Thích Bạch Trà ở bệnh viện một tháng. Năng lực hồi phục của Thần vốn cường hãn, nhưng suy xét đến tố chất thân thể của nhân loại, cuối cùng bóp thời gian để mình khỏe lại một chút.
Trong thời gian này Giang Nghiên có tới thăm hắn một lần. Nhìn thấy hắn một thân quần áo bệnh nhân ngồi trên giường, gương mặt thon gầy suy nhược càng thêm tinh tế xinh đẹp, Giang Nghiên cầm lòng không đậu nói: “Dáng vẻ bệnh trạng này dường như còn xinh đẹp hơn một chút, cứ giữ cái trạng thái này, đừng có ngừng...”
Bị Phó Minh Dã trực tiếp ném ra ngoài.
Ngày xuất viện, Thích Bạch Trà vô cùng vui vẻ, hắn rốt cuộc có thể tự mình đi WC rồi... không, trong khoảng thời gian ngắn hắn không muốn lại nhìn thấy kiến trúc có tên WC này nữa.
Thực ra ngoại trừ hai ngày đầu thương thế có chút nghiêm trọng mới cần Phó tiên sinh hỗ trợ, sau đó Thích Bạch Trà đều có thể tự mình hoạt động. Phó tiên sinh còn thường xuyên dùng xe lăn đẩy hắn tản bộ ở hoa viên nhỏ dưới lầu để hít thở không khí trong lành, tránh việc buồn bực vì ở trong phòng quá lâu.
Hoa trên ban công mỗi ngày đều sẽ đổi, đôi khi là hoa hồng, lắm lúc lại là hoa cúc. Đều tự tay Phó tiên sinh cắm, mong tâm tình hắn mỗi ngày đều rực rỡ vui vẻ.
Kênh truyền hình luôn để kênh Thích Bạch Trà hay xem, âm lượng vừa phải, cơm mỗi ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng không trùng bữa nào. Cho dù đêm hôm có lăn lộn xoay người thế nào, sáng hôm sau tỉnh dậy chăn cũng đều nghiêm chỉnh đắp trên người hắn...
Phó tiên sinh ở phương diện chăm sóc người khác thực sự vô cùng tỉ mỉ.
Lúc Thích Bạch Trà khen như vậy, Phó Minh Dã cười liếc mắt nhìn hắn: “Không, anh chỉ rất biết chăm sóc em mà thôi.”
Trước khi gặp được Thích Bạch Trà, Tà Thần đại nhân ngay cả bản thân cũng không lo nổi.
Bọn họ ở bệnh viện trải qua ngày tháng yên bình, trên mạng lại có thể nói là long trời lở đất.
Án bắt cóc Phương Nhã Nhi trước sau không thể tra ra manh mối, người mang hiềm nghi lớn nhất là Trần Thi Diệu cũng nhân chứng vật chứng không đủ, tạm giữ điều tra một hồi liền được phóng thích. Nhưng mà tránh được pháp luật khiển trách, lại trốn không được phẫn nộ từ fans của Phương Nhã Nhi. Bọn họ tìm không được hung thủ, cảm xúc bất mãn chỉ có thể dồn lên người mang hiềm nghi lớn nhất là Trần Thi Diệu. Sau việc lần này, tất cả mọi người đều biết trước đây cô ta từng bôi đen Phương Nhã Nhi.
Trước kia Phương Nhã Nhi không muốn đuổi tận giết tuyệt, nể một phần tình cảm không để mọi người biết đến hành động của Trần Thi Diệu. Bây giờ tất cả mọi người đều biết trước đây Phương Nhã Nhi dìu dắt cô ta như thế nào, vì cô ta tìm kiếm cơ hội, cô ta lại vong ân phụ nghĩa, ác ý hãm hại, phẩm hạnh thấp kém ra sao. Nhất thời “Bạch nhãn lang”, “Không biết xấu hổ”, “Lấy oán trả ơn” bị dân mạng gắn lên người Trần Thi Diệu, mắng đến nỗi cô ta phải đóng weibo, thanh danh hoàn toàn không còn gì không thể bước vào giới này được nữa.
Còn có người hoài nghi kẻ bắt cóc Phương Nhã Nhi chính là fans của Tân Dĩ Nhu. Tần Dĩ Nhu trộm bài hát của Mạnh Tinh để nổi tiếng đã cấu thành tội danh xâm phạm quyền tác giả. Học viện âm nhạc thành phố S thay Mạnh Tinh mời luật sư chống án, chỉ chờ toà án ra kết quả cuối cùng. Dưới tình thế đó, đại bộ phận người qua đường đều miệng mắng tay viết, có kẻ thoát fans quay lại giẫm, chỉ có số ít fan não tàn không quan tâm mà tiếp tục ủng hộ Tần Dĩ Nhu, thậm chí nguyền rủa Mạnh Tinh.
Không ít cư dân mạng hoài nghi có lẽ là vì Tần Dĩ Nhu dần không còn nổi tiếng nên fans não tàn của cô ta liền nổi điên. Ôm tâm lý đồng quy vu tận mà bắt cóc nữ khách mời cùng chung chương trình, dù chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng.
Đương nhiên tất cả chỗ này đều chỉ là suy đoán.
Phương Nhã Nhi gần đây ra thông báo, trong thời gian tới sẽ không xuất hiện trước mắt công chúng. Cô không bị thương nhưng về mặt tinh thần chịu ảnh hưởng không nhỏ, ngay cả «Thanh Xuân Bất Tán Tràng» cũng tuyên bố rút khỏi.
Tổ tiết mục đối với chuyện này tỏ vẻ: “...”
Chuyện này ai mà nghĩ được chứ? Ai mà tưởng tượng nổi quay một chương trình thực tế lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy đâu?
Được rồi, dù sao cũng đã cắt bỏ hình ảnh Tần Dĩ Nhu, lại xoá hình ảnh của Phương Nhã Nhi cũng có gì khó, khổ quen rồi.
Người chế tác tiết mục Từ Lệ hít một hơi sâu, phân phó nhân viên cắt nối biên tập cắt bỏ hình ảnh của Phương Nhã Nhi.
Vừa mới phân phó xong, hắn lại nhận được một cú điện thoại.
Đầu bên kia không biết nói gì đó, Từ Lệ đờ đẫn gật gật đầu, tắt điện thoại xong cơ hồ có thể hộc máu ba lần mà chết.
“Hình ảnh của Phó tiên sinh và thầy Thích cũng cắt nốt đi.” Gã đau đớn kịch liệt nói.
Nhân viên cắt nối biên tập sửng sốt: “...Ơ? Nhưng như vậy thời lượng phát sóng mỗi tập sẽ không đủ, có vài chỗ còn cần quay bổ sung mới đủ.”
“Vậy tìm người quay bổ sung. Cắt hết đi cắt hết đi. Đúng rồi, nhớ copy một bản chưa cắt bỏ.” Tư bản đã nói gã dám không nghe sao?
Cắt cái này bỏ cái kia, gã đây là quay chụp cái gọi là tịch mịch hay saoo!!
-
Sau khi Thích Bạch Trà bị thương, Phó Minh Dã lại lần nữa dâng lên ý niệm không để Trà Trà bị người ngoài nhìn thấy.
Phó Minh Dã vốn là không tình nguyện. Người nổi tiếng nhiều thị phi, Trà Trà được người ta khen ngợi theo đuổi y sẽ ghen tị, Trà Trà bị người ta hãm hại phỉ báng y sẽ phẫn nộ, bất luận cảm xúc là gì đều sẽ khiến Tà Thần một giây hắc hoá liền sinh ra dục vọng huỷ diệt thế giới.
Nhưng y tôn trọng sở thích của Thích Bạch Trà.
Chỉ cần Trà Trà thích y sẽ luôn ở phía sau bảo vệ, yên lặng lót đường.
Nhưng mà Trà Trà bị thương y lại chậm chạp không tìm ra hung thủ.
Sự việc này làm cho Phó Minh Dã biết hắn không phải vạn năng, không thể hoàn toàn bảo vệ được Thích Bạch Trà. Trước tầm mắt của đại chúng càng lộ nhiều ra một phần, nguy hiểm càng nhiều thêm một phần. Những thứ có thể thấy được Trà Trà không chỉ là người, còn có những phi nhân loại trốn ở mọi ngóc ngách trên thế giới. Thế giới này có quá nhiều thứ không muốn người ta biết tới, nơi chốn đều là nguy hiểm, y chưa chắc có thể bảo vệ đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Chỉ một lần sơ sẩy khiến Trà Trà trọng thương thành như vậy.
Phó Minh Dã có băn khoăn, cho nên thử hỏi Thích Bạch Trà có thể không tham dự chương trình nữa được không.
Y thật sự là sợ hãi.
Phó Minh Dã vốn tưởng rằng Thích Bạch Trà sẽ không đồng ý, vốn cứ nghĩ sẽ vô điều kiện đáp ứng. Không ngờ Thích Bạch Trà lại đồng ý.
Hắn nói: “Được chứ, không lên TV nhưng em muốn một bản băng ghi hình chương trình chưa qua chỉnh sửa.”
Vốn dĩ hắn vào chương trình để điều tra Phương Nhã Nhi, hiện tại việc liên quan đến Phương Nhã Nhi và Tần Dĩ Nhu đều đã giải quyết ổn thoả, chương trình phát sóng lại có hình ảnh của hắn chỉ tăng thêm phiền toái.
Thời gian hắn và Phó tiên sinh ở bên nhau, hai người bọn họ biết là được rồi.
Phó Minh Dã lập tức liền gọi điện thoại cho Từ Lệ.
Từ Lệ nhận điện thoại xong, nặng nề thở dài.
Hình ảnh của Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã bị xoá bỏ thực ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Kịch bản ban đầu vốn không có hai bọn họ, hai vị này tham gia chỉ là vui mừng ngoài ý muốn xoá đi cũng không đáng ngại.
Chỉ là rõ ràng, độ hot của chương trình đâu chỉ là nhỏ đi tí tẹo.
Nhưng Phó Minh Dã mới là ông lớn đầu tư vào, y vất vả lắm mới đầu tư vào giới giải trí, tổ tiết mục mời hai nữ khách mời trước sau đều xảy ra chuyện, y không rút vốn về đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Thôi thôi, tóm lại giá trị nhan sắc còn có Giang Nghiên và Dư Âm gánh, độ nổi tiếng của Lưu Khải Thanh và Thôi Hạo cũng không thể khinh thường. Gã tạo ra chương trình này cũng không phải là tác phẩm tâm huyết gì, mời vài vị khách mời xào nhiệt độ mà thôi. Lúc này Phương Nhã Nhi và Tần Dĩ Nhu xảy ra chuyện, suy nghĩ tích cực thì cũng là một phần làm gia tăng độ nổi tiếng của chương trình.
-
Phó Minh Dã ở bệnh viện chăm sóc Thích Bạch Trà một tháng, một đống sự vụ ở công ty còn chờ y quyết định, Thích Bạch Trà vừa ra viện liền đuổi y mau chóng quay lại công tác.
Lúc này đã là tháng bảy, trường học đã nghỉ hè.
Sau khi Thích Bạch Trà đuổi Phó Minh Dã đi liền đi nhìn Phương Nhã Nhi một chút.
Xoá ký ức của người là việc hắn đã sớm quen thuộc.
Trải qua những việc siêu tự nhiên như vậy, người bình thường tốt nhất cứ là quên đi thôi.
Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân từng nhìn thấy chân thân của Pascal, suýt nữa bị gã bắt làm khế ước kinh hồn. Tuy rằng mới tiến hành một nửa đã bị hắn đánh gãy, nhưng vẫn tạo thành ký ức hỗn loạn và tổn thương tinh thần cho họ.
Thích Bạch Trà chữa khỏi tổn thương tinh thần cho hai người tiện thể xoá đoạn ký ức đáng sợ kia đi.
Cuối cùng hắn nhìn hai người Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân đang mê man trên số pha, thân hình chậm rãi biến mất đi đến nơi tiếp theo.
Là một dãy phòng cho thuê cũ nát.
Trong phòng lộn xộn đến khó tin. Quần áo rơi rớt chồng chất trên số pha và sàn nhà không biết đã không giặt giũ bao lâu. Một chồng mì gói và vỏ cơm hộp xếp đầy bàn máy tính cũng không thèm ném xuống. Trần Thi Diệu mơ màng ghé vào bàn máy tính ngủ thiếp đi, di động đã bị cô ta đập nát.
Vì bị cư dân mạng mắng quá nhiều, cô ta nhịn không được ném vỡ di động, may là không ném hỏng vì vẫn còn cần đến nó kiếm bát cơm, bây giờ tiền để mua một cái mới cũng không có.
Trước khi gặp Phương Nhã Nhi cô ta vẫn luôn sống như vậy. Sau đó đi theo Phương Nhã Nhi mới có được chút thể diện nhưng vẫn không thoả mãn còn muốn nhiều hơn nữa, muốn chiếm đoạt cuộc sống của Phương Nhã Nhi.
Cuối cùng lại là khôi phục như cũ, tất cả như chưa từng xảy ra.
À vẫn có chút thay đổi, bây giờ có rất nhiều rất nhiều người mắng cô ta.
Thích Bạch Trà không đánh thức Trần Thi Diệu, chỉ loại bỏ mối quan hệ của cô ta với ác ma và xoá bỏ ký ức lúc đổi thân thể với Phương Nhã Nhi.
Khi Phương Nhã Nhi vừa mới thay đổi thành khuôn mặt của Trần Thi Diệu xuất hiện tại căn phòng cho thuê này, cô cũng từng tuyệt vọng. Nhưng cô vẫn vì chất lượng sinh hoạt của bản thân mà sắp xếp lại nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Đến lúc này, Trần Thi Diệu mới quay trở về không lâu, mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.
Tích cực hướng về phía trước mặc kệ thân ở nơi nào cũng có thể thích nghi. Người mang linh hồn sa đọa mặc dù có được túi da đẹp đẽ nhưng trong xương cốt vẫn là không chút thay đổi, bùn nhão không trát nổi tường.
Trần Thi Diệu chỉ có thể không ngừng ngủ, khiến bản thân nằm mơ, như vậy là có thể né tránh hiện thực phũ phàng, đắm chìm trong hồi ức của những ngày tháng trở thành Phương Nhã Nhi.
Đó là một hồi mộng đẹp.
Tuyết Thần lặng yên không một tiếng động đến rồi đi, từ đây cô ta chẳng thể nào mơ đến đoạn thời gian kia nữa.
-
Cuối cùng Tần Dĩ Nhu bị phán xử án tù bảy năm, so với việc huỷ đi cả đời người hình phạt như vậy dường như vẫn còn quá nhẹ. Nhưng đối với cô ta mà nói, đã từng được vạn người tung hô, triệu người khen thưởng. Cuộc đời mới chỉ vừa khởi sắc thế nhưng năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất lại phải uống phí nơi ngục giam, sau này ra tù phải đối mặt thế nào với lời đồn đãi, với cảnh không người chú ý... Những việc này so với việc phán tội tử hình còn khó chịu hơn.
Ngày có phán quyết, không ít phóng viên ngồi xổm trước cửa tòa án phát trực tiếp, muốn bòn rút chút giá trị tin tức cuối cùng từ cô ta. Nhan sắc cùng với tài hoa của Tần Dĩ Nhu không thể không công nhận, bỏ qua hành vi đạo nhạc những ca khúc khác của cô ta cũng được người người yêu thích, không ít người vì cô ta mà tiếc hận.
Tuy nhiên đến lúc Tân Dĩ Nhu bước ra lại khiến bọn họ đều sửng sốt, người phụ nữ da vàng như nến, khuôn mặt tiều tụy, giọng nói khó nghe này là ai?
Đó thật sự là Tần Dĩ Nhu đã từng nổi tiếng như cồn sao?
Không có hệ thống, Tần Dĩ Nhu lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Sau khi rút đi lớp vỏ ngoài nhìn cô ta thực sự bình thường khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả những fan não tàn vẫn luôn trung thành ở trên mạng vì Tần Dĩ Nhu cào bàn phím lúc nhìn thấy đoạn phát sóng trực tiếp này xong cũng lần lượt mai danh ẩn tích.
Đơn giản là mặt hoa da phấn, tính cách ngây thơ.
Nào có phải là thực lòng yêu thích dung nhan thực sự của cô?
-
Nước ngoài.
Mạnh Tinh tham dự Viria, chỉ bằng một khúc dương cầm liền đạt hạng nhất, lúc này đang đứng trên sân khấu nhận những tràng pháo tay của ngàn vạn người. Đủ các quốc gia, đủ loại màu da, mọi người đều sôi nổi đứng lên vỗ tay cho cậu, ngay cả giám khảo cũng nhịn không được vì những tiếng reo hò này mà kích động.
“Bản nhạc của em thật khiến người nghe choáng ngợp!” Vị giám khảo tóc nâu mắt xanh liên tiếp dùng tiếng anh khen ngợi không dứt miệng: “Từ thanh âm đó tôi nghe được vô hạn dịu dàng và ấm áp, còn có tinh thần phấn chấn bồng bột nảy sinh từ vui vẻ không thôi.”
Một vị giám khảo khác mỉm cười nói: “Thật không dám giâu giêm gần đây tôi gặp phái và chuyện không vui, nhưng nghe xong khúc nhạc của em đã cảm thấy khá hơn nhiều. Bản nhạc này gọi là gì?”
Mạnh Tinh hơi hơi cúi đầu.
Cậu nhớ tới ngày đó gặp được thanh niên trong phòng đàn, thanh niên mang một đôi mắt dịu dàng, qua khúc nhạc này trở thành muôn vàn tình tố.
“Hoá ra bản nhạc kia tên «Tinh Nguyện», vậy đoạn vừa rồi cậu đàn tên là gì?”
“Tuyệt Vọng.”
“Còn sẽ có hy vọng.”
“Sẽ không có hy vọng.”
Khi đó cậu cũng không tin.
Lúc này, Mạnh Tinh nhìn đoàn người vì cậu vỗ tay, ánh mắt lại lần nữa sáng lên tinh quang.
Cậu nói: “Hy Vọng.”
Khúc nhạc này gọi là Hy Vọng.
Vị thần dịu dàng lẳng lặng bảo vệ thế giới, từ tro tàn tặng cho chúng ta hy vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT