Đạo diễn nhìn nhìn khuôn mặt thanh thoát của thanh niên, lại nhìn viên trân châu mượt mà trên tay người đó.
Gã lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng: “... Tôi đã biết.”
Gã đột nhiên hiểu vì sao Phó Tổng trăm công ngàn việc lại chỉ tên nói họ muốn tham gia cái chương trình nhỏ này của gã.
Cái gì mà vì muốn đầu tư vào giới giải trí, cái gì mà coi trọng Giang Nghiên cơ chứ.
Chân chính là vì vị đại Phật trước mắt này aaa!!!
Khó trách Phó tổng lại muốn làm cộng sự với vị thầy giáo này, còn nói rõ muốn ở cùng một gian ký túc xá, hóa ra hoàn toàn là vì người yêu nhà mình đến để thể nghiệm sinh hoạt. Ai có thể nghĩ đến đường đường là vợ của thương nhân giàu nhất Trung Quốc lại mang thân phận là một giáo viên bình thường cơ chứ.
Đạo diễn cảm thấy có chút choáng váng, tin tức này thực sự là đập vào mặt khiến gã không kịp phòng ngừa. Gã nhịn không được bắt đầu nghĩ xem trong lúc ghi hình có chỗ nào đắc tội vị đại thần này hay không...
May mắn là không có.
Đạo diễn thật cẩn thận nói: “Ngài chờ một lát, tôi muốn gọi điện thoại...” Đi xác nhận một chút.
Chỉ dựa vào một cái nhẫn để kết luận không khỏi quá qua loa, nhỡ đâu bị lừa thì phải làm sao.
“Không cần gọi.” Thích Bạch Trà đưa điện thoại di động đến trước mặt đạo diễn, trên màn hình đã là giao diện đang gọi đi, tên hiển thị là “Phó tiên sinh”.
Đạo diễn ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả hô hấp cũng quên.
Đầu bên kia điện thoại chính là một đại nhân vật a!
Nhưng mà cái xưng hô “Phó tiên sinh” này giữa hai vợ chồng có phải là có chút khách khí xa lạ...
Đạo diễn nhịn không được suy tư.
Hôn nhân chốn hào môn phần lớn đều tồn tại trên danh nghĩa, hai bên tôn trọng nhau như khách hoặc đối với nhau như người lạ cũng là điều bình thường.
Điện thoại rất nhanh được tiếp, Thích Bạch Trà đặt điện thoại lên bàn, trực tiếp mở loa.
Hắn nói: “Ông xã ~”
“...” Đối diện truyền đến tiếng ly nước bị đánh vỡ.
Một hồi lâu sau, thanh âm Phó tiên sinh truyền tới: “Làm sao vậy Trà Trà?”
Thích Bạch Trà nói: “Tổ tiết mục có một người, em không thích cô ta.”
Trong văn phòng tổng tài, Phó Minh Dã đang lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi lập tức ngồi thẳng dậy, ly nước đổ ra làm ướt bàn phím y cũng không để ý.
“Có người bắt nạt em?” Giọng y hơi trầm xuống.
Y mới đi có một lát, liền có người dám không nể mặt Trà Trà?
Dáng vẻ này của Trà Trà rất giống sau khi bị bắt nạt tìm chồng tố khổ làm nũng. Trà Trà rất ít khi gọi y là ông xã, vẫn luôn là “Phó tiên sinh”, “Phó tiên sinh” mà gọi.
Phó Minh Dã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Em chờ anh một lát anh lập tức quay lại.”
“Không cần.” Thích Bạch Trà nói.
Trong phòng điều khiển, sắc mặt thanh niên bình tĩnh.
“Em không thích Tần Dĩ Nhu, trên tay có chứng cứ đủ để phong sát cô ta, anh nói với Tinh Quang để bọn họ không bảo vệ cô ta là được.” Thích Bạch Trà thấp giọng nói.
“Nếu không, em sẽ không vui.”
Tinh Quang chính là công ty quản lý của Tần Dĩ Nhu.
Cô ta là người như vậy sao xứng với cái từ “Tinh Quang” này.
Phó Minh Dã không nói hai lời liền đáp ứng. Trời đất bao la không có gì quan trọng bằng vui vẻ của Trà Trà.
Lúc muốn tắt điện thoại, Phó Minh Dã cố ý dặn dò: “Bị người khác bắt nạt nhất định phải nói với anh.”
Thích Bạch Trà cười cười: “Về nhà sẽ nói rõ ràng với anh, tạm biệt, em cúp đây.”
Thích Bạch Trà ấn tắt cuộc gọi.
Ánh mắt đạo diễn nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Gã đứng lên, thái độ đã biến thành mười hai vạn phần cung kính: “Thích tiên sinh, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn...”
“Không cần nhiều lời khách sáo.” Thích Bạch Trà cầm điện thoại tới: “Gửi video cho tôi.”
Cuối cùng, Thích Bạch Trà thành công lấy được video.
Đủ để chứng minh Mạnh Tinh trong sạch, cũng đủ để hủy diệt tất cả của Tần Dĩ Nhu.
-
Thích Bạch Trà mới vừa đi ra khỏi phòng điều khiển, đối diện liền gặp phải Tần Dĩ Nhu và Ngô Vân.
Ngô Vân đang kéo tay Tần Dĩ Nhu an ủi cô ta. Tần Dĩ Nhu nhìn thấy Thích Bạch Trà, ánh mắt lại phát ra hận ý mãnh liệt, tiến lên nói: “Xem video theo dõi rồi phải không? Thế nào, có phải cái gì cũng không có hay không? Làm anh thất vọng rồi đi.”
“Dĩ Nhu!” Ngô Vân lại khuyên nhủ: “Đừng kích động, hắn ta sẽ có cảnh sát đến xử lý.”
Vừa nãy trong phòng hai người bọn họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Thích Bạch Trà một chút phản ứng cũng không có, cuối cùng ném xuống một câu: “Cô cho rằng mình đang uy hiếp ai.” Liền bỏ đi.
Quả thực là không để hai người họ vào mắt.
Tần Dĩ Nhu tức giận ngập đầu, không chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Thích Bạch Trà. Ngô Vân lại chú ý tới, nhưng không dám nghĩ đến phương diện kia.
Một cái nhẫn có thể chứng minh cái gì? Ảnh chụp chiếc nhẫn kia trên mạng có vô số... Một thầy giáo nghèo dạy học có thể có liên quan gì đến người chồng hợp pháp kia của Phó tổng được?
Thích Bạch Trà không để ý tới cô ta, vòng qua người cô ta bỏ đi.
“Anh còn không phải là vì tiền sao? Thanh cao cái gì?” Tần Dĩ Nhu đứng phía sau hắn kêu lên: “Một trăm vạn còn chưa thỏa mãn, hai trăm vạn có đủ hay không?”
Hôm nay Thích Bạch Trà ở trước mặt mọi người nói một lý do thoái thác, tuy không phải là toàn bộ sự thật, nhưng cũng là một phần chân tướng.
Bí mật đến nay có nguy cơ bị vạch trần, hiện tại Tần Dĩ Nhu đã có chút hoảng loạn.
Cô nếm được chút ngon ngọt này, không thể chịu đựng được việc mất đi tất cả.
Người muốn vạch trần cô đều sẽ chịu đựng hận ý của cô.
“Dĩ Nhu, em nói mấy thứ vô nghĩa này với hắn làm gì? Em không phải nói em không đổi bản nhạc, ngày hôm qua cũng chỉ ở ký túc xá thôi sao? Nếu camera không ghi lại được gì, chỉ bằng một video đàn dương cầm kia có thể chứng minh cái gì? Công ty sẽ giúp em.” Ngô Vân nói để cô ta bình tĩnh.
Tần Dĩ Nhu âm độc nhìn chằm chằm bóng dáng Thích Bạch Trà: “Em sẽ không để hắn được yên.”
Thích Bạch Trà dường như không cảm giác được tầm mắt âm lãnh như rắn độc phía sau lưng.
Tai hắn rất thính, đương nhiên nghe thấy được câu nói kia của Tần Dĩ Nhu.
Chỉ là không để ý chút nào.
Còn nghĩ cái gì không để hắn yên.
Bản thân cô ta cũng sắp xong đời rồi.
-
Cuối tuần này vốn là một ngày sóng êm gió lặng, trên internet bỗng nhiên xuất hiện tin tức khiến dân mạng bùng nổ đến che trời lấp đất.
Bắt nguồn từ một bài đăng trên diễn đàn giải trí lớn nhất trong nước. Diễn đàn giải trí này vốn lưu lượng truy cập lớn còn có rất nhiều người làm việc trong giới giải trí, thường xuyên có rất nhiều tin nóng chảy ra từ nơi này.
Ngày thường là một ít dưa lẻ lặt vặt, tiêu đề kia ngày hôm nay có thể nói là chói mù mắt chó quần chúng ăn dưa ⸺⸺ Kinh thiên đại dưa! Nữ ca sĩ đang nổi tiếng Tần Dĩ Nhu sao chép nhạc của người khác để xuất đạo, tài năng hóa ra chỉ là chiêu trò, tác giả chân chính lưng đeo ô danh sao chép bị buộc đến mức nhảy lầu, thiên lý ở đâu?
Tần Dĩ Nhu xuất đạo mấy tháng, lấy vẻ ngoài xinh đẹp, giọng hát động lòng người, kỹ thuật cao siêu, tài hoa xuất chúng nhanh chóng tích lũy được không ít fans, đại bộ phận đều là fans trung thành. Thấy cái tiêu đề này liền ngay lập tức có một đoàn fans vọt vào bình luận hô to kẻ bịa đặt phải chết, nhưng mà chữ trên bàn phím gõ ra chưa kịp gửi đã bị lầu một đập cho tơi tả.
Người viết bài không nói nhiều, ở lầu một (bình luận đầu tiên) trực tiếp thả mấy bình luận liên tiếp. Để phòng ngừa fans chưa xem hết đã nhảy vào chửi đổng, hắn còn rất tri kỷ thả vào mấy cái ảnh GIF.
Ảnh GIF chính là một màn Tần Dĩ Nhu trộm bản nhạc bỏ vào balo.
Cái này khiến người định giả mắt mù nhìn không thấy cũng khó.
Mọi người đều biết, Tần Dĩ Nhu có thể một lần là nổi tiếng, chính là dựa vào bài hát «Lưu Luyến» kia được Lưu Khải Thanh thưởng thức. Bây giờ lại tuồn ra đồn đại rằng bài hát kia không phải của cô mà là trộm của một người khác tên Mạnh Tinh viết ra để tặng cho người thân đã mất, cô ta chỉ là thay tên đổi họ mình vào đó.
Hình ảnh liên tiếp được đăng tải, chụp lại camera vô cùng rõ ràng chân thật.
Phản ứng đầu tiên của mọi người vẫn là không tin, không tin Tần Dĩ Nhu sẽ làm ra việc như vậy.
Tâm trạng muốn chứng thực khiến họ nhịn không được click vào video thứ hai.
Clip thứ hai có vẻ là một đoạn tiết mục tại trường quay, căn cứ vào nhãn trên mic của MC, chương trình đang quay là «Thanh Xuân Bất Tán Tràng».
Trong clip, Tần Dĩ Nhu đang đàn một khúc nhạc vô cùng dễ nghe, sau đó nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Sau khi nghe được câu hỏi của giáo sư Lý cô cũng vô cùng khiêm tốn trả lời lý do mình sáng tác khúc nhạc này.
Nhưng mà vào lúc này, một giọng nam mát lạnh xuất hiện: “Cô Tần, bản nhạc này là được cô sáng tác vào ngày hôm nay sao?”
Máy quay cũng không quay đến khuôn mặt của người nọ, nhưng giọng nói thanh lãnh êm tai lại khiến cho người xem đều rung động, dường như ngay cả nắng hè chói chang cũng bớt ngột ngạt đi không ít.
Thanh âm như vậy nếu như ca hát cũng nhất định rất êm tai. Là khách mời thần bí được tổ tiết mục mời đến bình phẩm sao?
Mọi người cầm lòng không đậu mà kiên nhẫn nghe xong.
“Đương nhiên là vậy, khách mời hôm nay đều mới nhận được yêu cầu, thầy Thích hỏi cái này làm gì?”
“Thật sự là hôm nay, không phải là trước đó đã chuẩn bị sao?”
“Thầy Thích là đang nghi ngờ tôi sao? Bốn tiếng đồng hồ sáng tác đều được quay lại rõ ràng, đương nhiên là tôi ở trường quay sáng tác, thầy cần xem lại toàn bộ quá trình một lần nữa sao?”
“Một vấn đề cuối cùng, bản nhạc này thật sự tên «Mê Mang»?”
“Thầy Thích có bất mãn gì với tôi? Tôi sáng tác, tôi đương nhiên biết tên gọi là gì, bản nhạc này tên «Mê Mang».” Đây là giọng Tần Dĩ Nhu.
“Không. Bản nhạc này tên «Tuyệt Vọng».”
Lúc sau, thanh niên lại phát video một thiếu niên đàn bản nhạc «Tuyệt Vọng», cũng từ từ kể ra chuyện cũ của Mạnh Tinh.
“Cậu bé kia vốn là hồi nhỏ tự kỷ, lại mất đi thân nhân, khó khăn lắm mới mở lòng một chút, viết một bài hát gửi cho người thân đã mất lại bị sao chép, bản thân bị coi là ăn trộm, bị cười nhạo bắt nạt, tâm lý nặng nề hôm trước mới nhảy lầu tự sát.”
“Cậu bé kia đã qua đời?”
“Không, được cứu.”
“Nhưng cũng bởi vì vậy mà bị trường đuổi học, trong vòng ba ngày phải dọn khỏi ký túc xá, không nhà để về.”
“Ở trong tình cảnh như vậy, cậu bé sáng tác bản nhạc mang tên «Tuyệt Vọng» này.”
Đoạn video thứ hai đến đây kết thúc.
Xem đến đây, cơ hồ là trong lòng tất cả mọi người đã đầy căm phẫn.
Trên đời này thế mà lại có sự tình bất công như vậy! Kẻ đạo nhạc nổi tiếng, người sáng tác chân chính lại thanh danh hỗn độn. Càng ứng với câu nói trên tiêu đề kia: “Thiên lý ở đâu?”
Mọi người liền gấp rút click vào video thứ ba, lần này là nguyên bản «Tuyệt Vọng». Hình ảnh thiếu niên một mình trong phòng nhạc đàn tấu, trong tiếng đàn trầm thấp tỏa ra áp lực cùng bi thương nhuộm đẫm thâm tâm người nghe. Đến khi kết thúc khúc nhạc thiếu niên bất lực gục xuống cạnh đàn khóc thút thít, người xem video quả thực hận không thể chui vào màn hình an ủi hắn.
Ba đoạn video đăng tải ngắn ngủi không đầy nửa giờ, nhanh chóng truyền khắp mạng xã hội.
Cư dân mạng 1: Tôi không tin tôi không tin, Dĩ Nhu tài hoa như vậy, ngay cả không có «Lưu Luyến» tác phẩm khác cũng đều rất tuyệt, nào có phải tất cả đều là đi trộm? Mấy người này là đang cố bôi đen em ấy đi?
Cư dân mạng 2: Đưa bạn cùng phòng phân tích kỹ thuật mấy video kia không hề có dấu vết cắt nối biên tập, khẳng định là thật sự. Hơn nữa tôi cũng từng nói, một người có phong cách thay đổi liên tục không thể nào là hạng toàn năng đến mức như vậy đi, cô ta lại chưa học qua giáo dục âm nhạc chuyên nghiệp, tác phẩm khác có phải đi trộm hay không còn chưa biết đâu...
Cư dân mạng 3: Sụp phòng rồi, khó chịu.
Cư dân mạng 4: Nắm tay lầu trên, phòng sụp rồi, tôi bây giờ vẫn chưa thể tin, cảm thấy đây là giả...
Cư dân mạng 5: Quá ghê tởm, đạo nhạc còn trả đũa, chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy, nôn!
Cư dân mạng 6: Tôi nhớ người tên Mạnh Tinh này! 16 tuổi liền nhận giải vàng sáng tác âm nhạc, đặc cách trúng tuyển vào học viện âm nhạc thành phố S, cậu ấy là người chỗ chúng tôi lúc đó còn được lên báo đó! Quá đáng giận, người ưu tú như vậy thiếu chút nữa bị Tần Dĩ Nhu hại chết!
Cư dân mạng 7: Bản nhạc «Tuyệt Vọng» kia tôi nghe đến mức phát khóc lên, phải có bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể đàn ra khúc nhạc như vậy? So sánh với bản Tần Dĩ Nhu đàn... thật là. Trộm bài hát người ta viết cho người mẹ viện trưởng đã qua đời, bây giờ lại trộm luôn khúc nhạc của tác giả này lúc phát tiết tuyệt vọng, thật đúng là đuổi tận giết tuyệt a. Còn đổi thành mê mang, mê con mẹ nó mang, lần đầu tiên ghê tởm một người như vậy.
Cư dân mạng 8: Tôi một người không hề có lấy một tế bào âm nhạc trong người cũng bị «Tuyệt Vọng» cảm nhiễm rồi, khúc nhạc Tần Dĩ Nhu đàn kia tôi nghe mà mặt không biểu tình, không chút cảm xúc. Khác nhau một trời một vực, ai cao ai thấp nghe cái là đủ hiểu rồi.
Cư dân mạng 9: Mọi người cũng quá khắt khe rồi, chuyện này là cô ấy làm sai nhưng tài hoa cũng không thể phủ nhận đi? Dù sao tôi cũng không để bụng sao chép hay không, chỉ cần hát dễ nghe là được. Nếu không phải là cô ấy nổi tiếng mấy ai có thể biết được đến cái người sáng tác kia? Lúc trước sao không thấy hắn kêu oan, chờ Dĩ Nhu nổi tiếng mới phát video, tôi cho rằng Mạnh Tinh này là muốn cọ nhiệt độ, muốn nổi tiếng phát điên rồi.
Cư dân mạng 10: Tẩy trắng tuy đến muộn nhưng vẫn là có đến.
Cư dân mạng 11: Tẩy trắng cho Tần Dĩ Nhu chính là não tàn, theo đuổi thần tượng theo đuổi đến mức rớt cả đầu óc, đạo đức lẫn lương tâm cũng bị chó ăn rồi à?
Cư dân mạng 12: Hóa ra bài hát kia vốn tên «Tinh Nguyện», cái tên thật là đẹp. Tần Dĩ Nhu quả thực không phải người, mang bài hát người ta viết cho mẹ nói thành tâm trạng thiếu nữ hồi xuân của cô ta, xứng sao?
Cư dân mạng 13: Chỉ có tôi chú ý điểm không giống người thường sao? Cái tin nóng này là «Thanh Xuân Bất Tán Tràng» tuôn ra, ngày hôm qua «Thanh Xuân Bất Tán Tràng» Phương Nhã Nhi mới vừa bị thương vào bệnh viện, hôm nay Tần Dĩ Nhu bị tố đạo nhạc, tổ tiết mục này quả thực có độc...
Cư dân mạng 14: Nhân phẩm có vấn đề với trật khớp chân có liên quan gì đến tổ tiết mục? Tổ tiết mục thật là thảm, việc này vừa ra mấy phân đoạn có Tần Dĩ Nhu hẳn là bị cắt. Nếu còn có cô ta xuất hiện trên màn hình tôi nhất định không xem, chống lại kẻ sao chép.
Cư dân mạng 15: Tần Dĩ Nhu cút ra khỏi giới giải trí!
Cư dân mạng 16: Không hổ là Lý lão tiên sinh, tại trường quay có thể nghe ra tiếng đàn của Tần Dĩ Nhu không có cảm tình, loại sao chép như cô ta sao có thể hiểu được cảm tình của Mạnh Tinh? Tôi phi!!
Cư dân mạng 17: Điểm tôi chú ý cũng không quá giống mọi người. Oa, chỉ có tôi cảm thấy tiểu ca vì Mạnh Tinh công bố chân tướng thật sự hoàn mỹ sao? Thanh âm dễ nghe người cũng chính nghĩa, da trắng chân dài, tay cũng đẹp, mẹ nó không nhìn thấy mặt tôi cũng đã trở thành fan não tàn của ảnh rồi!!
Cư dân mạng 18: Tôi cũng cảm thấy như vậy!!!
Trừ bỏ một bộ phận nhỏ còn cuồng nhiệt tẩy trắng, đại bộ phận cư dân mạng vẫn là tam quan chưa lệch, biểu hiện công kích mãnh liệt và chán ghét đối với Tần Dĩ Nhu. Các loại ngôn luận của cư dân mạng, còn có học sinh của học viện âm nhạc thành phố S phát weibo thể hiện lập trường.
[Đệt, nhìn thấy cái topic Tần Dĩ Nhu đạo nhạc kia tôi thật sự là tỉnh ra rồi. Tôi chính là sinh viên của học viện âm nhạc thành phố S, trước đây chỉ cảm thấy Mạnh Tinh ngạo mạn không muốn giao lưu cùng người khác, không biết là cậu ấy bị tự kỷ, căn bản là nhìn không ra... Nói về vụ đạo nhạc này đi, sản phẩm tốt nghiệp cuối kỳ cậu ấy giao ra «Tinh Nguyện», bị toàn bộ giáo sư cùng với bạn học coi thành kẻ sao chép «Lưu Luyến» của Tần Dĩ Nhu, cậu ấy vẫn luôn nói là mình viết nhưng không ai tin cậu ấy... Thật sự là học kỳ này tất cả mọi người đều kỳ thị cậu ấy, tôi cũng từng cùng với bạn học sau lưng vụng trộm bàn tán. Hai ngày trước đây cậu ấy nhảy lầu, mọi người cũng đều nhìn rồi chê cười, cảm thấy cậu ấy là đang lừa thiên hạ không thể nào là thực sự nhảy lầu. Thực sự xin lỗi, tôi không biết sự thật là thế này, không biết cậu ấy tuyệt vọng như vậy. Đoạn video cậu ấy chơi đàn kia khiến toàn bộ người trong ký túc xá của chúng tôi đều khóc. Hiện tại tôi rất khó chịu, lúc trước tôi vẫn là fans của Tần Dĩ Nhu, hiện tại ấy hả, mọi người cũng mẹ nó thấy đấy, tôi là fans Mạnh Tinh không tốt sao?]
Bài đăng này rất nhanh được nhiều người chia sẻ, các cư dân mạng sôi nổi tỏ vẻ Mạnh Tinh quả thực dễ mến.
Đồng thời, cũng bày tỏ cảm kích đối với Thích Bạch Trà. Chẳng sợ Thích Bạch Trà vốn chẳng hề lộ mặt trong video.
Thử tưởng tượng nếu như không có người tố giác chân tướng, một nhân tài như vậy cư nhiên bị hủy trong một sớm một chiều, kẻ trộm đi nhân sinh của người khác lại ở dưới đèn tụ quang hưởng hết quang mang vạn trượng, bọn họ liền ghê tởm như ăn phải ruồi vậy.
Trong thư phòng, Thích Bạch trà ngồi trước máy tính nhìn bài đăng của mình ngày càng có nhiều comment, đề tài nhảy thẳng lên hot search.
Thân là người đăng, khó nhất chính là làm thế nào lấy được một cái tiêu đề vô cùng hấp dẫn người đọc. Vì vậy hắn thật đúng là phải nhìn qua không ít tiêu đề tin nóng mới nhìn có vẻ như không giống người ngoài nghề.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn rốt cuộc mặt không biến sắc đánh ra một hàng ⸺ kinh thiên đại dưa! Kinh thiên đại dưa! Nữ ca sĩ đang nổi tiếng Tần Dĩ Nhu sao chép nhạc của người khác để xuất đạo, tài năng hóa ra chỉ là chiêu trò, tác giả chân chính lưng đeo ô danh sao chép buộc đến mức nhảy lầu, thiên lý ở đâu?
Sau đó một kích cuối cùng.
Thiên lý ở đâu?
Thiên nhắm mắt, lý trầm miên, không người nề hà.
(Trời nhắm mắt, lý ngủ say, không ai để ý)
Chuyện cũ ngày xưa giờ mình ta ở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT