Edit: Yan

——

Sau khi Trần Mị Nhi hồi cung vẫn luôn đợi vị kia phản ứng, chờ… chờ… chờ đến khi Tư Mã Phục triệu pháp sư tiến cung lập đàn làm phép đuổi quỷ trừ tà.

Trần Mị Nhi: “……”

Hoàng đế này có phải đầu óc có bệnh rồi không?

Ả tức giận đến độ ném vỡ một bình hoa, tròng mắt hung ác.

Tương lai còn dài, chờ xem đi.

Từ đó về sau, Trần Mị Nhi dưới sự giúp đỡ của hệ thống, tìm mọi cách vô tình gặp gỡ với Tư Mã Phục. Cái gì mà “Vừa gặp đã thương” “Nhất tiếu khuynh thành” “Câu hồn nhiếp phách”… kỹ năng và vầng sáng nào có thể dùng đều dùng hết.

Thực ra không phải là không có chút tác dụng nào. Ít nhất lúc bị trúng chiêu quả thực Tư Mã Phục có bị mê hoặc, trong chớp mắt cảm thấy ả đẹp như thiên tiên. Nhưng hiệu tính của những kỹ năng và vầng sáng đó chỉ duy trì nhiều nhất nửa canh giờ

Trần Mị Nhi thường dùng những kỹ năng cấp thấp đó mê hoặc khiến nam chính chú ý sau đó đến gần chậm rãi mê hoặc nhân tâm.

Nhưng Tư Mã Phục lại không. Sau khi hiệu quả của kỹ năng biến mất, hắn đối xử với ả muốn lạnh đạm bao nhiêu có bấy nhiêu chẳng để lại chút di chứng nào.

Trần Mị Nhi gần như mang hết của cải tích cóp từ bao nhiêu thế giới đến đây dùng hết thế mà cảm của Tư Mã Phục đối với ả vẫn dừng ở 0.

Nếu không phải nhiệm vụ thất bại tích phân của ả sẽ về không, ả gần như muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này, quả thực từng thấy kẻ dầu muối không ăn mềm cứng không chịu như hắn!

“Hệ thống, nam chính này thật sự không phải bug (lỗi)? Sao hắn có thể lần nào cũng nhanh chóng thoát khỏi ảnh hưởng của kỹ năng như vậy?”

Hệ thống trả lời.

[ bởi vì linh hồn của nam chính lần này quá mạnh mẽ, thậm chí cách việc thức tỉnh chỉ còn một bước… ]

Đều là nam chính, là người mang đại khí vận nhưng cũng phân ra người mang linh hồn mạnh yếu, hiển nhiên Tư Mã Phục thuộc về loại linh hồn dẻo dai kiên cường rất khó bị ngoại vật mê hoặc. Đừng nhìn hiện tại tiểu hoàng đế còn ngây ngô non nớt, dựa theo cốt truyện ban đầu sau này khi hắn trưởng thành sẽ nam chinh bắc phạt khai cương thác thổ, đem nam di bắc man đều nạp vào bản đồ Đại Lê trở thành bậc minh quân danh lưu thiên cổ.

Sở dĩ không thức tỉnh, đại khái là bởi vì hắn cũng không nghĩ đến việc phản kháng vận mệnh.

Vận mệnh sắp xếp nữ chính cho hắn vừa vặn là người trong lòng hắn, hà tất gì hắn phải đi nghịch mệnh?

Trần Mị Nhi sắp hộc máu: “Sao ngươi không nói sớm với ta rằng linh hồn hắn cường đại không chịu ảnh hưởng! hại ta lãng phí nhiều kỹ năng như vậy… Giờ này chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng…”

Lúc Trần Mị Nhi nuốt nội đan vào còn rất là đau lòng.

Đây là khen thưởng của ả lúc hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới trước. Nam chính của thế giới trước là một Cửu Vĩ Hồ, dựa theo cốt truyện ban đầu vốn nên đắc đạo hóa thành hồ tiên cả đời không hiểu tình yêu, nhưng ả tới công lược hồ yêu kia sau đó thiết kế bẫy rập khiến hồ yêu kia chết.

Ả làm bộ bản thân sắp không còn mạng sống bức hồ yêu tự đoạn cửu vĩ móc nội đan tới cứu ả, hoàn toàn từ bỏ cơ hội thành tiên. Mà ả ta sau khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ lập tức cười, trước mặt hồ yêu dẫm đạp lên một mảnh chân tình của hắn: “Ta lừa gạt ngươi thôi.”

Ả rất thích cảm giác đùa bỡn mấy kẻ thiên chi kiêu tử này trong tay. Ả ở thế giới ban đầu vốn bình thường, ái mộ một vị thiên chi kiêu tử cuối cùng lại trở thành pháo hôi bị loại trừ, sau đó bị trói định với hệ thống mới biết được bản thân hóa ra chỉ là một nữ phụ độc ác.

Pháo hôi? Pháo hôi cũng có thể khiến cho mấy kẻ con cưng của trời đó vì ta mà đòi chết đòi sống, vì ta ruột gan đứt từng khúc.

Ả nhìn ánh mắt hồ yêu tuyệt vọng, cười đến càn rỡ.

Con hồ yêu kia trước khi chết còn nói cái gì?

—— trách ta tâm mù mắt đui, trái tim này ngươi muốn lấy thì lấy đi, có dẫm nát cũng không liên quan đến ta, kiếp sau ta thề chỉ yêu bản thân mình không bao giờ yêu kẻ khác.

Thật là đáng thương lại đáng cười.

Sau đó thế giới kia vì đứa con số mệnh chết đi mà hủy diệt, hồn phách hồ yêu vốn nên mai một cùng với thế giới kia lại nhờ một lần vận mệnh chiếu cố, cơ duyên xảo hợp lưu nhập dị thế, lần nữa đầu thai.

1500 sau thời đại Vân Gia của Đại Lê, Hoàng tộc Thanh Khâu ra đời một cửu vĩ hồ.

Sinh ra đã tự luyến, tên là Giang Nghiên.

……

Trần Mị Nhi hiện tại đương nhiên không biết sự tình của thế giới này 1500 năm sau.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới trước, ả nhận được khen thưởng hạng nhất chính là nội đan của Hồ yêu, chỉ cần ăn xong sẽ có được kỹ năng mị hoặc của Hồ ly, thời gian hiệu lực là cả đời.

Mị hoặc của Cửu Vĩ Hồ thì dù có là Đại La Kim Tiên tới cũng không thoát được, huống chi chỉ là một phàm nhân.

Viên yêu đan này của Cửu Vĩ Hồ rất tốt nhưng cũng chỉ có thể dùng ở một thế giới, dùng xong là xong. Trần Mị Nhi vốn coi đây là đòn sát thủ không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không vận dụng, nào ngờ mới thế giới đầu tiên đã phải dùng.

Lúc ả ăn vào trong lòng còn đang tiếc đứt ruột. Bị ả dùng khiến hiệu lực của yêu đan suy yếu, không thể có được pháp lực cường đại của Cửu Vĩ Hồ chỉ có thể kế thừa mị lực cường đại, còn có một tác dụng phụ đó là vào đêm trăng tròn sẽ hiện ra tai hồ và đuôi cáo.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, mấy cái này cũng không tính là gì.

_

“Nếm thử món này xem hương vị thế nào? Lần đầu tiên ta xuống bếp.” Thích Bạch Trà thay một thân áo xanh ôn nhuận đoan chính như thế gia công tử, không giống như bạch y lúc trước mặc vào cảm giác như ngay sau đó có thể mọc cánh thành tiên, thuận gió mà đi.

Hiện tại vị thế gia công tử này đang vì bạn tốt nơi giang hồ của hắn rửa tay làm canh.

Kỳ Dạ cầm đũa nếm một miếng, cảm giác nhập khẩu sinh hương: “Ăn ngon.”

(入口生香- Nhập khẩu sinh hương. Chỗ này mình nghĩ là tg lấy ý từ câu “Hoạt sắc sinh hương’ – nói chung là khen thôi=)))

Chịu giới hạn của gia vị và phương thức nấu ăn của cổ đại nhưng đồ ăn này với đồ ăn Trà Trà làm ở hiện đại dù không giống nhau hoàn toàn lại có điểm chung là đều ăn rất ngon.

Kỳ Dạ hơi cong khóe miệng, nhớ đến việc khiến y vui vẻ ——Bữa cơm đầu tiên Trà Trà nấu chính là làm cho mình ăn.

Sau đó lại nghĩ tới việc khiến y bi thương —— Bữa cơm đầu tiên Trà Trà nấu đã ngon như vậy, ngược lại mình… Gỗ mục không thể đẽo.

Kỳ Dạ nghe xong cũng trầm mặc, nói nữa cũng chỉ toàn nước mắt.

Nghĩ mình độc hại vị giác của Trà Trà như vậy Trà Trà lại lấy ơn báo oán làm cho một bàn đồ ăn mỹ vị.

Thật là hổ thẹn.

Lúc này hai người đã rời khỏi giang nam đang nghỉ ngơi ở một huyện thành tên là Vĩnh Thiện.

Địa phương nhỏ này kể ra cũng có chút kỳ quái, trời còn chưa tối đại môn từng nhà đã đóng chặt, ngay cả tửu lầu khách điếm cũng không mở cửa làm ăn buôn bán. Bọn họ gõ cửa nhà của một lão nhân còn đang mở cổng, lão bà bà thiện tâm nhìn bọn họ cũng không giống người xấu mới đáp ứng bọn họ tá túc ở đây một đêm, nói bao nhiêu cũng không chịu thu tiền.

Lão bà bà đã ăn cơm chiều còn muốn run rẩy đi phòng bếp làm cơm cho bọn hắn. Thích Bạch Trà nhìn lão bà bà chân cẳng không tiện, nhất định tự mình đi làm đồ ăn tiện thể lặng lẽ lưu lại chút tiền bạc.

Cơm chiều đặt lên bàn mùi hương nức mũi. Thích Bạch Trà tiếp đón lão bà bà: “Lão nhân gia, ngài cũng ngồi xuống ăn chút đi.”

Cho dù tuổi của đối phương kỳ thực còn không lớn bằng số lẻ của hắn… Thế nhưng bên ngoài Tuyết Thần còn trẻ, ở nhân gian vẫn phải tuân thủ một chút kính già yêu trẻ.

Nói chung hắn cũng không thể nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi cũng ngồi xuống ăn chút.”

Sợ là sẽ bị người ta lập tức đuổi ra ngoài.

Lão bà bà theo lời ngồi xuống lại không động đũa: “Già rồi răng không tốt, lão bà tử đã ăn rồi các ngươi ăn đi.”

“Ngoại trừ tiểu tử hảo tâm cách vách, thật lâu rồi không ai bồi lão bà tử này trò chuyện.” Ánh mắt lão bà nhìn hai người trẻ tuổi có thể xem là từ ái, “Hai vị công tử đêm nay cơm nước xong nghỉ sớm một chút, sáng mai liền lên đường đi nơi đây không nên ở lâu.”

Đũa Thích Bạch Trà khựng lại: “Vì sao?”

Lão bà bà kiêng kị nói: “Nơi này có yêu quái.”

Kỳ Dạ ngẩng đầu: “Yêu?”

Y không ngửi được yêu khí gì ở nơi này.

Nếu có yêu sao có thể tránh được cảm ứng của thần linh.

“Đúng vậy, hai vị công tử cũng thấy đó trấn này trời vừa tối đã lạnh tanh không một bóng người.” Lão bà bà nói, “Nói cũng kỳ quặc, nửa tháng trước người trẻ tuổi ở trấn trên cả trai lẫn gái liền mất tích không ít, không ai thấy được chút bóng dáng nào người nhà đi báo quan nhưng quan phủ cũng tra không ra nguyên cớ. Thần thông như vậy không phải là yêu quái hút máu người còn có thể là cái gì?”

Thích Bạch Trà không cho là như vậy nhưng hắn cũng không có cách nào giải thích với lão bà bà.

Tốt nhất là đêm nay ra ngoài tra xem là người phương nào đang giả thần giả quỷ đi.

“Bà bà!” Đang ăn cơm chiều cửa đột nhiên bị đẩy ra một giọng nói vang dội lọt vào.

Thích Bạch Trà nghiêng đầu, chỉ thấy một người dáng người cường tráng cao lớn, nam tử có khuôn mặt cương nghị bình thường đi vào. Thấy trong nhà nhiều thêm hai người xa lạ nhất thời cũng sửng sốt.

“Tiểu Võ tới à.” Lão bà bà lập tức cười nói, “Đây là tiểu tử tốt bụng nhà cách vách thường xuyên chăm sóc ta. Tiểu Võ, hai vị này là khách nhân đi ngang qua đêm nay tá túc ở chỗ này.”

Thích Bạch Trà gật đầu ý chào: “Tại hạ Lục Thanh Hoan, vị này là Kỳ huynh, Kỳ Dạ.”

Nam nhân nhìn hắn ngốc lăng, thật sự là chưa thấy người nào đẹp như vậy.

Rất nhanh hắn đã hoàn hồn hào sảng nói: “Ta tên Võ Định Xuyên. Lục công tử, ngươi trông cũng thật là anh tuấn.”

Thích Bạch Trà mỉm cười không nói.

Kỳ Dạ thần sắc chưa đổi trong lòng lại rõ ràng.

Võ Định Xuyên, còn không phải là đại tướng quân bách chiến bách thắng trong lịch sử kia?

Là một trong những người bạn của Trà Trà.

Bất quá hiện tại vẫn chỉ là một bá tánh còn chưa tòng quân, dốt đặc cán mai dựa vào làm công mà sống.

Một lần đối mặt này mọi người vẫn chưa nhiều lời.

Chỉ là trước khi Võ Định Xuyên rời đi cũng nhắc nhở một câu: “Gần đây trong thị trấn không yên ổn, hai vị ban đêm đừng ra cửa.”

Kỳ Dạ lười nhác nói: “Bởi vì có yêu quái?”

“Không phải……” Võ Định Xuyên muốn nói lại thôi, “Tóm lại tận lực đừng đi ra ngoài.”

Thích Bạch Trà như suy tư gì mà liếc hắn một cái: “Đã biết, đa tạ.”

_

Đêm khuya, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cùng ngủ một phòng.

Nhà của lão bà bà không nhiều phòng lắm nên hai người bọn họ chỉ có thể ngủ một chỗ. Kể ra thì hai đại nam nhân cũng chẳng có gì, Thích Bạch Trà ngủ rất bình thản, chỉ khổ Kỳ Dạ lòng vốn rục rịch nên đành ẩn nhẫn khó chịu.

Kỳ Dạ đã rất lâu không sớm chiều ở chung như vậy với Thích Bạch Trà, y vẫn luôn duy trì khoảng cách bằng hữu, nhẫn nhịn không chạm vào hắn.

Phải biết rằng khoảng thời gian lúc y mất trí nhớ vốn là những tháng ngày thịt cá không dứt, đột nhiên bị bắt ăn chay kể cả chung chăn chung gối vẫn chỉ có thể nhìn không thể chạm quả thực là báo ứng.

Kỳ Dạ âm thầm nhẫn nại, chợt thấy thanh niên bên cạnh có động tĩnh lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Thích Bạch Trà ngồi dậy thấy Kỳ Dạ đã ngủ liền tay chân nhẹ nhàng xuống giường mặc áo ngoài.

Cả đêm đủ để hắn giải quyết sự việc mất tích kia.

Ai ngờ đi chưa được mấy bước Kỳ Dạ cũng tỉnh lại: “Thanh Hoan muốn đi điều tra án mất tích sao?”

Bước chân Thích Bạch Trà ngừng lại.

Kỳ Dạ lưu loát phủ thêm áo ngoài: “Cùng nhau đi đi.”

“Gặp chuyện bất bình sao có thể không có phần ta.” Kỳ Dạ đường hoàng nói, “Còn nữa, để ngươi đi một mình ta không yên tâm.”

Thực ra chính là không muốn tách khỏi Trà Trà.

Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, kẻ gây chuyện đại khái là người chứ không phải yêu ma quỷ quái để Kỳ huynh đi theo cũng không sao.

Hắn gật gật đầu: “Cũng Được.”

Kỳ Dạ liền dắt tay Thích Bạch Trà dặn dò nói: “Yêu quái cũng không có gì đáng sợ, kéo chặt tay của ta đừng buông ra gặp phải nguy hiểm ta sẽ che chở ngươi.”

Thích Bạch Trà: “…… Cảm tạ.” Hắn cũng không sợ hãi.

Kỳ Dạ cong môi, kéo Thích Bạch Trà đẩy cửa ra, vừa lúc đụng phải cửa nhà bên cạnh cũng mở.

Võ Định Xuyên nhìn hai người cũng ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt, mắt lộ ra kinh ngạc: “Hai vị hơn nửa đêm ra ngoài… Tản bộ sao?”

Ánh mắt Kỳ Dạ lộ vẻ không vui, người này quấy rầy thế giới hai thần của y và Trà Trà, y quyết định sẽ ghét hắn.

Kỳ Dạ mặt vô biểu cảm: “Mộng du.”

Võ Định Xuyên càng thêm nghi hoặc: “Hai vị đều bị tật mộng du?” Còn nắm tay cùng đi?

Kỳ Dạ tức giận nói: “Đồng bệnh tương liên.”

Thích Bạch Trà cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Kỳ huynh, đừng làm loạn.”

“Vị Võ huynh đệ này, ngươi có manh mối về án mất tích phải không?.” Võ Định Xuyên tính tình thẳng thắn nhưng không lừa gạt được tuyết thần tâm tư tỉ mỉ, lúc tối Thích Bạch Trà đã nhìn ra manh mối.

“Ta và Kỳ huynh vốn là người trong giang hồ muốn bênh vực kẻ yếu, nghe nói nơi đây gặp chuyện dị thường tất nhiên là muốn điều tra rõ.” Thích Bạch Trà ôn thanh nói, “Võ huynh đệ nếu có manh mối không ngại báo cho chúng ta chứ.”

Võ Định Xuyên sửng sốt. Thầm nghĩ đều nói người giang hồ thích đánh đánh giết giết, vị trước mắt này lại giống như là thuộc dòng dõi thư hương.

Hắn cũng không giấu giếm: “Hai vị khẳng định nghe nói nơi này có yêu quái, quan phủ cũng thỉnh đạo sĩ đến đây bắt yêu nhưng không có kết quả. Ta thường xuyên lên núi đốn củi, hôm nay lúc xuống núi nhìn thấy một người như đang vẽ trận gì đó, miệng còn lẩm bẩm ” bắt thêm mấy người nữa là thành” Ta vội vàng trở về muốn báo quan, lại sợ quan binh đấu không lại thứ đường ngang ngõ tắt kia không cẩn thận hại đến mạng người nên định đêm nay qua nhìn lại xem sao…”

Kỳ Dạ: “Ngươi thấy yêu quái?”

Võ Định Xuyên lắc đầu.

“Thứ ta thấy là đạo sĩ.”

Hắn nói xong vốn tưởng rằng hai người trước mắt sẽ lộ ra kinh ngạc, lại không ngờ người này so với người kia càng bình tĩnh hơn dường như là đã sớm đoán trước được.

Thích Bạch Trà nói: “Kỳ huynh, không phải yêu.”

Kỳ Dạ: “Ừm.”

Thích Bạch Trà nhìn y nhắc nhở: “Có thể buông tay ta ra chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play