Sau khi Tư Mã Phục rời đi, Kỳ Dạ nhìn bóng đêm thê lương cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với một sự thật đáng sợ.
Sớm hay muộn cũng phải tới, giai đoạn y mất trí nhớ rồi làm những việc đó với Trà Trà, giờ là lúc nên trả lại rồi.
Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, thực ra mình cũng không làm quá nhiều việc quá mức gì với Trà Trà.
Cùng lắm là ——
Mang em ấy về Thần Điện trói lại, nói vài câu trẻ trâu, xé rách quần áo em ấy thích nhất, đòi ịch ịch quá độ chẳng quản ngày đêm…
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Kỳ Dạ ôm tâm thế tráng sĩ một đi không trở về bước vào Thần Điện, đối mặt với dung nhan thiếu niên còn đang an tường chìm vào giấc ngủ.
Tuyết Thần xinh đẹp lạnh lùng đang nhắm mắt ngủ say, áo trắng như tuyết, tóc dài như mây, chuông bạc trên cổ chân an tĩnh, cả khuôn mặt là dáng vẻ điềm tĩnh nhẹ nhàng, tất cả tựa như một bức tranh tĩnh vật.
Thần sắc Kỳ Dạ lập tức trở nên nhu hòa.
Thật ra y cũng không ngờ, sau khi mình mất đi nửa thần cách lại khiến bản thân tổn thương nguyên khí nặng nề, suy yếu tới mức ngủ say cả vạn năm ở thế giới này như vậy.
Ánh mắt đầu tiên sau khi tỉnh dậy đã chịu chỉ dẫn của thần cách mà bước xuống nhân gian.
Nhìn thấy tuyết trắng của y vẫn còn đó.
Từ đó nhất nhãn vạn niên.
(nhất nhãn vạn niên- mình tra google thì câu này nghĩa là chớp mắt đã vạn năm, mình nghĩ ý của tác giả ở đây là cái nhìn đầu tiên sau vạn năm, nhất kiến chung tình.)
Kỳ Dạ nhớ về quá khứ, ánh mắt nhìn thiếu niên lại càng nhu hòa. Vào lúc này Thích Bạch Trà đột nhiên mở cặp mắt màu xanh lạnh lùng ra, lạnh lẽo trong mắt tưởng như chẳng cách nào hòa tan được.
Kỳ Dạ: “……” Sao, Sao thế này?
Thích Bạch Trà lạnh nhạt nhìn y hắn: “Anh còn biết trở về cơ đấy.”
Kỳ Dạ trầm mặc.
Y đột nhiên nhớ ra, mặc dù ở thời không kia đã trải qua mấy tháng nhưng thời gian ở hiện thực cũng không lưu động. Nhưng việc y dung hợp thần cách của Lê Tẫn lại mất tới bảy ngày bảy đêm……
Trước đây y có hạ phàm đánh tàn hồn hung thú để phát tiết lệ khí thì nhiều nhất cũng chỉ một hai ngày, bây giờ lại biến mất hẳn bảy ngày.
Ném Trà Trà một mình ở chỗ này.
Trà Trà còn không thể ra ngoài.
Xong rồi, việc đáng chết lại nhiều thêm một việc.
“Nếu như em là người thường, lúc anh về thì chỉ có thể thấy thi thể của em thôi.”Thích Bạch Trà không mặn không nhạt nói.
Hắn bị quên đi suốt bảy ngày!
Mặc dù bảy ngày này hắn có thể dùng di động, có thể xem phim đọc tiểu thuyết chơi trò chơi, những ngày qua cũng không phải rất nhàm chán nhưng đối với việc Kỳ Dạ không nói một tiếng đã biến mất lâu như vậy hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt là Thích Bạch Trà đúng lúc đọc được một tiểu thuyết gắn tag cưỡng chế, công trong truyện đó cũng cầm tù thụ, nhốt thụ vào phòng không cho đi ra ngoài. Ban đầu vẫn luôn đều đặn đưa cơm nước đúng giờ, hai người chỉ có giao lưu bằng thân thể, sau đó thì chậm rãi nói chuyện phiếm, thổ lộ tình cảm nói chuyện yêu đương, cuối cùng đều thật sự động tâm, khi công vốn chỉ biết đoạt lấy mọi thứ lần đầu tiên nói ba chữ “ Anh yêu em”.
Vô cùng giống phát triển của hắn và tiên sinh hiện tại. Tiên sinh mất trí nhớ, tiên sinh chiếm đoạt hắn, tiên sinh lại yêu hắn. Cảm giác thực sự rất đồng cảm làm Thích Bạch Trà thấy áng văn này rất có giá trị tham khảo.
Đúng ở lúc Thích Bạch Trà đang cho rằng sau đó sẽ phát triển thành HE, ngọt sủng văn thì không biết tác giả bị cái gì kích thích, văn phong đột nhiên từ phong cách ngọt sủng ấm áp chuyển sang hắc ám hiện thực hướng. Trong nhà công xảy ra chuyện khiến hắn bận bù đầu, ấy vậy mà quên mất thụ, suốt một tuần không tới thăm thụ cũng không đưa cơm.
Kết cục là thụ cứ như vậy đang sống sờ sờ mà chết đói, đến lúc công về chỉ có thể nhặt xác hắn.
Khu bình luận nổ tung, trong đó có một bình luận được rất nhiều người tán thành:” Căn bản là công không yêu thụ đi, bản tính chỉ biết đoạt lấy trước sau vẫn không thay đổi, nếu như hắn thật sự để ý một chút tới thụ thì dù có bận đến mấy cũng không thể quên một người đang sống sờ sờ.”
Thích Bạch Trà: “……”
Hắn mặt vô biểu cảm xóa tiểu thuyết này ra khỏi danh sách đọc.
Không còn chút đồng cảm nào nữa.
Kỳ Dạ chột dạ chẳng dám nói lời nào, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Y nên giải thích trước hay là thôi cứ quỳ trước, cứ quỳ trước, quỳ trước, thôi cứ quỳ trước….
Thích Bạch Trà ngồi dậy, lười nhác nhét cổ tay vào còng tay treo đầu giường chủ động trói mình lại:” Đương nhiên, gian thi cũng không phải việc anh không làm được, dù sao em cũng chỉ là công cụ tiết dục cho anh thôi. Xin cứ tự nhiên, Tà Thần đại nhân.”
Kỳ Dạ quyết đoán quỳ: “Trà Trà……”
Thích Bạch Trà nhướn mày.
Thiếu niên lại rút tay mình ra khỏi còng tay, hồ nghi hỏi: “Lần này anh thật sự khôi phục trí nhớ rồi?”
Kỳ Dạ nhìn hắn, gật gật đầu.
Đã khôi phục.
Không chỉ là ba năm này, vạn năm này.
Còn có thể coi là rất nhiều, rất nhiều năm ký ức kiếp trước.
Y đều đã nhớ ra cả rồi.
Kỳ Dạ hít sâu một hơi, dứt khoát bắt đầu nhận sai:” Anh sai rồi, anh ngu ngốc, Trà Trà đại nhân muốn đánh muốn mắng đều……”
Lời nói phía sau đột nhiên im bặt.
Thiếu nhiên nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống nhào vào lồng ngực y, cánh tay thanh mảnh dùng sức ôm lấy vòng eo y, cả khuôn mặt đều trôn trong ngực người trước mắt.
Thân hình thiếu niên trong ngực không ngừng run rẩy.
Kỳ Dạ ngẩn ra, rủ mắt xuống chỉ nhìn thấy một đầu tóc dài tựa tuyết trắng của thiếu niên.
“Tha thứ cho anh.” Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói, “Tiên sinh trở về là được rồi.”
Đó là quả cầu tuyết dịu dàng nhất thế giới, nhẹ nhàng dừng trong lồng ngực bóng đêm, không bao giờ muốn cách xa.
_
“Thực ra anh nhớ lại không chỉ là ký ức của bốn năm này.” Kỳ Dạ nói, “Còn có một ít việc rất lâu rất lâu trước đây.”
“Rất lâu rất lâu trước kia?” Thích Bạch Trà hỏi, “Trước đây không phải anh đều đang ngủ sao?”
Kỳ Dạ: “…… Thật ra cũng không phải.”
Thực ra muốn Trà Trà nhớ lại chuyện quá khứ cũng đơn giản, chỉ cần làm thần cách của Trà Trà cũng trở nên hoàn chỉnh là được.
Một nửa thần cách của Lê Tẫn dung hợp với Kỳ Dạ, còn một nửa để ở chỗ Yến Chiêu.
Tên Yến Chiêu kia nhất định không muốn chủ động tới tìm Kỳ Dạ mà chờ y tự động đưa tới cửa. Dường như là ai tìm đối phương trước thì là kẻ cúi đầu thua cuộc.
Kỳ Dạ cười nhạt, vì Trà Trà, nhận thua thì nhận thua, để ý chút mặt mũi này làm gì.
Kỳ Dạ tạm thời lược qua những sự việc đã lâu trước kia, lấy ra hai viên long châu từ thần vực ra: “Em có nhớ cái này không?”
“Sao có thể không nhớ? là nhẫn kết hôn em tặng cho anh… Nhưng mà sao lại có hai viên?” Giọng Thích Bạch Trà tỏ vẻ nghi hoặc.
Một viên Long châu khác không ở chỗ hắn mà bị vị thần áo đen hắn đã tìm rất lâu trước kia mang đi. Vị thần áo đen kia rốt cục là ai đến nay vẫn chưa có lời giải.
Lúc này hai viên long châu trong tay Kỳ Dạ này rõ ràng là một đôi.
Kỳ Dạ nói: “Lúc em giết ác long có phải là xuất hiện một vị thần mặc áo đen cứu em?”
Thích Bạch Trà kinh ngạc: “Sao anh lại biết?” Hắn cũng không kể chuyện này cho tiên sinh.
Kỳ Dạ nói: “Anh không chỉ biết, anh còn biết người đó đào hai viên long châu, bảo em đưa một viên cho người em thích sau này, một viên khác bị y mang đi, lúc đi còn sửa lại quần áo cho em chính là bộ bị anh xé đi.”
Kỳ Dạ nói lại chi tiết như vậy khiến Thích BẠch Trà đang bình tĩnh cũng phải trợn to mắt nói:” Anh gặp được người đó rồi?”
Kỳ Dạ nhẫn cười: “Ừm, y tới để tác hợp cho chúng ta.”
Thích Bạch Trà vội hỏi: “Người đó ở đâu?”
“Trà Trà để ý y như vậy sao?” Kỳ Dạ giả vờ ghen, “Ngay cả quần áo y đưa cho cũng không chịu cởi.”
“Sau khi người đó cứu em, em tìm rất lâu cũng không tìm được y.” Thích Bạch Trà kiên định nói, “Thế gian đều có nhân quả, em nhận ân của y nhất định phải báo đáp. Ơn cứu mạng ——”
“Nên lấy thân báo đáp?” Kỳ Dạ nói tiếp.
“Anh bớt nói bậy đi.” Thích Bạch Trà liếc hắn, “ ân tình và tình yêu, em phân biệt rõ ràng. Nếu em biết y là ai nhất định sẽ làm hết khả năng của em để báo đáp.”
“Em đã báo ân rồi.” Kỳ Dạ nhìn hắn, lòng bàn tay chậm rãi xoa sống lưng Thích Bạch Trà.
“Làm gì có? ngay cả người đó là ai em cũng không biết——” Thích Bạch Trà rũ mi, bỗng nhiên khựng lại.
Quần áo trên người hắn bỗng nhiên trở nên giống như đúc bộ trước đây.
Trên đời không có hai bông tuyết tương đồng, sau khi quần áo bị xé nát dù hắn dùng thần lực phục chế lại như thế nào đều không thể chế tạo lại bộ giống hệt như vậy. Nhưng Kỳ Dạ lại làm được, Kỳ Dạ làm cho đồ án bông tuyết giống hệt ban đầu.
“Ta chính là vị thần áo đen kia.” Kỳ Dạ cười nói, “Trà Trà, em đã lấy thân báo đáp rồi.”
(từ chỗ này mình đổi thành Ta – em nha, các chương sau mn sẽ thấy độ bá và vô sỉ của Tà thần bún thiu nhà ta =)))
Thích Bạch Trà khó có khi lại mờ mịt trong lòng.
Sao có thể— quay ngược thời không không phải chỉ có Chủ Thần mới có thể làm ư? Kỳ Dạ sao có thể xuất hiện trước khi anh ấy sinh ra?
Thích Bạch Trà ngước mắt yên lặng nhìn y.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi: “Kỳ Dạ, có phải anh nói dối tuổi không?”
Kỳ Dạ: “……”
“Biết là em sẽ không tin.” Kỳ Dạ lại nói, “Ta lại nói em nghe một việc khác.”
“Hửm?”
Kỳ Dạ mở miệng: “Ngươi cứ để bọn chúng bắt nạt ngươi như vậy?”
Thích Bạch Trà khó hiểu. Một câu không đầu không đuôi như vậy nhất thời khiến hắn nghe không hiểu.
Kỳ Dạ khẽ cười nói: “2500 năm trước, ta gặp được một vị tiểu công tử mặc bạch y đang bị ba tên thổ phỉ cướp trong một cái lều trà. Vị công tử kia rõ ràng là thần minh, thế nhưng bị mạo phạm cũng không ra tay, ta thấy liền tức giận xông lên giết thổ phỉ, nói với hắn một câu như vậy.”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Thích Bạch Trà càng đậm, hiển nhiên là nhớ ra rồi.
Đây là lần đầu sơ ngộ của hắn và Kỳ huynh…
“Tiểu công tử kia tên Lục Thanh Hoan, hắn nói nơi đây hẻo lánh hỏi ta tại sao đi ngang qua nơi đó, lúc ấy ta nói lưu lạc thiên nhai vừa lúc đi ngang qua đây thuận tay hành sự mà thôi.”
“Thực ra là ta nói dối.” Kỳ Dạ nhìn ánh mắt Thích Bạch Trà, cười một tiếng, tầm mắt di chuyển, “Ta phải nói là ——”
“Là ta đặc biệt tới tìm em.”
Thích Bạch Trà đối diện với Kỳ Dạ.
Không nói gì thật lâu.
“Vậy nên, là do anh mất trí nhớ?” Thích Bạch Trà hỏi, “Trước đây em có hỏi anh, anh nói mình tuyệt đối không phải Kỳ huynh.”
“Khi đó quả thực là ta không biết.” Kỳ Dạ ho nhẹ một tiếng, “Bảy ngày vừa rồi ta quay về quá khứ ba lần. Nguyên nhân cụ thể ta sẽ nói với em sau.”
“À, cho nên anh biết rõ mình nấu cơm khó ăn, bây giờ đầu độc em còn chưa đủ lại còn phải về 2500 năm trước để lại bóng ma tâm lý cho em?” Thích Bạch Trà cười lạnh, “Em đã nói là hai người giống nhau mà, nào có người thứ hai có thể làm đồ ăn khó ăn đến như vậy.”
Kỳ Dạ: “……” Đây là trọng điểm sao???
“Anh nói anh quay lại ba lần.” Có lẽ là do phải tiếp nhận quá nhiều tin tức chấn động một lúc, ngược lại khiến Thích Bạch Trà càng bình tĩnh, “ Nói đi, còn có bí mật gì nữa?”
“…… Cũng không có gì, lần thứ ba cách lúc này rất gần.” Kỳ Dạ chậm rì rì nói, “Chính là, em còn nhớ sự kiện về Pascal không?”
Thích Bạch Trà: “Sao cơ? Anh là Pascal? Em có thể lý giải việc gã đột nhiên mất tích là vì anh rời khỏi thời không kia?”
Kỳ Dạ: “Sao ta có thể là gã! Gã khiến em bị thương thành như vậy! là ta qua đó làm thịt gã!”
Kỳ Dạ nói nói liền đau lòng: “Em cũng không nói cho ta em bị thương thành như vậy……”
“Anh, giết, Pascal?” Thích Bạch Trà đánh giá y, “Kỳ Dạ, anh dùng thời gian bảy ngày cấp tốc học thành chủ thần?”
Quá đỉnh, lần đầu tiên hắn biết Chủ Thần còn có thể học cấp tốc.
Kỳ Dạ gật đầu thừa nhận: “Có thể nói như vậy.”
“Nhưng cũng không phải trên trời bỗng nhiên rơi xuống miếng bánh ngon như thế.” Kỳ Dạ bổ sung nói, “Là ta vốn dĩ chính là Chủ Thần.”
Thích Bạch Trà gật đầu, sau đó nói: “Nghe không hiểu, chỉ là cảm giác rất lợi hại.”
“Nghe không hiểu là được rồi.” Kỳ Dạ nói, “Bây giờ ký ức của em không đầy đủ, những thứ anh nói em vẫn chưa thể lí giải. Không sao cả, chờ anh lấy cho em nửa viên thần cách chủ thần để em đột phá cảnh giới Chủ Thần là có thể nhớ ra rồi.”
Thích Bạch Trà chần chờ nói: “…… Em nhớ hình như chủ thần là cảnh giới rất khó đột phá mà.”
Sao mà trong miệng tiên sinh nhà mình, chủ thần chỉ như cải trắng ven đường đang bán phá giá thôi vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT