Edit: Yan

——

Kỳ Dạ nhìn nửa viên thần cách trong suốt trên tay một lúc lâu cũng không nhìn ra được thuộc tính liền dứt khoát ném về tay thanh niên áo đen: “Không nhìn ra được. Dung hợp với thần cách khác, nếu như là thuộc tính đối nghịch chẳng phải ta sẽ lập tức toi mạng?”

Không phải đồ của mình y cũng sẽ không tùy tiện nhận, trời mới biết mục đích của đối phương là gì. Nếu có thể lấy được thần cách, ít nhất chứng minh rằng thanh niên áo đen này đã giết một vị thần.

Tuyệt không phải người tốt.

Thì tính sao. Ngay cả đối phương là ai Kỳ Dạ cũng không có hứng thú, hiện tại điều duy nhất khiến y hứng thú chính là Thích Bạch Trà.

“Thích cho ai thì cho dù sao ta cũng không cần.” Kỳ Dạ làm như không có gì xoay người muốn đi, vừa xoay người lại sắc mặt liền lạnh xuống, không dấu vết nện bước nhanh hơn.

Y không phải đối thủ của thanh niên áo đen kia.

Thanh niên áo đen không nói một câu, như sớm đoán được Kỳ Dạ sẽ không nghe lời. Thân ảnh hắn thoắt cái biến mất dễ như trở bàn tay bắt lấy Kỳ Dạ, Kỳ Dạ đang muốn quay đầu lại phản kích, động tác của thanh niên áo đen càng nhanh hơn, một chưởng đập nửa viên thần cách kia vào trán Kỳ Dạ.

Kỳ Dạ còn chưa kịp phản ứng ý thức đã lâm vào hư vô.

……

Kỳ Dạ nhắm mắt nằm trong một mảnh núi rừng dường như đang hãm sâu vào khổ sở.

Tà Thần vốn nên có một viên thần cách màu đen. Mà khi thanh niên áo đen dung nhập nửa viên thần cách kia vào đầu Kỳ Dạ, có thể nhìn thấy rõ ràng bản thân thần cách của y cũng là vô sắc.

Hơn nữa, cũng chỉ có một nửa.

Nửa viên thần cách này không ngừng dung hợp với nửa viên thần cách của thanh niên áo đen cho vào, nó giao tiếp rồi đánh tan khe nứt trong thần hồn Kỳ Dạ tạo thành một viên thần cách trong suốt hoàn chỉnh.

Quá trình nghe thì đơn giản, đợi đến khi kết thúc hoàn toàn đã là đêm khuya bảy ngày sau.

Kỳ Dạ chậm rãi mở mắt nhìn thấy bầu trời đầy sao, y nằm giữa một mảnh cỏ cây, đom đóm thi nhau bay múa.

Y nhìn vào khoảng trời sao kia hồi lâu.

Đáy mắt đen nhánh rút đi vẻ âm u tà tính ngày xưa, chỉ còn lại bằng phẳng tựa hồ sâu giếng cổ không hề có gợn sóng. Cảm tưởng như thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang đều bị một đôi mắt đen như vậy thu hết vào đáy mắt.

“Tỉnh cũng đừng giả chết.” Thanh niên áo đen lạnh giọng nói.

Hắn ngồi trên một tảng đá to. Kỳ Dạ nằm bao lâu, hắn liền ở chỗ này đợi bấy lâu.

Kỳ Dạ ngồi dậy, vô số năm ký ức chui vào sọ não khiến y trong một chốc khó có thể tiêu hóa hết. Nhớ rõ ràng nhất lại là bốn năm kia, từng hình ảnh nối liền không dứt, rõ rành rành mạch, ấn tượng khắc sâu.

Hai mắt vắng lặng nhìn qua sâu không lường được bỗng nhiên nhiễm một chút độ ấm.

Y nhớ rõ, mình đến nhân gian, yêu một vị Tuyết Thần.

Trà Trà.

Trà Trà còn ở Thần Điện chờ y.

Nghĩ đến những việc mình phạm phải lúc mất trí nhớ, khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Dạ tạch một cái nứt ra một đường, đứng dậy muốn đi.

Nhanh chóng trở về tìm Trà Trà giải thích nhận sai!!!

Thanh niên áo đen ngồi trên tảng đá sắp thành hóa thạch lại lần nữa bị y làm lơ hoàn toàn.

Lời nói mát của thanh niên áo đen lại lần nữa truyền đến: “Muốn hắn chết thì ngươi cứ thế mà về đi.”

Bước chân Kỳ Dạ phanh lại, cuối cùng cũng xoay người đánh giá thanh niên áo đen lai lịch không rõ này.

“Ngươi là ai?” Thần sắc Kỳ Dạ lúc này trấn định hơn rất nhiều.

“Ta đã cho ngươi nửa thần cách chủ thần, hơn nữa ngươi vốn có nửa cái, hiện tại ngươi là Chủ Thần.” thanh niên áo đen dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra một việc chấn động. “Sau khi khôi phục cảnh giới Chủ Thần ngươi sẽ nhớ lại rất nhiều việc, tuy nhiên lượng ký ức quá lớn còn cần thời gian để ngươi chậm rãi nhớ ra, bây giờ có phải ngươi chỉ có ký ức của một vạn năm gần đây?”

Kỳ Dạ: “Ta tổng cộng mới có một vạn tuổi.”

Áo đen thanh niên: “Chỉ có ngươi tin.”

Kỳ Dạ: “……”

“Câu ngươi vừa mới nói có ý gì?” Kỳ Dạ không quên trọng điểm, nhạy bén hỏi.

“Cái gì gọi là nếu ta trở về Trà Trà liền sẽ xảy ra chuyện?”

Y chỉ nhớ sau khi mình ngủ say vạn năm thì yêu đương rồi kết hôn với Trà Trà, sau khi bị tên Lê Tẫn kia ám toán mất trí nhớ thì làm một ít việc …Quá mức với Trà Trà.

Thanh niên áo đen trước mắt này là ai Kỳ Dạ không có chút manh mối nào. Hơn nữa một giấc ngủ dậy biến thành Chủ Thần lại là sao đây? Chủ Thần là cảnh giới có thể đột phá dễ dàng như vậy ư? Chủ thần một vạn tuổi quả thực là chuyện hoang đường, còn nữa, sao y cũng chỉ có nửa viên thần cách…

Đủ loại nghi vấn xoay quanh trong đầu, nhưng quả thực Kỳ Dạ có thể cảm nhận được cảnh giới của mình đã khác trước đây.

Pháp tắc của thiên đạo không còn khó chạm khó qua, bức tường của thế giới mỏng như cánh ve trong mắt y. Y đã bình đẳng với thiên đạo, thậm chí là tồn tại phía trên áp đảo pháp tắc.

Trên đời nào có chuyện bánh nướng rơi trúng đầu. Cảnh giới chủ thần này có được quá dễ dàng khiến Kỳ Dạ không thể không suy nghĩ sâu xa.

Mà có thể giải thích tất cả băn khoăn nghi hoặc chính là thanh niên áo đen trước mắt.

Thanh niên áo đen nhìn qua là lười vô nghĩa với Kỳ Dạ nhưng vẫn không tình nguyện mà mở miệng giải thích: “Cuộc đời Tuyết Thần có ba lần tử kiếp không thể tránh khỏi, chỉ có ngươi lưu chuyển thời gian trở lại quá khứ mới thể giúp hắn tránh thoát tử kiếp. Chỉ có chủ thần mới có phương pháp khống chế thời không quay lại, cho nên lúc này chính là thời cơ để ngươi trở về cứu hắn.”

“Nếu như ngươi bỏ lỡ, hắn lập tức sẽ chết, không còn hiện tại. Vị Tuyết Thần ngươi giấu ở thần điện kia tự nhiên cũng sẽ ngã xuống.”

“Nhớ kỹ, Chủ Thần có thể cứu vớt một phàm nhân đã chết, lại không thể cứu sống một thần minh đã ngã xuống. Ngươi cần phải tính thời gian thật chuẩn, đuổi đến trước khoảng thời gian thần cách của hắn bị hủy. Một khi thời gian quay lại xuất hiện sai sót, truyền tống đến sau khi thần cách hắn đã hủy thì Tuyết Thần ở hiện tại cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Thời gian truyền tống quá dài về phía trước cũng không được, không thể ở quá khứ quá lâu, không thể tạo thành biến động lịch sử quá lớn, không thể thường xuyên truyền tống, nếu không sẽ dễ dàng khiến cho thế giới sụp đổ, Tuyết Thần cũng sẽ vì vậy ngã xuống.”

Thanh niên áo đen nói một hơi dài, cảm thấy như nói xong lời nói cả đời này của mình luôn rồi.

Việc liên quan đến sống chết của Thích Bạch Trà, Kỳ Dạ không nghi ngờ hắn, nói thẳng vào trọng điểm:” Ba lần nào?” Cả đời Trà Trà những mấy vạn năm, y phải trở lại thời điểm nào mới có thể cứu Trà Trà?

Cũng không thể lần lượt thử được. Thanh niên áo đen nói, Trà Trà có ba lần kiếp nạn, truyền tống đến thời gian sau kiếp nạn Trà Trà chắc chắn phải chết. Truyền tống đến trước kiếp nạn quá lâu lại làm lệch tuyết thế giới. Thế giới sụp đổ, Trà Trà cũng theo đó mà vong.

Cần phải quay về đúng lúc trước khi xảy ra kiếp nạn không lâu mới được, một sai lầm cũng không được mắc phải, nếu không cái giá phải trả chính là sinh mệnh của Tuyết Thần.

Vấn đề là, Kỳ Dạ căn bản không biết ba lần tử kiếp của Thích Bạch Trà là gì, khi nào xảy ra. Thì y phải truyền tống chính xác làm sao?

Một khi thất bại Trà Trà sẽ chết, tỷ lệ chịu lỗi là bằng không.

Y cho rằng thanh niên áo đen sẽ cho mình đáp án, ai ngờ đối phương lạnh nhạt nói: “Ta sao biết được.”

Kỳ Dạ: “……”

“Chẳng lẽ ta phải đoán sao?” Kỳ Dạ rất là bực mình.

Sao có thể. Y làm sao dám lấy sinh mệnh của Trà Trà ra mạo hiểm.

“Mấy năm nay chẳng phải các ngươi vẫn như hình với bóng sao, chả lẽ hắn không lộ ra chút tin tức gì với ngươi?”

Thanh niên áo đen không hề lo lắng, ” Đừng lo lắng như vậy nếu như thất bại thì ngay cả lựa chọn hôm nay của ngươi cũng không có. Nếu như hắn chết ở bất kể lần nào trong quá khứ cũng sẽ không gặp được ngươi của hiện tại. Cho nên ngươi nhất định sẽ thành công.”

Nói là như vậy, nhưng trong lòng Kỳ Dạ vẫn không thả lỏng chút nào.

Thời gian không thể trì hoãn, y lại cơ bản không biết phải quay về lúc nào.

“Đừng trì hoãn.”Thanh niên áo đen thúc gục, “Còn không quay về Tuyết Thần sẽ chết.” Hắn cũng có việc quan trọng cần làm.

_

Kỳ Dạ tay không xé rách thời không tựa như xé giấy, dễ như trở bàn tay.

Lúc này y mới tự mình cảm nhận được Chủ Thần là một loại cảnh giới cường đại tới mức nào.

Nhưng giờ không phải lúc vì đạt được sức mạnh mà đắc trí.

Kỳ Dạ đứng trong nước lũ thời không hỗn loạn, tự hỏi thời gian lần đầu tiên truyền tống.

Rốt cuộc là khi nào……

Thanh niên áo đen nói không sai, Trà Trà có thể hoàn hảo sống đến bây giờ, yêu đương với hắn, chứng tỏ ba lần tử kiếp của Trà Trà đều đã thành công thoát khỏi.

Nói cách khác, ba lần y phán đoán nhất định thành công. Y thành công trở lại quá khứ thay đổi tương lai mới có bọn họ hiện tại.

Không thể có chuyện y hoàn toàn đoán mò, tin tức nhất định giấu ở đâu đó lúc y và Trà Trà ở chung. Trà Trà đã từng gặp phải nguy hiểm gì, lại vì sao có thể tránh khỏi…

Trà Trà nhất định đã nói với yl.

Kỳ Dạ cưỡng bách bản thân bình tĩnh, nhớ lại từng màn ở chung với Thích Bạch Trà.

Sớm nhất là……

“Đôi mắt…… Là ngươi móc mắt của ta!”

“Từ thời thượng cổ ngươi đã chết ta đến tận thời cận cổ mới ra đời, vốn không cùng một thời kỳ ngươi nhận sai thần rồi.”

“Sẽ không nhận sai! Ta sẽ không nhận sai hơi thở của ngươi! Là ngươi giết ta! Đã mấy vạn năm, năm tháng vô tận ta vẫn luôn tìm kiếm kẻ giết ta còn móc mắt ta, chính là ngươi!!!”

Ánh mắt Kỳ Dạ ngưng lại.

Đúng rồi, là long châu.

Y không phải là thần minh ra đời ở thời thượng cổ nhưng ác long kia lại khăng khăng rằng y đã giết nó, còn móc mắt nó.

Lúc đó y chỉ cảm thấy con ác Long kia bị bệnh thần kinh.

Giờ nghĩ lại, là y về thời điểm lúc đó!

Ký ức rõ ràng lên chút ít.

Kỳ Dạ nhớ lại sau khi mình và Thích Bạch Trà biết được thân phận đối phương, còn nói rõ lai lịch của đôi nhẫn cưới, từng có một đoạn đối thoại như vậy ——

“Nước mắt Giao nhân này không phải anh nhặt được trên bờ biển?”

“Anh lấy một nguyện vọng đổi với Giao nhân.”

“Vậy Long châu này cũng không phải là do em nhặt được?”

“Con rồng kia chính là em giết.”

…… Trà Trà nói, em ấy giết con rồng kia.

Lúc đó Thích Bạch Trà nói nhẹ nhàng bâng quơ nên Kỳ Dạ cũng tự động xem nhẹ, nó là ác Long, một con hung thú thượng cổ không hơn không kém.

Hung thú thượng cổ tàn sát vô số thần linh, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn.

Mấy ngày này Kỳ Dạ vẫn thường triệu hoán tàn hồn hung thú thượng cổ ở đại trận coi như bao cát mà đánh nên y biết những hung thú kia hung hãn như thế nào.Tàn hồn còn như thế bản thể ở thời thượng cổ sẽ cường đại tới mức nào.

Trà Trà không phải là chiến thần, lúc đối chiến với hung thú bị nguy hiểm đến tính mạng là việc hoàn toàn có thể xảy ra.

Trà Trà không nói lại với y đại khái cũng bởi không muốn để y lo lắng, dù sao việc này cũng đã qua mấy vạn năm.

Long châu.

Trùng hợp, bởi vì thời gian này thường xuyên tìm đến tàn hồn hung thú thượng cổ gây phiền toái nên Kỳ Dạ đối với năm sinh của đám hung thú này rõ như lòng bàn tay.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Y đã biết lần đầu tiên truyền tống phải đến thời điểm nào rồi.

Kỳ Dạ xác định xong điểm đầu tiên truyền tống, lập tức bước vào đường hầm thời không.

Bước vào một giây lại có chút do dự.

Trà Trà có được long châu tất có liên quan đến ác Long, nhưng từ đầu tới cuối Trà Trà chưa từng nhắc đến việc gặp được một người có khuôn mặt tương tự y ở thời thượng cổ.

Chứng tỏ, Trà Trà cũng không gặp y lúc xuyên về quá khứ, hoặc là cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo của y.

Người đến từ tương lai vốn không nên tồn tại, bất luận là một chút thay đổi nhỏ cũng có thể tạo thành hiệu ứng bươm bướm, đều có khả năng dẫn đến thế giới bị lệch tuyến khiến cho nỗ lực của y thất bại trong gang tấc.

Nếu năm đó Trà Trà chưa từng nhìn thấy dung mạo của y, bây giờ y cũng không thể cứ như vậy trực tiếp quay về cứu Trà Trà, như thế này đồng nghĩa với việc thay đổi lịch sử, gia tăng biến số.

Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, cũng học thanh niên áo đen phủ thêm cho mình một tầng áo đen giấu thân mình.

Cơ mà loại hành động lấy mũ choàng che mặt này vốn Kỳ Dạ cảm thấy rất ngu ngốc, y chọn đeo lên một tấm mặt nạ màu bạc, như vậy có vẻ trông cao cấp hơn tí.

Nhỡ đâu gặp Trà Trà, ấn tượng đầu tiên với Trà Trà cũng nhất định phải thật mạnh mẽ.

Làm xong tất cả chuyện này, Kỳ Dạ nhảy vào đường hầm thời không. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play