn ngủi cũng không có. Nói không chừng anh ấy không thích nữ mà là thích nam."
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Phong Hành càng chắc chắn hơn.
Nhân vật công chính trong tác phẩm đam mỹ thường có hai loại, một loại là giống như Tống Ngọc quan hệ bừa bãi công, vượt ngàn cánh buồm đều không phải (6), gặp được tình yêu đích thực liền biến thành trung khuyển, tình tiết cứu phong trần tràn ngập ngôn tình cùng đam mỹ văn từ xưa đến nay. "Lãng tử vì ta quay đầu lại, chứng tỏ đối với hắn ta là đặc biệt và duy nhất" tư tưởng đầu độc vô số người.
(6) "Vượt ngàn cánh buồm đều không phải" xuất phát từ "Vọng Giang Nam" của nhà thơ Ôn Đình Quân. Bài thơ khắc họa hình ảnh một người phụ nữ ở Giang Lâu chờ đợi chồng về. "Vượt ngàn cánh buồm đều không phải, tà thuyền mạch mạch nước u u" có nghĩa là hàng ngàn hàng trăm thuyền đều đã qua nhưng toàn bộ đều không phải là thuyền y ngồi. Mắt thấy một ngày lại trôi qua, nghìn thuyền đã trôi qua nhưng vẫn không thấy y, chỉ có ánh mặt trời lặn tà tà, yên lặng không nói gì chiếu theo dòng sông trôi từ từ kia. Dùng hai câu này để diễn tả sự mê đắm và bất lực cùng nỗi uất hận khôn nguôi của người vợ đối người chồng mà mình đã chờ đợi bấy lâu nay.
Còn có một loại chính là anh họ của Cẩu Tiểu Xuyên, giữ mình trong sạch chờ tình yêu đích thực đến.
Lục Trì không phải không có đối tượng, mà là đối tượng của hắn rất thần bí hoặc là đối tượng của hắn còn chưa xuất hiện.
"Chúng ta có thể liệt hắn vào đối tượng trọng điểm cần chú ý." Tiểu Ái nói: "Tôi đã nói rồi, chai coca 189 sao có thể là người qua đường!"
Tạ Phong Hành: "..."
Được rồi, cậu vốn cảm thấy 189 cũng không sao nhưng cậu lại thấy có chút sợ hãi. Nhưng cũng may cậu vô tình vô dục, Lục Trì to bao nhiêu dài thế nào cũng không liên quan gì đến cậu.
Mấy ngày nay vẫn liên tục có điện thoại gọi tới, thậm chí có người của công ty giải trí muốn ký hợp đồng với cậu.
Tạ Phong Hành cũng không để ý tới. Một tay đua cũng cần hấp thụ ánh sáng và nhân khí, nhưng nếu một tay đua thực sự bước vào giới giải trí thì hào quang trên người ngược lại sẽ phai mờ dần. Tạ Phong Hành đã từng xuyên qua một thế giới, nhân vật chính của thế giới kia vốn dĩ là một người bán hàng rong nhưng dựa vào một tấm ảnh nghịch thiên thần nhan mà nổi tiếng khắp cả nước, toàn mạng không hề có bình luận tiêu cực nào. Sau khi ký hợp đồng với công ty và vào giới giải trí, người mắng hắn ta càng ngày càng nhiều, gì mà lập sẵn kế hoạch thổi phồng, tham tài, tham vật chất, dần dần cũng không ai cảm thấy hắn đẹp bao nhiêu.
Đó là mâu thuẫn của công chúng.
Kỳ thật điểm này có chút giống Tống Ngọc. Cậu không để ý tới hắn, ngược lại hắn càng hăng hái hơn.
Tống Ngọc liên tiếp gửi mấy tin nhắn cũng không thấy Tạ Phong Hành trả lời, có chút bực bội.
Nếu ngay từ đầu không để ý thì thôi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chủ động đi kết bạn, chủ động đi thêm rồi nhưng đối phương cũng không đáp lại, đối với Tống Ngọc mà nói điều này quả thực là vô cùng nhục nhã. Làm sao Tạ Phong Hành dám!
Không phải chỉ là thay hình đổi dạng trở nên đẹp hơn thôi sao? Kéo cái gì mà kéo.
Cũng không nghĩ tới lúc trước cầu xin hắn quay lại như thế nào!
Tống Ngọc quyết định chính thức phát động tấn công Tạ Phong Hành.
Chờ hắn chơi chán rồi xem hắn sẽ trả thù vẻ mặt thờ ơ ngày hôm nay như thế nào!
Hoạt động tâm lý của Tống Ngọc, Tiểu Ái thỉnh thoảng có kể lại cho Tạ Phong nghe. Tạ Phong Hành không tức giận, cũng không vui vẻ. Cậu phát huy vương chi mệt thị (7) đến cực hạn: mặc kệ.
(7) Vương chi miệt thị, từ ngữ phổ biến trên mạng, xuất phát từ hành động ăn mừng của Chu Đình sau khi ghi bàn trong trận bán kết giữa đội tuyển bóng chuyền nữ Trung Quốc và Hà Lan vào tháng 8 năm 2016.
Hiện tại cậu còn có việc phải làm.
Thường Thụy, tổng giám đốc của trường đua quốc tế Bắc Thành đã gọi và mời cậu tới thử chiếc xe mới của công ty họ.
Tạ Phong Hành vui vẻ nhận lời.
So với tình cảm của Tống Ngọc, cậu càng muốn ngược sự nghiệp của hắn hơn. Muốn trở thành một tay đua có thể nhiều lần đánh bại Tống Ngọc, triệt để xóa sạch tất cả hào quang của hắn trong giới đua xe, Tạ Phong Hành cần huấn luyện nhiều hơn, cũng cần có một đội ngũ.
Chạy nhanh chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất của cậu ở thời điểm hiện tại.
Trên trường đua quốc tế Bắc Thành, một chiếc xe đua đang lao nhanh trên đường đua. Tiếng gầm rú tràn ngập trường đua trống trải, Lục Trì lười biếng dựa trên ghế ngồi, trong tay cầm ống nhòm đuổi theo chuyển động xe đua của Tạ Phong Hành.
"Đệt." Lúc Tạ Phong Hành lại cấp tốc rẽ một lần nữa, Thường Thụy nhịn không được mà văng tục.
Hắn kinh ngạc trước kỹ năng lái xe của Tạ Phong Hành.
Hoặc là khiếp sợ.
Bởi vì hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng một tay đua nghiệp dư lại có thể chạy được một thành tích tốt như vậy.
Đây hoàn toàn là một viên ngọc bị chôn vùi!
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Trì bên cạnh. Lục Trì hai tay đút vào túi, lười biếng dựa vào phía sau, yết hầu lăn hai cái, nói: "Thú vị rồi."
Họ đã đào được kho báu.
Thiên tài đua xe trăm năm gặp một lần, đây thực sự là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT