Nghiêm Việt Sầm cảm thấy thế giới thật mẹ nó ma huyễn, bằng không sao cậu có thể bị một cái hệ thống không biết từ đâu ra quấn lấy.
Từ buổi chiều đến buổi tối, cái thanh âm phát ra từ hệ thống kia vẫn luôn không ngừng lải nhải trong đầu cậu, vô cùng ồn ào, cậu chỉ hận không thể dùng một đao cắt đầu mình xuống
[Tri thức thay đổi vận mệnh.]
[Sách vở là cầu thang tiến bộ của nhân loại.]
[Cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, gieo rắc hạt giống tình yêu, tắm gội ánh sáng tình yêu...]
“Mẹ nó mày đủ rồi đấy, đừng có tẩy não tao!” Nghiêm Việt Sầm phiền không chịu nổi.
Hệ thống Học Bá dừng một tẹo, giọng nhỏ đi một xíu, nghe còn có chút tủi thân.
[Vậy cậu sẽ nghe lời tôi sao, cố gắng học tập í...]
“Mày còn phụng phịu cái gì? Sao tao phải nghe mày? Mày là cái đéo gì chứ?” Nghiêm Việt Sầm tức giận nói.
[Cậu, sao cậu có thể nói lời thô tục như vậy!]
Ngữ khí Nghiêm Việt Sầm không đổi: “Mày quản tao?”
[Nói chuyện thô tục không phải là biểu hiện của học sinh tốt, còn nữa một thân quần áo phụ kiện này của cậu...Tóc, khuyên tai, quần áo... Đều cần phải đổi đi. ] Hệ thống Học Bá lải nhải.
Nghiêm Việt Sầm quả thực là bị chọc tức đến bật cười: “Tao vốn không phải học sinh tốt, mày tìm nhầm người rồi.”
[Cho nên tôi mới tới cải tạo cậu...]
“Tao không cần.”
[Nhưng tôi đã tự động trói định với cậu rồi trừ phi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng nếu không sẽ không cởi trói được. Cậu cần phải hoàn thành mục tiêu giai đoạn thứ nhất trong vòng 1 tuần, không hoàn thành sẽ bị kích phát trừng phạt bằng điện giật! Cái này ngay cả tôi cũng không khống chế được.]
Ngay cả hứng thú hỏi xem nhiệm vụ đó là gì Nghiêm Việt Sầm cũng không có, như không có gì nói: “Vậy thì điện giật đi.”
[Rất đau! Nhất định cậu sẽ không chịu nổi!] Hệ thống Học Bá nôn nóng nói.
“Còn có cái gì tao không chịu nổi nữa chứ?”
Nghiêm Việt Sầm xuỳ một tiếng, thấy ngữ khí sốt ruột của hệ thống mới lấy làm lạ hỏi: “Mục tiêu cuối cùng là gì?”
[Đạt được vị trí Trạng Nguyên của kỳ thi đại học.]
Nghiêm Việt Sầm: “... Có cái beep ấy.”
Từ đứng thứ nhất từ dưới lên đến đạt trạng nguyên? Đùa nhau à.
[Hệ thống sẽ không đưa ra mục tiêu vượt quá năng lực của ký chủ, bởi vì đo được chỉ số thông minh của ký chủ là 160 nên nhất định ký chủ có năng lực hoàn thành mục tiêu.]
Nghiêm Việt Sầm vỗ tay: “Chỉ số thông minh 160 thế mà tao lại xếp hạng bét.”
[Đó là bởi vì lần nào cậu cũng nộp giấy trắng, cũng không chịu nghe giảng bài.] Hệ thống Học Bá đã nhanh chóng tìm tòi trong đầu Nghiêm Việt Sầm ký ức về học tập, đoạn ký ức này quả thực là gần như không có.
Cậu ta đâu có chịu học đâu.
Hệ thống Học Bá thấy Nghiêm Việt Sầm trầm mặc, không ngừng cố gắng nói: [Mục tiêu giai đoạn thứ nhất rất đơn giản, tiến bộ lên mười hạng là được rồi, lấy chỉ số thông minh của cậu chỉ cần nghiêm túc nghe giảng mấy tiết, làm vài đề thi là có thể hoàn thành...]
“Nhưng vì sao tao phải làm?” Nghiêm Việt Sầm không thèm để ý nói: “Điểm thi vào cao trung của tao là 700, lấy cái danh đứng thứ nhất bước vào Nam thành Nhất trung, nhưng thi xong ba mẹ tao đi ra ngoài du lịch, sau đó ba tao mang một người phụ nữ khác cùng với tro cốt của mẹ tao... Ngay cả nguyên nhân vì sao mẹ chết tao cũng không biết. Tri thức thay đổi vận mệnh, đây là vận mệnh mà mày nói?” Cậu cười trào phúng.
Hệ thống Học Bá ngẩn ngơ. Nó không ngờ ký chủ lại có quá khứ như vậy.
Cuộc sống của Nghiêm Việt Sầm trước khi tốt nghiệp sơ trung đã từng rất hạnh phúc. Cậu là tiểu thiếu gia gia cảnh không tồi, cha mẹ hạnh phúc, người làm trong nhà cũng đối xử với cậu rất tốt, cậu vốn là lớn lên trong muôn vàn chiều chuộng. Con cái nhà giàu có rất dễ bị bọn bắt cóc chú ý nên từ nhỏ cậu đã học võ phòng thân, để bảo vệ bản thân cũng là để bảo vệ người mẹ dịu dàng của mình.
Điều này là ba cậu dạy cho cậu. Ba rất yêu mẹ, nên nói rằng hai người đàn ông trong nhà phải cùng nhau bảo vệ mẹ, tình cảm vợ chồng nơi hào môn được như vậy cũng là hiếm có. Nghiêm Việt Sầm vẫn luôn cảm thấy, nhà bọn họ khác biệt với các hào môn thế gia khác, sẽ không bao giờ vì sinh tâm tư khác mà lục đục.
Ba mẹ nâng đỡ nhau qua hoạn nạn mấy chục năm vẫn cứ gắn bó keo sơn, thường xuyên đi du lịch tận hưởng thế giới hai người. Thi tốt nghiệp xong, nghỉ hè năm đó ba mẹ còn cười tạm biệt cậu, kết quả mới chỉ qua một tuần... Bọn họ đã trở lại.
Người hầu mang theo tro cốt của mẹ, ba nắm tay một người phụ nữ khác.
Thế giới của thiếu niên sụp đổ.
Ba không hề để ý đến cái chết của mẹ, không biểu lộ ra chút bi thương nào giống như mấy chục năm ân ái trước kia đều là giả dối. Ba giống như trúng tà điên cuồng mê luyến người phụ nữ kia, thấy cốt mẹ còn chưa lạnh đã khoa trương cưới ả ta vào cửa.
Nghiêm Việt Sầm không rõ vì sao. Trái tim của con người có thể thay đổi nhanh như vậy sao?
Người phụ nữ kia quả thực rất đẹp, đẹp đến nỗi mê hoặc ba cậu đến thần hồn điên đảo, đẹp đến nỗi mới vào cửa một tháng đã thu phục tất cả lòng trung thành của toàn bộ người làm trong nhà, cậu là thiếu gia sống ở cái nhà này mười mấy năm ngược lại biến thành người ngoài.
Ngay cả ba cũng không để ý đến cậu, chỉ một lòng nhào vào người phụ nữ kia. Nghiêm Việt Sầm hận ba cậu bạc tình bạc nghĩa, nhưng lại không tin người cha hiền lành từ ái mười mấy năm trước đều là giả dối. Cậu bắt đầu không để tâm học tập, trốn học, nhuộm tóc, cãi nhau với giáo viên nhưng đều không nhận được chút chú ý nào từ ba cậu. Thậm chí lúc nhà trường muốn gặp phụ huynh, ba cậu cũng chỉ có hai chữ ⸺ “Không rảnh.”
Rõ ràng trước đây ba cậu rất quan tâm đến việc học hành của cậu, muốn bồi dưỡng cậu trở thành người thừa kế công ty.
Nhưng hiện tại, ba như bị người cho uống canh mê hoặc tâm hồn, chẳng những không quan tâm con trai duy nhất, còn định mang cổ phần công ty mình sở hữu bao gồm cả phần định để lại cho Nghiêm Việt Sầm - toàn bộ tặng cho người phụ nữ kia.
Một tháng sau, vào bữa tiệc sinh nhật của cô ta ba cậu sẽ công khai ký vào hiệp nghị chuyển nhượng tài sản.
Nghiêm Việt Sầm sa đọa hai năm, là thật sự đã chán chường vô cùng làm sao mà có ánh mặt trời tích cực cho được.
“Bác sĩ nói mẹ tao vì bệnh tim đột phát mà chết, tao không tin, từ trước đến nay mẹ tao không có tiền sử bệnh tim, kể cả có chết đột ngột cũng là do ba tao ngoại tình với người phụ nữ kia mà tức chết!” Mắt Nghiêm Việt Sầm đỏ lên: “Không phải mày nói mày đến từ tương lai sao? Nếu công nghệ cao như vậy, mày có thể điều tra rõ nguyên nhân chết của mẹ tao sao?”
[Thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một hệ thống hỗ trợ học tập... không thể điều tra nguyên nhân chết của mẹ ký chủ.] Hệ thống Học Bá tự trách nói.
Nghiêm Việt Sầm bình tĩnh lại, bình tĩnh ngồi trên giường: “Được rồi, cứ cho là tao có thể thử mọi thứ khi tuyệt vọng. Dù sao cũng là được chăng hay chớ (thiếu trách nhiệm, kết quả thế nào cũng được). Nhưng đứng thứ nhất thì thế nào? Ngay cả mẹ tao cũng không bảo vệ được, sau khi mẹ chết một người phụ nữ khác liền chiếm phòng của mẹ... Học tập cái gì, hướng về phía trước cái gì?”
Cậu không biết cuộc sống như vậy có gì tốt để phấn đấu. Người yêu cậu nhất đã chết, một người khác yêu cậu cũng trở nên vô cùng xa lạ. Có mẹ kế liền có cha kế, lời này quả nhiên không sai.
[Tôi không biết phải an ủi cậu như thế nào...] Hệ thống nghĩ nghĩ: [Có lẽ tôi có thể ôm cậu một cái.]
“Một hệ thống như mày, đến thân thể còn không có ôm thế nào được?” Có lẽ đã chẳng thể trông cậy vào cuộc sống này nên mặc dù bị một sự việc siêu tự nhiên rơi trúng đầu Nghiêm Việt Sầm cũng chỉ kinh ngạc một lát đã tiếp nhận.
[Có, ký chủ nhắm mắt lại, bình tâm mặc niệm mỗi ngày cố gắng học tập hướng về phía trước, là có thể tiến vào không gian hệ thống.]
Nghiêm Việt Sầm: “...”
Cậu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu hiệu trong lòng, tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở trong một mảnh không gian.
[Tại không gian của hệ thống có giáo trình các môn khoa học thích hợp với ký chủ, còn sách bài tập nguyên bộ...]
Nghiêm Việt Sầm nhìn đông nhìn tây: “Ít nói nhảm, mày ở đâu?” Cậu rất tò mò cái hệ thống kia trông như thế nào.
[... Tôi ở đây.]
Một thiếu niên thanh tú đáng yêu đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu, nhìn ngoan ngoãn dịu dàng ít nói cực kỳ, đại khái cũng có dáng vẻ khoảng 17 - 18 tuổi.
Khó có thể tưởng tượng hệ thống mang thanh âm lại có dáng vẻ như vậy.
Nghiêm Việt Sầm ngạc nhiên nói: “Cậu còn rất đẹp.” (chỗ này Yan đổi xưng hô nha)
Thiếu niên vừa nghe thấy liền trở nên thẹn thùng: “Cảm, cảm ơn.”
“Cậu thật sự đến từ thế giới tương lai? Không phải người thật à?” Nghiêm Việt Sầm tò mò xoa xoa bóp bóp gương mặt, cánh tay, bả vai thiếu niên: “Cảm giác như người thật vậy.”
Thiếu niên tự giới thiệu: “Tôi đến từ thế giới tinh tế, đó là thời đại khoa học kỹ thuật rất phát triển. Ở thế giới của chúng tôi các nhà khoa học đã chuyên môn nghiên cứu phát minh ra hệ thống học bá, sản xuất theo dây chuyền để trợ giúp thiếu niên có vấn đề khó giải quyết, thiếu niên ghét học và giúp thiếu niên có thành tích không tốt học bù nâng cao thành tích. Mỗi hệ thống đều có hình dáng không khác lắm với bạn bè cùng lứa tuổi. Như vậy càng giúp ích cho việc trợ giúp học tập, thời gian nghỉ ngơi còn có thể cùng nhau chơi.]
Hệ thống đột nhiên ảm đạm.
Cậu còn có một lời chưa nói, chính là cậu vốn là một sản phẩm thất bại, đáng lẽ phải mang đi thiêu huỷ nhưng trên đường đi cậu bị rơi xuống từ trên phi thuyền, rơi vào lỗ hổng thời không rồi tới nơi này. Hệ thống kiểm tra đo lường thấy Nghiêm Việt Sầm vô cùng phù hợp nên bị hấp dẫn tự động trói định với Nghiêm Việt Sầm.
Nghiêm Việt Sầm không phát hiện cảm xúc của thiếu niên đột nhiên trầm xuống, cậu hỏi: “Vậy cậu tên là gì?”
“Tôi không có tên, cậu có thể lấy cho tôi một cái.” Vốn dĩ mỗi hệ thống Học Bá đều có đánh số xuất xưởng và tên từ phía chính phủ nhưng cậu là sản phẩm thất bại cho nên không có đánh số cũng không có tên.
“Ồn ào như vậy.” Nghiêm Việt Sầm nói: “Gọi là An Tĩnh đi.”
Thiếu niên: “... Không dễ nghe cho lắm.”
Nghiêm Việt Sầm: “Nếu không gọi cậu là Câm Miệng, thế nào?”
An Tĩnh: “An Tĩnh rất êm tai, vậy liền gọi như thế đi!”
-
Tuy rằng bị trói định với một hệ thống học bá nhưng Nghiêm Việt Sầm vẫn như cũ không định cố gắng học tập. Ngay cả trừng phạt bằng điện giật mà An Tĩnh nói, Nghiêm Việt Sầm căn bản không để ở trong lòng, mặc cho An Tĩnh khuyên bảo thế nào cũng không được. Ấy thế mà mỗi ngày lôi kéo An Tĩnh chơi cờ năm quân, suýt nữa khiến An Tĩnh cũng trầm mê trong đó.
Nhưng trong đầu có cái hệ thống mỗi ngày lúc kinh lúc rống cũng hơi đau đầu, Nghiêm Việt Sầm không trốn học nữa mà đổi thành ghé vào bàn ngủ.
Dù sao cậu cũng ngồi bàn cuối cùng, các giáo viên đều mặc kệ không quản cậu.
Cậu cũng không phát hiện ánh mắt lúc thầy giáo dạy lịch sử lớp hai bước vào phòng học đã chặt chẽ đặt vào phía sau phòng học.
Thần minh áp đảo hệ thống, Thích Bạch Trà đương nhiên phát hiện sự tồn tại của hệ thống Нọc Вá.
Hắn không phải chủ nhiệm lớp hai nhưng dạy hai năm, cái gì nên biết đều biết. Học sinh này tên là Nghiêm Việt Sầm, không thích học tập, Thích Bạch Trà không ít lần nghe giáo viên lớp hai nhắc đến cậu ta với ngữ khí hận sắt không thành thép.
Thích Bạch Trà không xen vào việc người khác. Hắn chỉ lo dị thường của thế giới, không hỏi buồn vui của nhân loại.
Nếu không thì quả là vô cùng bận rộn.
Nhưng lúc này trên người thiếu niên nhiều thêm một hệ thống.
Thích Bạch Trà chỉ nhìn lướt qua liền không dấu vết thu hồi ánh mắt.
Hắn định im lặng xem xét.
Không phải tất cả hệ thống từ ngoài đến đều sẽ bị hắn tiêu huỷ. Theo lý thuyết, quả thực thần phải tiêu huỷ hệ thống đến từ bên ngoài, ngoại trừ hệ thống Chủ Thần. Nhưng Tuyết Thần có tiêu chuẩn chấp pháp của riêng mình. Nếu như chưa từng hại người, không chịu sai khiến mà là ngoài ý muốn rớt vào thế giới này hắn đều sẽ ném loại hệ thống này quay về thế giới ban đầu.
⸺ Bởi vì hệ thống cũng có ý thức của bản thân.
Hắn sẽ không dễ dàng lau sạch một ý thức vô tội.
Lúc này xem ra hệ thống này mới trói định không lâu, là thiện hay ác vẫn chưa nhìn ra được. Có đào ra cũng không biết nên xử lý như thế nào nên tốt nhất vẫn cứ quan sát mấy ngày đã.
Tóm lại có hắn nhìn chằm chằm, hệ thống kia cũng không xốc nổi sóng gió gì.
Thích Bạch Trà vốn tưởng rằng, bị trói định bởi hệ thống Học Bá thì sau này Nghiêm Việt Sầm hẳn là sẽ đổi tính bắt đầu dụng công học tập.
Nhưng mà Nghiêm Việt Sầm thật là chẳng hề diễn theo kịch bản chút nào, thái độ học tập chẳng có tí tiến bộ.
Thi tuần thứ nhất sau khai giảng, Nghiêm Việt Sầm vẫn như trước đây nộp giấy trắng.
Trong văn phòng, Thích Bạch Trà ngồi nhìn chỗ trống trong bài thi của Nghiêm Việt Sầm mà câm nín.
Các giáo viên khác chắc hẳn cũng nhận được giấy trắng.
Đó là phong cách bình thường của Nghiêm Việt Sầm.
-
Bên trong không gian hệ thống.
An Tĩnh gấp đến độ rớt nước mắt: “Sao cậu lại nộp giấy trắng!”
Nghiêm Việt Sầm không để bụng: “Tôi vẫn luôn nộp giấy trắng, có vấn đề sao?”
An Tĩnh vội vàng đi vòng vòng: “Có vấn đề! Mục tiêu giai đoạn đầu của nhiệm vụ không hoàn thành, trừng phạt điện giật sẽ lập tức thi hành...”
Nghiêm Việt Sầm thuận miệng nói: “Điện giật thì điện...” Giọng nói đột nhiên im bặt.
Bởi vì cậu nhìn thấy sắc mặt thiếu niên trước mặt tái nhợt, cả người run rẩy, mặt mày đều là thần sắc đau đớn.
Sắc mặt Nghiêm Việt Sầm liền nghiêm túc: “Này, cậu làm sao vậy?”
An Tĩnh run rẩy không nói nên lời, cả người mềm nhũn đổ xuống đất.
Nghiêm Việt Sầm ôm lấy cậu vào trong ngực, giọng trầm xuống: “An Tĩnh, An Tĩnh?!”
An Tĩnh hôn mê.
Nghiêm Việt Sầm sửng sốt, không biết làm thế nào cho phải. Hệ thống trục trặc sao?
Cậu đột nhiên chẳng biết làm sao. Sau khi mẹ qua đời, ba ở trong lòng cậu cũng không khác đã chết là bao, bạn bè ở lớp cậu đều không thân.
Mặc dù An Tĩnh có chút ồn ào nhưng mấy ngày nay cũng là bạn chơi cờ cùng cậu.
An Tĩnh: Vì sao tui đây là một hệ thống học tập lại được định nghĩa là bạn chơi cùng, tui quả nhiên là sản phẩm thất bại...
Lúc này bạn chơi cùng bất tỉnh nhân sự, Nghiêm Việt Sầm cũng luống cuống.
Cũng may hôn mê vài phút, An Tĩnh lại tỉnh.
“Hô, không sao, sống lại rồi.” An Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, lòng còn có chút sợ hãi.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Nghiêm Việt Sầm vội vã hỏi.
“... Là điện giật, cơ chế thưởng phạt của hệ thống Học Bá, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt bởi điện giật, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.” An Tĩnh mỏi mệt nói: “Đây là trình tự hệ thống biên soạn, sẽ tự động kích phát, tôi không khống chế được. Nhân loại ở thời đại tinh tế bọn tôi có thể chất hơn xa với nhân loại thế giới này nhiều, điện có thể khiến bọn họ còn khó chịu tuyệt đối không phải thứ cậu có thể thừa nhận.”
“Cũng may...” Khuôn mặt tái nhợt của cậu cười cười: “Tôi không thể tắt trừng phạt bằng điện giật nhưng có thể chắn cho cậu một lần.”
Cậu là một sản phẩm thất bại.
Bởi vì lòng mềm yếu, một hệ thống thế mà lại có loại cảm tình mềm lòng này. Lúc làm thí nghiệm ở xưởng chế tạo cậu luôn không chịu để điện giật con người mà tình nguyện để bản thân chịu đựng. Công nhân cho rằng hệ thống trừng phạt không nhạy.
Cho nên cậu bị ném xuống.
Nghiêm Việt Sầm siết chặt nắm tay: “... Ai cần cậu lo.” Thanh âm lần này trầm thấp nhu hoà hơn rất nhiều.
Cậu có thể một mình làm trời làm đất, nhưng không muốn liên lụy đến những người khác kể cả là hệ thống không phải người.
“Một hệ thống, làm anh hùng cái gì.” Nghiêm Việt Sầm nói thầm: “Còn rất có nhân tính.”
An Tĩnh trần thuật sự thật: “Cho nên tôi là một sản phẩm thất bại.”
“Được rồi, đừng nói mình như vậy, làm hệ thống thất bại, làm người ngược lại thành công.” Nghiêm Việt Sầm bất đắc dĩ: “Tôi học là được.”
Ngày hôm sau là thứ bảy, Nghiêm Việt Sầm đến tiệm cắt tóc - Gọi đến một stylist.
“Nghiêm thiếu gia.” Stylist hiển nhiên rất quen với cậu, vị thiếu gia này thường xuyên tới làm đủ các loại kiểu tóc thời thượng màu sắc rực rỡ kỳ kỳ quái quái.
“Lần này cậu muốn làm kiểu tóc gì? Nhuộm hồng hay là xám?”
Nghiêm Việt Sầm ngồi xuống, vẫn phong thái nhị thế tổ như cũ.
“Nhuộm đen.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT