...
Tạ Phong Hành vẫn rất muốn chửi bới vấn đề kích thước trong đam mỹ văn. Nhưng cậu cảm thấy tác phẩm《 Lên xe 》này coi như là có nhân tính, bởi vì thế giới hải đường thật sự động một chút liền bắt đầu bằng hai mươi ba mươi.
Thật sự là không có xem thụ hải đường văn là người mà.
Cậu cũng bởi vậy mà đề cao độ tiếp nhận, 189 cậu thế mà cảm thấy còn có thể.
Thói quen thực sự là một điều khủng khiếp.
Nhưng so sánh những thứ này thì ngược lại cậu cảm thấy hứng thú hơn đối với thân phận của Lục Trì.
Lính đặc nhiệm xuất ngũ?
Cậu rất bội phục người làm lính, có thể làm bộ đội đặc chủng thì trình độ ưu tú tự nhiên không cần phải nói.
Đối với đàn ông mà nói, ai còn bé chưa từng có giấc mộng làm lính, mặc dù sau khi lớn lên rời xa loại mộng tưởng này nhưng nhìn thấy lính ca ca vẫn là tràn đầy kính trọng.
Hào quang hơn tra công, căn cứ vào kinh nghiệm của cậu mà xem, anh ta hẳn là nhân vật chính.
Nhưng trong tác phẩm 《 Lên xe 》thì Lục Trì hiển nhiên không tính là nhân vật chính, bia đỡ đạn cũng không tính là.
"Là nhân vật chính của tác phẩm khác?" Tạ Phong Hành hỏi.
Tiểu Ái nói: "Tôi rất muốn cho cậu biết câu trả lời, nhưng tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết đây là một loạt các thế giới tiểu thuyết, tất cả đều là chủ đề chế phục, nhưng những cuốn tiểu thuyết khác là câu chuyện gì, nhân vật chính là ai, tôi cũng không biết. Nhưng theo suy đoán bình thường thì các chủ đề tiểu thuyết cơ bản khác đều là lính cứu hỏa, phi công và các loại nghề nghiệp chế phục khác."
"Nhưng Lục Trì tham gia vào ngành công nghiệp liên quan đến đua xe phải không?" Tạ Phong Hành hỏi.
"Bọn họ là một đại lão, lái phi cơ cũng có thể, phi cơ tư nhân."
Tạ Phong Hành: "..."
"Chúng ta chú ý nhiều hơn một chút về nhân vật này cũng không sai, nói không chừng anh ta có thể chính là đối tượng tiếp theo mày cần hướng dẫn đấy?"
Thế giới này là một loạt các tác phẩm, nhiều câu chuyện xảy ra trong cùng một thế giới nhưng tất cả bọn họ đều chỉ biết cuốn sách tiếp theo là gì sau khi hoàn thành nhiệm vụ của một cuốn sách. Điều này cũng có nghĩa là Tạ Phong Hành khi làm nhiệm vụ thứ nhất, có thể gặp phải nhân vật thứ hai nhưng chính cậu cũng không biết!
Âm nhạc vang lên, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, lễ khai mạc đã bắt đầu.
Thời gian biểu diễn lễ khai mạc là mười phút, cũng là thời gian chuẩn bị cho các tay đua bọn họ, Tạ Phong Hành nhìn xe của Cẩu Tiểu Xuyên một chút, sau đó tiến vào trường đua chuẩn bị đi ra ngoài.
Cậu đến sớm nhất, sau khi ngồi vào trong xe, các tay đua khác lục tục đến. Tám chiếc xe, dựa theo thứ tự khởi hành chia làm hai hàng, cậu ở hàng thứ hai bên phải, cũng chính là vị trí cuối cùng.
Xem ra kỹ năng đua xe trước kia của cậu cũng không tính là tốt, ở phương diện này cũng không có thiên phú, chỉ có cái thân cuối cùng này, phỏng chừng cũng là cậu liều mạng mà tới.
Cố chấp tham gia giải đấu chạy nhanh như vậy chính là vì muốn cùng Tống Ngọc thi đấu?
Tạ Phong Hành chỉ có thể an ủi mình, ai lúc còn trẻ chưa từng thích mấy tên tra nam.
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, cậu đã nhìn thấy Tống Ngọc.
Dựa theo cấp bậc của Tống Ngọc thì hắn đến tham gia loại thi đấu này chẳng qua là nể mặt tiền bạc. Hắn tùy tiện lái cũng khẳng định là đệ nhất.
Cho nên tâm tình của hắn rất thoải mái, phải lên xe rồi mà vẫn còn đang cùng Trần Hi tán gẫu. Trần Hi có chút lãnh đạm, hắn cũng không thèm để ý, ngược lại rất thích loại lãnh đạm này của Trần Hi.
Để cho hắn lãnh đạm vài phút đi, để một thiếu niên ngại ngùng không thèm để ý đến mình dạy dỗ thành một cái vẻ mặt si ngốc dụ thụ, hắn sẽ càng có cảm giác thành tựu.
Cho dù là một tay đua hay một người đàn ông, hắn cũng có sự tự tin này.
Nhiếp ảnh gia khiêng máy quay, quay tất cả các tay đua một lần, Tống Ngọc và Trần Hi đương nhiên bảng hiệu lớn nhất, ở hiện trường còn đặc biệt phái phóng viên chính thức đến phỏng vấn bọn họ.
Trần Hi chỉ giơ tay OK rồi đội mũ bảo hiểm, vẫn chưa lên tiếng, Tống Ngọc thì ý chí ngẩng cao đầu, ngữ điệu khiêm tốn, vẻ mặt lại phá lệ cao ngạo: "Nếu tôi nói tôi không lấy thứ nhất thì cũng không ai tin nhỉ? Ha ha ha ha ha."
Nói xong ánh mắt của hắn liền rơi xuống xe phía sau bên phải.
Đó là xe của Tạ Phong Hành.
Tạ Phong Hành thật đúng là tới rồi.
Hắn suy nghĩ một chút liền đi tới, hai tay nắm lấy xe, hơi khom lưng nhìn về phía Tạ Phong Hành trong xe.
Tạ Phong Hành được trang bị hạng nặng, mũ bảo hiểm màu đỏ chói mắt, một đôi mắt màu hổ phách cho cậu một loại ảo giác lưu quang tràn đầy màu sắc.
"Còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ không tới." Tống Ngọc nói.
Tống Ngọc không làm nhục tên cậu, nhan sắc như mỹ ngọc, trắng nõn lại tuấn mỹ, cảm giác ôn nhuận của kính mắt vàng càng hình thành một loại tương phản mãnh liệt với trang phục đua xe trên người hắn.
Mười phần mặt người dạ thú.
Tạ Phong Hành nhìn thẳng Tống Ngọc, ánh mắt lãnh đạm: "Anh ở đây, tôi làm sao có thể không đến."
Lời này nghe vào tai Tống Ngọc thành người si tình không chịu ngã.
Hắn hơi phiền chán, ánh mắt lãnh đạm.
Lần trước đám người bọn họ tụ tập, hắn đã uống quá nhiều, lúc người khác ồn ào, hắn nói một ít lời quá đáng, nhưng Tạ Phong Hành vẫn đến, có thể thấy được tình yêu đích thực của cậu.
Vừa đáng thương vừa phiền phức.
Hôm nay là ngày tốt của hắn, Tạ Phong Hành như thế nào lại không ngoan ngoãn trốn ở nhà, nhất định phải đi ra gây thêm phiền phức cho hắn.
Bây giờ hắn ngày càng ghét cậu.
Hắn vươn tay ra, gõ cửa sổ xe Tạ Phong Hành một chút liền rời đi.
"Hắn rất tức giận." Tiểu Ái nói: "Giá trị hảo cảm nếu còn có thể thấp hơn thì chắc chắn sẽ vượt qua âm một trăm."
Tạ Phong Hành lạnh lùng nhìn Tống Ngọc lên xe đua.
Tất cả nhân viên sơ tán ra khỏi sân, cuộc đua chính thức bắt đầu, dưới sự hướng dẫn của xe an toàn, tám chiếc xe đua lần lượt chạy vào đường đua, trước khi chính thức bắt đầu cuộc đua, họ phải lái xe một vòng dưới sự hướng dẫn của xe an toàn, thường được gọi là vành ấm.
Cuộc đua thương hiệu, xe đua của tất cả các vận động viên đều là mô hình thương hiệu thống nhất, phần cứng của tất cả mọi người là như nhau, do đó cùng phải dựa vào năng lực cá nhân.
Tống Ngọc đánh đầu trận, Trần Hi theo sát phía sau, xe đua ngẫu nhiên phát ra tiếng nổ vang cũng đủ để cho cả khán phòng sôi trào.
Trước kia lúc huấn luyện Tạ Phong Hành có từng lái xe đua, nhưng đã lâu không sờ tới, có chút xa lạ.
Xe của cậu ở phía sau, cậu cố ý rời xa chiếc xe phía trước một chút, sau khi tụt lại phía sau một khoảng cách, nhấn ga.
Chân ga ầm một tiếng, thoáng cái liền làm cho cậu tìm được cảm giác.
Tốc độ và niềm đam mê, máy móc và cạnh tranh, luôn luôn là xuân dược của người đàn ông.
Mắt thấy sắp đuổi kịp xe phía trước, cậu đạp phanh, thân xe lắc lư trái phải, bánh sau trượt xuống đất. Đây là một trong những kỹ xảo đi đầu xe ấm xe, chỉ có bánh sau, phanh và ly hợp đều ấm mới có thể đẩy trạng thái xe tới tốt nhất.
Cẩu Tiểu Xuyên ngồi ở khán đài, lại khẩn trương nắm chặt tay.
Hắn luôn cảm thấy Tạ Phong Hành hôm nay có chút khác thường.
Hắn rất sợ Tạ Phong Hành chịu không nổi kích thích sẽ làm ra chuyện cực đoan gì đó trên sân đấu, hoặc là tự thương tổn, hoặc là thương tổn người khác.
Tạ Phong Hành hôm nay khác thường như vậy, hắn cũng chỉ có thể dùng tình thương để giải thích.
Một vòng rất nhanh đã kết thúc, xe an toàn rời khỏi đường đua, tất cả khán giả đứng dậy, bình luận viên phấn khích hét lên: "Bây giờ xe an toàn đã rời khỏi đường đua, các vị khán giả thân mến, cuộc đua sẽ sớm bắt đầu, cuộc đua sẽ sớm bắt đầu. Chúng ta có thể thấy người xếp hạng đầu tiên là tay đua át chủ bài Tống Ngọc của chúng ta, về anh ấy thì không cần tôi giới thiệu nhiều, ba tay đua hàng đầu trong nước, vừa giành chức vô địch F3, anh ấy sẽ có quyền ưu tiên đạp chân ga đầu tiên... Xếp sau anh ấy chính là tay đua minh tinh Trần Hi của chúng ta, điểm nhìn chủ yếu của chúng ta hôm nay cũng ở trên người hai tay đua này. Mà về phần hồi hộp lớn nhất của trận đấu này, chính là ai có thể giành được tấm vé thứ ba đây? Mọi người đều biết, đạt được top 3 trong cuộc thi ở trạm bắc thành sẽ có tư cách tham gia trận chung kết hàng năm..."
Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy trên khán đài bộc phát ra một trận than thở, chiếc xe đua xếp thứ bảy bỗng nhiên trượt xuống.
"Vừa rồi chúng ta thấy xe số 7 xảy ra chút tình huống, tuy rằng tay đua kịp thời ổn định tình trạng xe, nhưng chuyện ngoài ý muốn này khiến anh ta rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với chiếc xe phía trước, điều này rất bất lợi cho tuyển thủ xếp thứ tám. Chúng ta có thể qua ống kính thấy được vị trí thứ tám là khách quen của giải đấu tốc độ, Tạ Phong Hành. Đây là lần thứ tư Tạ Phong Hành tham gia giải đấu chạy nhanh, ở bốn lần thi đấu đầu tiên xếp hạng của anh ấy đều tương đối ở phía sau, hôm nay anh ấy có thể vọt tới vị trí trước hay không, chúng ta hãy chờ xem. Nhưng nhìn cái mở màn này, vận khí của anh ấy dường như vẫn không tốt lắm. Chúng ta có thấy anh ấy đã nhấp nháy đèn, anh ấy đang chuẩn bị vượt xe? Vượt xe vòng 1 không phải là lựa chọn tốt... Có người vượt xe, là Trần Hi!!"
Trần Hi đột nhiên vượt xe, vượt ngoài ý muốn của mọi người, sân thi đấu lập tức sôi trào, fan nữ của hắn đều đang thét chói tai. Toàn bộ khán phòng, ngoại trừ Cẩu Tiểu Xuyên thì đều đi chú ý đến Trần Hi xếp hàng ở phía trước.
Chỉ có Cẩu Tiểu Xuyên thấy Tạ Phong Hành cũng thành công vượt xe đến vị trí thứ sáu, một khúc cua liền qua hai chiếc xe, trái tim hắn như vọt lên đến cổ họng.
Tạ Phong Hành mím chặt môi, tay cầm vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Loại đua xe đẳng cấp này đối với cao thủ mà nói giống như là nhà. Nhưng cậu chưa từng quen thuộc với chiếc xe đua này, cũng chưa thử chạy qua trường đua này, chạy nhanh, nếu có chuyện ngoài ý muốn sẽ có nguy cơ lật xe. Tay đua xếp sau cậu hiển nhiên không cam lòng khi bị cậu vượt qua vừa rồi, ý đồ vượt lại. Tạ Phong Hành vẫn chưa nhường đường, cũng không cho để ý đến bất luận cái gì, dưới chân phát lực, đạp chân ga xuống.
Nhưng giờ phút này, bất kể là bình luận viên, hay là nhiếp ảnh gia, hoặc là khán giả khắp nơi thì sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai người đứng đầu là Trần Hi và Tống Ngọc. Một số cận cảnh màn hình lớn gần như hoàn toàn cho cả hai.
Hai tay đua trong nước đã xem như át chủ bài, có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ ở giải đấu chạy nhanh là rất khó có được, các tuyển thủ khác so với bọn họ cũng không cùng đẳng cấp, sau mấy vòng chạy chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Trần Hi vẫn xếp hạng đầu tiên, nhưng Tống Ngọc đuổi theo sát.
Thấy Trần Hi liều mạng như thế, Tống Ngọc cười cười.
Thậm chí hắn có chút sủng nịch khi nhìn Trần Hi liều mạng như vậy, giống như là mèo đang đùa bỡn một con chuột không biết trời cao đất rộng, hắn cũng không có lựa chọn vượt lên mà là cắn chặt Trần Hi không buông, vẫn cùng hắn hiện ra trạng thái giằng co, Trần Hi gia tốc, hắn cũng tăng tốc, Trần Hi đạp phanh, hắn cũng đạp phanh, cầm hoa hồng đặt ở ghế sau rực rỡ chói mắt, theo thân xe hơi lay động.
Hắn đều có thể đoán được phản ứng của tất cả mọi người ở trên khán đài, hơi dương dương tự đắc, hết thảy vững vàng niềm tin giành thắng lợi.
Người hắn cần chú ý, cũng chỉ có Trần Hi ở phía trước.
"Tống Ngọc vẫn không có lựa chọn vượt lên!" Bình luận viên xúc động: "Đây chắc chắn không phải là mức bình thường của anh ấy! Đến cùng là anh ấy lựa chọn thứ hai, hay là sẽ có một vòng hoàn thành vượt xe đây?"
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy trên khán đài phát ra một trận tiếng kinh hô.
Hắn theo ánh mắt mọi người nhìn lại liền thấy Tạ Phong Hành vượt xe lần thứ hai.
Vượt xe, ngoại trừ chú ý thời cơ ra thì cần còn chú ý tốc độ, đối với tuyển thủ có kỹ xảo cao mà nói, vượt qua khúc cua là lựa chọn tốt nhất, sau khi vừa mới vượt xe thẳng tắp, Tạ Phong Hành lại tăng tốc.
"Anh ấy muốn làm gì? Tạ Phong Hành hình như đang tính toán tiếp tục vượt xe! Xe số 4 là muốn chết giữ đường đua hay là thay đổi dòng ngăn cản?!"
Tạ Phong Hành tiếp tục gia tốc, chân ga gần như oanh tới đỉnh.
Khoảng cách của cậu với xe số 4 cũng càng ngày càng gần, khúc cua phía trước càng ngày càng gần, xe số 4 bỗng nhiên áp chế, hiển nhiên đang ý đồ áp chế tốc độ vào khúc cua của cậu.
Khi đến gần hơn, cả hai chiếc xe đều có nguy cơ lao ra khỏi đường băng.
"Hai người này có bão không? Đến điểm vào cua rồi!"
Tạ Phong Hành mặt không chút thay đổi, màu mắt màu nâu đỏ lại càng sâu, tiếng động cơ quá lớn, che dấu tiếng hoan hô trên trường đua, mắt thấy sắp đụng vào chiếc xe phía trước, cậu mạnh mẽ xoay vô lăng, một cái phanh gấp, thân xe trôi ra ngoài, bánh xe bên phải cơ hồ bốc lên, trong tiếng kinh ngạc của toàn trường đua, chiếc xe của cậu trực tiếp nhảy lên vị trí thứ tư.
Chỉ trong vòng vài giây, cậu đã lái xe song song với chiếc xe số 3 trong khu vực phanh và giành được nửa thân xe trước.
Trong tiếng gầm rú của chiếc xe, bình luận viên choáng váng: "Bây giờ đứng thứ ba là... Là Tạ Phong Hành, Tạ Phong Hành..."
Sáu màn hình lớn, trong nháy mắt có ba người đều cắt ống kính cho Tạ Phong Hành.
Cẩu Tiểu Xuyên nắm tay đứng lên.
Xông lên, xông lên, cứ bảo trì đà này, hắn liền có thể đuổi kịp Tống Ngọc xếp thứ hai!!!
Nếu Tạ Phong Hành có thể để Tống Ngọc nằm úp sấp!
Nếu hắn có thể vượt qua Tống Ngọc!!!!
Cẩu Tiểu Xuyên kích động mặt đỏ bừng.
Xông lên anh em!!
Đều nhặt về đi, đều nhặt về, tôn nghiêm trước kia cậu ném ở chỗ Tống Ngọc, đều phải nhặt về. Tạ Phong Hành lạnh lùng nghĩ.
Để cho tên tra nam Tống Ngọc nếm thử tư vị thất bại.
Cậu trở nên bình tĩnh hơn và nóng lên.
Tống Ngọc vẫn còn nhìn chằm chằm Trần Hi phía trước hắn.
Chỉ còn lại một vòng cuối cùng, Trần Hi bắt đầu dốc hết toàn lực, hắn cũng vậy.
Khúc cua cuối cùng đã đến, hắn chính là muốn ở thời khắc cuối cùng cho Trần Hi một kích trí mạng nhất.
Khóe miệng hắn mỉm cười, adrenaline tăng vọt, chỉ có hắn và Trần Hi biết, giờ khắc này đối với bọn họ mà nói giống như là cao trào tình dục, trong lực kéo kịch liệt, hắn sẽ hoàn thành chinh phục cuối cùng.
Đạp chân ga đến cùng, Tống Ngọc nắm chặt vô lăng, hai chiếc xe giằng co triền chiến, như chết triền miên, mắt thấy muốn đến một khắc cuối cùng.
Ngay bây giờ!
Phanh gấp kịch liệt kèm theo một cú phiêu di cực kỳ xinh đẹp, hướng tâm lực kéo thân thể hắn, ầm một tiếng, hắn liền vượt qua Trần Hi!
Sảng khoái!
Tống Ngọc cũng không vội vàng đạp chân ga, thậm chí còn quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hi bị hắn quăng ra phía sau, nhưng ngay lúc hắn quay đầu nhìn, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một chiếc xe đuổi theo hắn, cũng thực hiện vượt qua đường cong bên ngoài.
Loại vượt xe liên tiếp này là lần đầu tiên trong lịch sử giải đấu chạy nhanh!
Thân xe rơi xuống đất, lốp xe ma sát mặt đất trượt xuống, dây an toàn trói chặt thân thể Tạ Phong Hành, người theo chiếc xe cùng nhau trôi dạt, xe còn chưa khôi phục vị trí cũ, hắn liền đạp chân ga.
Tống Ngọc còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, xe của Tạ Phong Hành đã ngang hàng với hắn.
Trong lòng hắn cả kinh, một cước đạp chân ga đến cùng, chỉ cảm giác da gà cả người đều muốn dựng lên. Chiếc xe kia dường như lau thân xe của hắn, hai chiếc xe song song, song song xông về đích, cả trường đua đều sôi trào, bình luận viên nắm chặt nắm đấm đứng lên, hắn thật sự thật không ngờ, trận đấu mở màn này dường như có thể dự liệu được kết quả, lại có thể dâng hiến ra hình ảnh khiến người ta kinh hỉ như vậy!
"Sắp tới sắp tới sắp tới rồi!" Bình luận viên hét lên trong sự lo lắng.
Chiếc xe gầm rú và di chuyển nhanh trên đường đua. Có tia lửa bùng nổ trong lòng Tạ Phong Hành, nhảy lên khiến cho ngọn lửa hừng hực, loại cảm giác điên cuồng này, thật sự là đã lâu không gặp.
Tống Ngọc, hôm nay ba dạy con học cách làm người.
Cờ vuông đen trắng lắc lư phía trước, hai chiếc xe chạy qua đích với chênh lệch một li.
Bình luận viên hưng phấn hô: "Tạ Phong Hành một đường tập kích ngược, giành được vị trí thứ nhất, đạt được vị trí thứ nhất trong trận đấu này, dĩ nhiên là Tạ Phong Hành!!"
Cả hội trường đều choáng váng.
Tống Ngọc là ai, ngôi sao lớn trong giới đua xe!
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Tạ Phong hành thở dài một hơi.
Đã lâu không chơi, vừa rồi lúc vượt qua khúc cua thật sự có chút nguy hiểm, thiếu chút nữa đã ngã ra ngoài.
"Cùng Tống Ngọc kém bao nhiêu?" Cậu hỏi hệ thống.
Tiểu Ái nói: "0 giờ 1 giây!"
"Cũng không tệ lắm."
Đua xe, chênh lệch giữa các cao thủ cơ bản đều trong vòng một giây, 0 giờ 1 giây so với 0 giờ 2345 giây đều tốt, bởi vì càng kém một chút, đối với kẻ thất bại mà nói càng đủ buồn bực.
Tống Ngọc hai tay vỗ mạnh lên vô lăng, quay đầu nhìn về phía chiếc xe bên cạnh.
Là ai, là ai thừa dịp hắn sơ suất, vượt qua hắn!
Hắn đến tham gia loại thi đấu này, muốn ôm lấy vị trí thứ nhất, ngoại trừ Trần Hi cùng Tạ Phong Hành, những người khác hắn căn bản nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Không có khả năng là Trần Hi, đó không phải là xe của Trần Hi.
Càng không có khả năng là phế vật Tạ Phong Hành kia.
Là ai?
Mẹ nó.
Tống Ngọc cơ hồ không khống chế được xúc động muốn mắng người của mình, từ trên xe nhảy xuống, cởi mũ bảo hiểm, ánh mắt đều đỏ lên.
Phát hiện có camera quay phim, hắn mới kiềm chế cơn giận của mình.
Thua thì thua, nếu như làm cho người ta cảm thấy hắn thua mà không chịu nổi vậy hắn càng mất mặt.
Không đúng, hắn hiện giờ đã rất mất mặt, thân là tay đua át chủ bài đứng đầu trong nước mà lại thua một người mới trong loại cuộc đua nho nhỏ này.
Hắn ta kẹp mũ bảo hiểm dưới nền, đi thẳng về phía người đàn ông kia.
Đi càng ngày càng gần, người trong xe số 8 hắn cũng nhìn thấy càng ngày càng rõ ràng.
Mũ bảo hiểm màu đỏ.
Hắn sửng sốt một chút, chỉ thấy đối phương từ trong xe đi ra.
Truyền thông và phóng viên đều đã xông tới, ánh sáng đèn flash nhấp nháy không ngừng, hắn nhìn thấy một thanh niên có cái đầu lông phấn cách hàng rào thét chói tai: "Tạ Phong Hành, Tạ Phong Hành mày trâu bò quá đi!!!"
Tống Ngọc sửng sốt một chút, chỉ thấy người nọ cởi mũ bảo hiểm ra.
Tiểu Ái hỏi: "Thân, có cần đổi thẻ làm đẹp không?"
"Mày cảm thấy tao cần?" Tạ Phong Hành hỏi.
Tạ Phong Hành vuốt tóc một cái, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng, cậu hơi nghiêng người trong gió tháng năm, nhìn thoáng qua Tống Ngọc.
Gió lạnh thổi loạn mái tóc đen nhánh của cậu, làn da hơi ửng đỏ, dưới ánh mặt trời trắng nõn phát sáng.
Đây là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngũ quan ưu việt, diễm lệ, quần áo đua xe màu đen, làm nổi bật vóc người tuyệt đẹp của cậu không sót một chút nào, cổ thiên nga, vai thẳng, đường cong cơ bắp mỏng manh, eo mảnh khảnh, làm nổi bật đường cong mông cao nhất, nhất là hai cái chân vừa thẳng vừa mảnh khảnh kia, quả thực giống như là từ trong nhị nguyên đi ra, bất kỳ mỹ nữ soái ca nào cũng đều ảm đạm thất sắc trong dáng người và dung mạo nghịch thiên của cậu.
Sáu màn hình lớn trên sân thi đấu đều cắt ống kính cho cậu, phóng đại từng biểu cảm và động tác rất nhỏ của cậu từ nhiều góc độ, ánh mắt thờ ơ của cậu, thậm chí sợi tóc trong gió nhẹ của cậu cũng lắc lư vào trong lòng người.
Tống Ngọc trực tiếp nhìn ngây người.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
"Chúc mừng ngài, giá trị hảo cảm tăng vọt một trăm sáu, trực tiếp dương tám mươi!"
Ồ, phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT