Xác định Pascal đã quay lại thế giới kia rồi bị thiên thần Hermann đánh chết, Kỳ Dạ tức giận bất bình nói: “Hời cho gã, anh vốn định tùng xẻo gã.”
“Anh muốn làm như thế nào để tùng xẻo gã?” Thích Bạch Trà không chút khách khí phá đám: “Hai chúng ta cùng lên cũng không đánh lại được gã.” Đây là chuyện hiển nhiên, lựa số tuổi, hai người họ không phải đối thủ của Ma Vương.
Kỳ Dạ nhéo nhéo lòng bàn tay.
Bỗng nhiên hối hận bản thân sao lại nhỏ yếu như vậy, ngay cả năng lực bảo vệ Trà Trà cũng không có. Tà thần ở thế giới 999 đích thị là cường giả nhưng thế giới vô biên cao thủ nhiều như mây, nếu có một dị tộc cường đại ở thế giới khác xuất hiện y cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.
Muôn vàn thần minh cũng chia ra mạnh yếu, hiện y tại vẫn còn quá yếu.
Muốn mạnh mẽ lên, muốn che chở Trà Trà. Chỉ làm cường giả ở một thế giới còn chưa đủ.
Chỉ có Chủ Thần mới là vị thần mạnh nhất trong vô vàn thế giới.
Chủ Thần cũng không phải chỉ là một chức vị mà là một loại cảnh giới. Một vị thần minh nếu có thể cường đại đến mức có năng lực bao trùm cả pháp tắc, kẻ đó liền đạt đến cấp bậc chủ thần.
Chư thần nghe lệnh pháp tắc, Chủ Thần chế định pháp tắc.
Nhưng mà có thể tới được loại cảnh giới này quả thật gian nan. Trong vô số năm tháng cũng mới chỉ hiện một vị, sau khi xé rách không gian thì trấn thủ Vạn Thần giới, lặng im xem vô vàn thế giới vận chuyển.
Tà Thần vạn năm lười nhác tu luyện chớp mắt đã có mục tiêu.
“Chờ anh trở thành Chủ Thần liền có thể thắng tất cả các loại sinh vật nào dám bắt nạt em.” Kỳ Dạ nghiêm túc nói.
Thích Bạch Trà cười nhạt: “Vậy em đây liền chờ, chờ vị thần bảo vệ em.”
Muốn tu luyện cũng cần ít nhất hàng tỷ năm. Dù có thiên phú cũng cần phải mất năm tháng vô tận mới có thể khám phá ra tầng bích chướng của pháp tắc thiên đạo.
Tuy nhiên Thích Bạch Trà không vạch trần mà phối hợp đối đáp.
Kỳ Dạ bị một tiếng “Thần bảo vệ” này gọi đến mức thần thanh khí sảng.
Tà thần cái gì, y không làm nữa vẫn là cái danh Thần bảo vệ của Trà Trà dễ nghe hơn.
“Chúng ta ở trên trời cũng đủ lâu rồi. Nếu không quay về có khi lại trở thành án mất tích được người ta xử lý.” Thích Bạch Trà nói: “Đi thôi.”
Sau khi bị vạch trần thân phận, thực ra bọn họ không cần thiết phải trải qua sinh hoạt nhân loại làm gì. Nhưng ba năm cũng thành quen, so với thần giới hoang vu Thích Bạch Trà vẫn thích dung nhập vào sinh hoạt ở nhân gian hơn.
Nhân gian có muôn hình vạn trạng, có muôn màu nghìn sắc mà Thần Điện nơi đen nơi trắng này không có được.
Kỳ Dạ gật đầu. Hai vị thần khôi phục hình dáng nhân loại một giây sau đã xuất hiện ở nhà.
Vừa nãy còn là thiếu niên đầu bạc tinh xảo đáng yêu nháy mắt đã biến về thanh niên tự phụ thanh lãnh, tóc đen mắt đen. Kỳ Dạ nhìn hắn một thân tây trang cắt may khéo léo, trong đầu vẫn là thiếu niên trên người mang trang sức bạc leng keng với thanh âm dễ nghe, vô cùng hoa mỹ.
Thời gian bọn họ quay về vừa đúng lúc trước khai giảng một ngày. Nghỉ hè đã qua, hai người họ đã ở trên trời hơn nửa tháng.
Nên đi học vẫn đi học, nên đi làm vẫn đi làm làm, ngày tháng vẫn muốn cứ vậy mà qua.
“Trước đây anh thực sự đến công ty quản lý sự vụ?” Thích Bạch Trà hoài nghi.
“Anh không.” Kỳ Dạ vội nói: “Nhưng anh cũng không phải làm việc gì không đàng hoàng. Mỗi ngày anh ngồi ở văn phòng nghe kỳ nguyện, đây mới là công việc của anh...”
“Sau này anh cũng có thể ở nhà làm việc.” Thích Bạch Trà nói: “Không cần phải gạt em.”
Kỳ Dạ nhíu mày: “Anh sợ những ý niệm dơ bẩn đó làm bẩn em.”
Những tà niệm đó quá khó nghe, Trà Trà là vị thần sạch sẽ như vậy y không muốn làm ô uế Trà Trà.
“Em vẫn chưa đến mức dao động vì tà niệm.” Thích Bạch Trà ghé sát vào y nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, chỉ có tiên sinh mới có thể làm bẩn em.”
Tuyết Thần sạch sẽ nhất thế gian, chỉ có thể cũng chỉ cam nguyện bị đoàn trọc khí kia quấn quanh liều chết triền miên.
Vạn vật tránh còn không kịp, hắn lại cam nguyện ôm ấp vào lòng.
Kỳ Dạ rủ mắt nhìn hắn chăm chú: “Anh sẽ không làm bẩn em.”
Vị Tà Thần đại nhân kia nói: “Anh sẽ khiến bản thân trở nên sạch sẽ hơn.”
Tuyết Thần nhìn y lâu ơi là lâu, cười khẽ: “Không cần.”
Hai người họ ai cũng không cần vì đối phương thỏa hiệp cái gì, nhân nhượng cái gì.
Bất kể thứ gì đều không cần sửa.
Bọn họ chính là yêu nhau như vậy.
-
Năm học mới bắt đầu, vườn trường trống trải hai tháng lại trở nên náo nhiệt. Trong trường nơi nơi đều là học sinh và phụ huynh. Tân sinh năm nhất cầm phiếu báo danh, trên mặt mang theo biểu cảm tò mò với cuộc sống cao trung mới mẻ. Các đàn anh đàn chị mang cờ tình nguyện, giơ bảng đứng một góc chỉ đường cho tân sinh.
Cảnh náo nhiệt này thuộc về khu dạy học phía nam, bên phía bắc lại an tĩnh hơn nhiều.
Một năm này, lớp Thích Bạch Trà chủ nhiệm sẽ lên năm ba, dọn sang hoàn cảnh yên tĩnh bên khu phía Bắc để chuyên tâm học tập.
Cái từ năm ba này, vừa nghe liền nghĩ đến thanh xuân, nghĩ đến học tập. Nhóm học sinh ở chung với nhau hai năm đã rất quen thuộc nên sẽ không hưng phấn như năm nhất mới chân ướt chân ráo bước vào. Vào ngày đầu tiên sau khai giảng, bọn nhóc liền ẩn ẩn cảm nhận được một loại không khí căng thẳng. Trên bảng đen vẫn còn để lại dòng chữ: “Đếm ngược thi đại học 0 ngày” chưa được lau đi, chủ đề cuối cùng của kỳ học là: “Thời gian không già đi, chúng ta cũng chẳng xa rời”.
Cuối cùng sau khi tốt nghiệp vẫn ai đi đường nấy. Giữa hè mỗi năm là lúc tốt nghiệp cũng là lúc học kỳ mới bắt đầu, gương mặt trong phòng học lại thay đổi một lượt.
Chia lia là việc hết sức bình thường. Đây không phải lần đầu tiên Thích Bạch Trà chủ nhiệm lớp sắp tốt nghiệp, năm ấy hắn tiễn đi một lớp năm ba cũng là lúc gặp được tiên sinh, nhoáng cái lại là ba năm nữa. Giữa hè năm sau một đám học sinh hắn chủ nhiệm đã hai năm cũng sẽ rời đi.
Nếu nói không buồn, thực ra riết rồi cũng thành quen. Nếu nói đã quen lại cũng chẳng phải là không mất mát.
Ly biệt luôn là việc khiến hắn nghĩ đến lại phiền lòng, ví như sinh ly tử biệt. Bất tử quả thật quá cô độc, cô độc đến độ khiến hắn sợ hãi. Nhưng hôm nay biết Kỳ Dạ cũng là thần minh, Thích Bạch Trà liền yên ổn hơn trước rất nhiều.
Ít nhất trong vô vàn năm tháng sau này còn có tiên sinh làm bạn đồng hành.
Như vậy hắn sẽ chẳng sợ hãi chút nào.
Thích Bạch Trà vào phòng học đứng trên bục giảng, nhóm học sinh còn đang nói chuyện phiếm lập tức an tĩnh lại. Lát sau lại không giấu được tâm tình hóng hớt.
“Thầy Thích, bọn em nhớ thầy muốn chết! Giáo viên dạy thay cuối học kỳ một vừa rồi khiến em toàn mơ màng ngủ gật, trong lòng chỉ muốn nghe thầy Thích kể chuyện thôi.” Vương Hiên Vũ lớn tiếng ồn ào.
Thích Bạch Trà trả lời: “Đi học ngủ gật còn có lý do? Tôi không muốn ngày đầu tiên khai giảng đã phạt em đâu.”
Vương Hiên Vũ: Ô ô ô.
Đám học sinh khác lại quan tâm đến việc khác cơ.
“Thầy Thích, cái gameshow thầy quay khi nào thì phát sóng?”
“Đúng vậy thầy Thích, còn nữa còn nữa, người trong video vạch trần Tần Dĩ Nhu đạo nhạc là thầy đúng không! Giọng của thầy bọn em đều nhận ra, nhưng sao lại như vậy ạ?”
“Tớ có cảm giác mình có thể xuyên qua vách tường nhìn thấy thầy Thích và Mạnh Tinh thế mà lại là bạn bè, mấy hôm trước Mạnh Tinh còn đạt được giải nhất cuộc thi dương cầm quốc tế, giúp Trung Quốc chúng ta nở mày nở mặt. Thầy Thích, thầy có thể giúp em xin chữ ký của Mạnh Tinh không ạ?”
“Thầy Thích, có phải sau khi chúng em tốt nghiệp thầy liền tiến quân vào giới giải trí? Sau khi chương trình phát sóng thầy nhất định sẽ nổi tiếng, lúc đó em vào đại học rồi liền có thể nơi nơi khoe mẽ rằng minh tinh trên TV chính là chủ nhiệm cấp ba của em.”
Đám học sinh cứ thế ríu rít, Thích Bạch Trà nhấc tay khiến mọi người an tĩnh lại, thanh âm nhẹ nhàng.
“Thầy sẽ không lên TV, chuyện khác cũng đừng hỏi nhiều.” Thích Bạch Trà nói: “Nhiệm vụ lớn nhất của các em bây giờ là học tập, bớt hóng chuyện đi.”
“A? Vì cái gì nha?” Đám học sinh vẫn thấy vô cùng đáng tiếc: “Giá trị nhan sắc của thầy Thích cao như vậy...”
Thích Bạch Trà vẫn là câu nói kia ⸺ chăm chỉ học tập, bớt hóng chuyện.
Lũ nhóc đang tuổi dậy thì sao có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, Thích Bạch Trà càng thần bí, bọn nhỏ suy đoán lại càng ly kỳ: “Thầy Thích, không phải do thầy nhìn quá đẹp, đoạt mất nổi bật của nam minh tinh nào đó khiến đối phương bắt tổ tiết mục cắt nối biên tập đoạn thầy xuất hiện đó chứ! Vậy cũng quá ghê tởm, ỷ vào chuyện thầy Thích hiện tại không có danh khí liền vội vã chèn ép, quả là bát nháo!”
Thích Bạch Trà dở khóc dở cười.
Một câu hắn cũng chưa nói, đám nhỏ này não bổ cái gì.
Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện tiến vào giới giải trí
Tuy nhiên đợi bọn nhỏ lần này tốt nghiệp quả thực hắn cũng muốn từ chức. Thích Bạch Trà thường xuyên đổi thân phận nên sẽ không dừng lại một nơi quá lâu, nay là bởi vì tiên sinh mới ở lại.
Gần đây các thế giới có quá nhiều dị động. Thế giới 520, 108, 493, cả thế giới 999 của hắn cũng xảy ra vấn đề. Mặc dù lỗ hổng thời không là tình huống bình thường nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà xảy ra nhiều chuyện như vậy là rất ít.
Trước đây Thích Bạch Trà ở nhân gian tận mấy ngàn năm cũng chưa gặp phải dị thường với tần suất cao như vậy. Gần đây trên nhật ký công tác của hẳn thường xuyên viết xuống sự kiện dị thường, mà thời gian xảy ra cách nhau ngắn đến bất thường.
Tuyệt đối không phải chuyện bình thường. Trong vô vàn thế giới nhất định xuất hiện dị động nào đó.
Thích Bạch Trà cũng không biết ngọn nguồn là gì, chỉ có Chủ Thần có thể nhìn toàn cảnh toàn bộ thế giới. Nhưng diễn đàn Vạn thần thông cáo cũng không có bất cứ thông báo nào, vậy hẳn là không phải đại sự nghiêm trọng gì, ít nhất là không nghiêm trọng đến mức kinh động chủ thần.
Nhưng trong mắt chủ thần là việc nhỏ, trong mắt thần minh bình thường lại là lớn đến mức không thể lớn hơn...
Thích Bạch Trà thực sự không yên tâm.
Chỉ tham gia một cái gameshow đã liên lụy đến một cái lỗ hổng lớn, vậy ở nơi khác nhất định cũng chưa phát hiện ra dị trạng, nói không chừng là đã vỡ nát... Hắn không thể cứ ngồi một chỗ chờ chết, cần phải cùng tiên sinh đi ra ngoài xem xét một chút.
Đương nhiên cũng không phải là lang thang không có mục đích. Thần có thể cảm nhận được nơi có người mang khí vận cường đại, sự cố bên cạnh người mang đại khí vận phát sinh với tần suất rất cao. Bởi vì kẻ tâm thuật bất chính từ ngoài đến luôn mơ ước khí vận này, tựa như kẻ xuyên qua giết chết Tư Mã Phục 2500 năm trước mưu toan đoạt lấy vận mệnh quốc gia.
Đợi lớp năm ba này tốt nghiệp xong rồi đi nhìn người mang đại khí vận của thế giới này đi, Thích Bạch Trà nghĩ.
Lo lắng của hắn trước mắt mới chỉ là suy đoán, không thể đến chứng thực ngay được. Dàn học sinh này đã quen hắn làm chủ nhiệm lớp, đột nhiên từ chức làm ảnh hưởng đến tâm thái bọn nhỏ thi đại học thì không được.
Thích Bạch Trà nói qua một số việc cần thiết rồi rời khỏi phòng học đi đến văn phòng mới được phân.
Nam thành Nhất trung là trường chuyên khoa học tự nhiên. Có 32 lớp chỉ có 4 lớp khoa văn, lớp khoa học tự nhiên không cần phải học lịch sử. Một giáo viên chủ nhiệm hai lớp, cả khoá chỉ có hai giáo viên lịch sử vừa đúng một văn phòng.
Cuối học kỳ một thầy Đặng bị đuổi việc, trường học liền đăng thông báo tuyển dụng giáo viên lịch sử mới. Nghỉ hè vừa qua giáo viên mới cũng tới.
Thích Bạch Trà vừa vào cửa liền thấy bàn làm việc đối diện đang ngồi một người. Người kia đeo kính nhìn lịch sự văn nhã, tướng mạo đẹp trai, khí chất rất là nho nhã.
Thấy hắn bước vào, thanh niên đeo kính đứng dậy cười lịch sự với hắn: “Chào thầy, tôi là giáo viên lịch sử mới, tôi họ Lê, lê trong sáng sớm, Lê Tẫn.”
“Dáng vẻ thầy Thích thật là... Kinh vi thiên nhân. Nghĩ đến sau này được làm việc chung với đồng nghiệp đẹp như vậy liền cảm thấy công tác buồn tẻ cũng trở nên thú vị.” Lê Tẫn kinh ngạc cảm thán đánh giá hắn.
Biểu cảm Thích Bạch Trà không thay đổi: “Dạy học và giáo dục sao có thể nói là buồn tẻ.”
“Thầy Thích nói phải. Tôi mới đến, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn.” Lê Tẫn ngồi xuống, ánh mắt phía dưới thấu kính mang vẻ ý tứ sâu xa.
Quả nhiên là một mỹ nhân kinh diễm.
Khó trách tên Kỳ Dạ kia có thể nổi điên vì hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT