Phó tiên sinh thật sự là học đi đôi với hành.

Thích Bạch Trà dùng bút đỏ đánh hai tích lên giấy.

Vừa mới nói không thể giải chính là không thể loại bỏ được, qua tay Phó tiên sinh liền dùng phương thức như vậy nói cho hắn, tình yêu của Phó tiên sinh với hắn cũng như thế.

So với việc tra Baidu nói ra mấy lời âu yếm nhà quê kia tiến bộ hơn nhiều.

Toàn bộ quá trình Giang Nhiên đều bị cho ra rìa, hồn nhiên không biết hai vị trước mắt này ở ngay dưới mí mắt hắn liếc mắt đưa tình.

Hắn chỉ cảm thấy nghi hoặc. Đề bài này rất buồn cười sao? Sao Phó Minh Dã cũng với Thích Bạch Trà đều cười nhỉ?

Hồ ly được định trước là không có khả năng tìm được đáp án.

Giang Nghiên và Phó Minh Dã trước đây chưa bao giờ tiếp xúc qua tri thức có liên quan đến nhau, cho nên hai mắt một bôi đen, giống như trong nhân loại có người thành thạo nhiều ngôn ngữ khác nhau nhưng cũng không thể giao lưu với côn trùng, cái này căn bản chính là việc vượt qua giống loài.

Người là sinh vật giống thần nhất, có ngoại hình giống Thần, được xưng là vạn vật chi linh (linh hồn của vạn vật). Nhưng người và thần vẫn là cách biệt như sông trời, là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt.

Hồ ly lại càng không cần phải nói.

Nhưng mà cũng không thể coi thường bọn họ, hoặc là không học, một khi đã học, khả năng lĩnh hội so với người thường lớn hơn rất nhiều.

Nghiêm túc nghe xong Thích Bạch Trà giảng bài, sau khi hắn thu hai bài kiểm tra lại đều là đúng hoàn toàn.

Thích Bạch Trà có chút cảm khái, hồ ly này thật thông minh, một lần liền qua.

Hắn không cảm khái Phó Minh Dã. Hắn cho rằng Phó Minh Dã là bởi vì ghen mới cố ý dùng cơ hội cầu viện theo tới đây - cũng xác thật là có nguyên nhân này.

Nhưng hẳn không ngờ rằng, Phó Minh Dã là thật sự không biết.

Thích Bạch Trà đối với tiên sinh nhà hắn có mười tầng tin tưởng.

-

Xong lớp bổ túc, bọn họ trở lại lớp học ban đầu.

Vừa bước vào cửa, toàn bộ khách mời đang ghé vào bàn lười biếng, đang chơi bút, đang nói chuyện phiếm toàn bộ đều lấy lại tinh thần.

Có cameras ẩn, bọn họ không thể gian lận nên trong lúc chờ đợi buồn chán vô cùng.

“Hai người quay lại chỗ tiếp tục làm bài đi.” Thích Bạch Trà nói với Giang Nghiên và Phó Minh Dã.

Các khách mời khác đều đã làm xong, toàn trường về cơ bản đều đang chờ hai học tra này.

Trong quá trình Giang Nghiên cùng với Phó Minh Dã làm bài, Thích Bạch Trà đi thu lại bài tập của những người khác để chấm điểm. Sau khi chấm bài xong hai người kia cũng vừa lúc làm xong bài tập.

Kết quả cuối cùng: Thôi Hạo sai một câu, Phương Nhã Nhi sai ba câu, Tần Dĩ Nhu sai một câu, Lưu Khải Thanh, Giang Nghiên, Phó Minh Dã đúng hết.

Dư Âm nộp giấy trắng.

⸺⸺ Thực ra không tính là giấy trắng, trên giấy vẽ một con bạch tuộc hung dữ đang bắt một Cậu Bé Bọt Biển mềm oặt, vẽ sinh động như thật vậy.

Thích Bạch Trà: “... Vẽ không tồi nha.”

Có cảm giác, sau khi chương trình phát sóng, ấn tượng của đại chúng đối với trình độ văn hóa của minh tinh lại càng khó coi hơn.

Tiết toán học đầu tiên kết thúc, tổ biểu diễn được 26 điểm, tổ âm nhạc được 19 điểm, điểm của Phó Minh Dã không tính, hiện tại tổ biểu diễn đang dẫn trước.

Dư Âm được trứng vịt, loại hành vi nghiêm trọng như kéo chân người khác thế này, chỉ sợ khi chương trình phát sóng cậu sẽ bị fans của Tần Dĩ Nhu và Lưu Khải Thanh mắng cho máu chó đầy đầu mất.

Đứa nhỏ này không thích hợp ở giới giải trí.

Chỉ là lúc mới lên bờ đã bị Tôn đạo nhặt được ở bờ biển đưa về nhà, sau đó lại phát hiện cậu có thiên phú với ca xướng nên nổi lên tâm tư tiếc người tài mới để cho cậu đi con đường này, mọi người mới được thưởng thức tiếng ca mỹ diệu như vậy.

Tham gia chương trình thực tế quả thực là tự tìm thị phi.

Trên tờ trả lời của Tần Dĩ Nhu rõ ràng có dấu vết xóa sửa. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được ban đầu vốn là đáp án chính xác, sau đó lại bị sửa thành sai. Cô ảo não nói: “Sớm biết thế em đã không thay đổi rồi! Sau này phải tự tin một chút mới được.”

Biểu cảm như vậy thành công khiến nhân viên quay phim hướng máy quay lại phía mình.

Thích Bạch Trà nhàn nhạt nhìn cô ra vẻ ảo não nhưng đáy mắt lại là dã tâm khó thoát.

Hắn rất thưởng thức người có năng lực, có dã tâm.

Nhưng có những người, năng lực của bản thân không phù hợp với dã tâm bành trướng của mình.

Tần Dĩ Nhu ảo não thành công được quần chúng xung quanh an ủi, Lưu Khải Thanh vỗ vai cô nói cô đã rất cố gắng rồi, Tần Dĩ Nhu mới khôi phục tươi cười.

Nhưng tươi cười này đến khi nhìn thấy thanh niên như băng tuyết rét lạnh đang đứng trên bục giảng lẳng lặng nhìn mình chăm chú liền đông lại hóa thành từng đợt phát lạnh trong lòng.

Cô có ảo giác bị người ta nhìn thấu.

Cảm xúc của Tuyết Thần rất ít khi bị lộ ra ngoài, thích hoặc là chán ghét ai đều không biểu hiện nhưng về cơ bản vẫn có thể khiến người ta cảm giác được.

Tuyết là ôn nhu dịu dàng.

Cũng là lạnh băng.

Tân Dĩ Nhu tránh khỏi tầm mắt Thích Bạch Trà, tiếp tục nói cười yến yến với các khách mời khác, nỗ lực xem nhẹ cảm giác đông cứng trên người.

Có lẽ... Là điều hòa trong nhà mở quá lạnh đi.

-

Quay xong tết toán thứ nhất, tiết thứ hai là lịch sử.

Buổi sáng và buổi chiều ngày mai sẽ quay tiếng anh và ngữ văn, ngày kia là thể dục, cuối cùng là chuyên đề về diễn xuất và âm nhạc.

Một show thực thế quay với tốc độ nhanh chóng, không tính hậu kỳ cắt nối biên tập, ngắn thì một tuần, lâu thì mấy tháng. Tất nhiên «Thanh Xuân Bất Tán Tràng» một tuần là có thể quay xong, sau đó cả nhà có thể tan cuộc trong vui vẻ.

Xã hội hiện đại, bất kể làm cái gì cũng là với tiết tấu nhanh chóng, giải trí cũng càng ngày càng biến hóa như thức ăn nhanh, một bộ phim truyền hình cũng chỉ cần có hai ba tháng có thể quay xong, càng không nói đến một show thực tế.

Khách mời tới tham gia tiết mục không có người nào thuộc tuyến 18 (Tuyến 18 là diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama mì ăn liền.), ngoại trừ Dư Âm không tham gia nhiều hoạt động, lịch trình của những vị khác đều sắp xếp kín mít, không có thời gian dừng tại một chỗ quá lâu.

Giáo viên lịch sử là vị trí công tác của Thích Bạch Trà ở xã hội nhân loại, việc giảng dạy môn này mà nói không thành vấn đề.

Tổ tiết mục đưa cho hắn nội dung giảng dạy là... Hoàng triều Đại Lê, Nhân Xương đế.

Thích Bạch Trà nhìn thoáng qua, liền ném tài liệu tổ tiết mục chuẩn bị cho mình qua một bên.

Dưới thời nhà Lê, Nhân Xương hoàng đế Tư Mã Phục chấp chính, tại vị mười sáu năm.

Trước năm Vân Gia thứ 3, có lẽ do hoàng đế vừa mới kế vị, kinh tế không trội, chính trị không có công lao, chỉ là một vị hoàng đế tầm thường trong thời đại hưng thịnh. Nhưng sau năm Vân Gia thứ ba, Tư Mã Phục bày ra nhiều thủ đoạn chính trị cực kỳ thủ đoạn, chiêu mộ hiền thần, loại bỏ gian thần xu nịnh, lấy đức thu phục người, lấy nhân trị thế, lấy pháp chế ác. Ban bố đủ loại chính sách chính trị không ít điều vẫn có thể tiếp tục sử dụng đến nay, có thể nói là thiên cổ minh quân.

Người đời sau sôi nổi suy đoán vì sao Tư Mã Phục ở năm đăng cơ thứ năm đột nhiên như là thay đổi thành người khác. Có người nói là do năng lực được tôi luyện theo năm tháng, có người nói là do sủng phi hắn yêu nhất bị bệnh mà chết vì thế tâm tình đại biến, nỗ lực phấn đấu cũng vì vậy mà cả đời vô phi vô tử...

Cũng thú vị đấy.

Thích Bạch Trà thầm nghĩ.

Cái đó, chỉ bởi vì Tư Mã Phục chân chính sớm đã bị nữ nhân kia xuyên không tới giết chết, mười mấy năm sau đều là thế thân của hắn.

Kẻ được gọi là sủng phi năm đó là một dị thế hồn phách xuyên tới, năm đó mê hoặc Tư Mã Phục vì ả mà giải tán lục cung, cuối cùng lại là kẻ đầu sỏ giết hại Tư Mã Phục.

Tư Mã Phục khi đó là thiên tử chống đỡ vận khí của thế giới này, còn trẻ đã lên ngôi, tiền đồ vô lượng. Nếu không có dị thế hồn phách kia xuyên tới, hắn sẽ dần dần rút đi vẻ ngây ngô ban đầu, trở thành một hoàng đế anh minh có tầm trong lịch sử.

Đáng tiếc, kẻ xuyên qua không cho hắn cơ hội trưởng thành, cướp đi trái tim của thiếu niên chân thành yêu ả tha thiết, đem nó bóp chết từ trong nôi, cướp đi toàn bộ khí vận thế giới này.

Nếu không phải Thích Bạch Trà bổ cứu kịp thời, thế giới này đã sớm sụp đổ. Một khi thế giới sụp đổ, thần minh cộng sinh với nơi này cũng sẽ tùy theo mà ngã xuống.

Hắn bảo vệ thế giới, cũng là bảo vệ đồng bạn của mình.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn chậm một bước, không thể cứu được Tư Mã Phục

...

Cùng người của 2500 năm sau nói về chuyện xưa có liên quan đến mình, tư vị này không thể nói là không kỳ diệu.

Thích Bạch Trà giảng bài sinh động thú vị, ở giữa còn xen kẽ vài chuyện xưa về thừa tướng Lý Hạ Nhiên và tướng quân Võ Định Xuyên, một đám học sinh phía dưới nghe đến nhập thần.

Phó Minh Dã nâng má, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dáng vẻ nghiêm túc giảng bài của Thích Bạch Trà.

Phó Minh Dã biết Trà Trà là giáo viên môn lịch sử, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nghe Trà Trà giảng lịch sử.

Ngữ khí Thích Bạch Trà hài hước, thú vị, các khách mời thỉnh thoảng lại cười to vì nghe được một vài chuyện rất hay ho, rồi lại chêm vào vài câu khiến giờ học càng thêm thoải mái.

Phó Minh Dã trước sau lẳng lặng nghe, khóe miệng không khỏi mỉm cười, ánh mắt lại càng thập phần dịu dàng.

Thích Bạch Trà giảng đến hứng khởi: “Trước đó bọn họ còn có một người bạn tốt trên giang hồ, tên là ...”

“Tên là gì?” Lưu Khải Thanh cổ động hỏi.

Thích Bạch Trà đột nhiên ngừng.

Ngay cả dã sử cũng không ghi lại, người này chỉ tồn tại trong trí nhớ của hắn. Ngày thường nói một chút với học sinh coi như tri thức ngoại khóa cũng thôi đi, chương trình này sau khi phát sóng nhất định sẽ gây ra nhiều nghi ngờ.

Đó là cố nhân tri kỷ của hắn, cũng không muốn để người ta bàn tán, không cần phải nói thêm.

Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, cười nói: “... Không biết, để tôi nghĩ tạm một cái tên trước đã.”

Mọi người lại cười vang một trận, chỉ nghĩ là hắn đang chọc cười mà thôi.

“Thầy Thích biết nhiều như vậy, hóa ra đều là tự nghĩ ra sao?”

“Thầy Thích sáng tác chuyện xưa cũng rất thú vị nha!”

“Ha ha ha nói sao bây giờ, tôi còn tò mò thời cổ đại thật sự là có giang hồ? Có khinh công? Có nội lực sao?”

Thích Bạch Trà nhìn mọi người cười đùa phía dưới, cũng hơi mỉm cười theo.

Có. Hắn thầm nghĩ.

Hắn từng gặp một thiếu niên, bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa hát ca, tâm tình vui vẻ tiêu giao giang hồ. Đó là lần đầu tiên hắn xuống nhân gian, lần đầu tiên có một người bạn người phàm.

Hắn nhìn người kia từ tiểu tử mới ra đời trở thành đại hiệp võ lâm danh trấn một phương, lại ở một ngày bình thường nào đó sau giờ ngọ, nghe tin người bạn già đó đột ngột mất đi.

Cái gì mà bạn già chứ, tuổi trẻ như vậy, còn chưa đến một trăm tuổi, trong mắt Thần rõ ràng vẫn chỉ là anh bạn nhỏ.

Sao có thể cứ thế mà chết.

Hóa ra nhân gian đã qua nhiều năm như vậy.

Tuyết Thần từ đây mới bắt đầu có khái niệm thời gian.

Lại sau đó, hắn liền vì người nọ quét mộ trăm năm.

Phó Minh Dã ngồi phía dưới chợt ngưng lại nụ cười, mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Ở đây không có ai hiểu rõ Thích Bạch Trà hơn y.

Thanh niên tuy rằng đang cười nhưng đáy mắt lại quanh quẩn nét tịch liêu cùng thương cảm.

Trà Trà làm sao vậy?

Trà Trà không vui??

Ai chọc Trà Trà không vui???

Mãi cho đến buổi tối, Phó Minh Dã vẫn còn đang tự hỏi vấn đề này.

-

Chương trình này là quay liên tục 24 giờ, ngay cả ngủ như thế nào, dậy ra sao cũng phải quay.

Một tuần này tất cả các khách mời đều ở lại trong trường học, buổi tối sẽ dựa theo giới tính phân chia ký túc xá, hai người một phòng theo rút thăm để phân chia.

Chỉ có hai nữ minh tinh đương nhiên không cần rút thăm, Phương Nhã Nhi và Tần Dĩ Nhu được phân ở cùng với nhau. Bốn vị khách mời khác rút thăm, cuối cùng Thôi Hạo và Lưu Khải Thanh một phòng, Giang Nghiên và Dư Âm một phòng.

Phó Minh Dã là khách mời đặc biệt, buổi tối không cần phải quay, tổ tiết mục cũng không có lá gan nhìn trộm riêng tư của đại lão. Thích Bạch Trà là nhân vật phụ cũng không cần quay.

Nhưng Phó Minh Dã vẫn muốn chuẩn bị một phòng ký túc xá ở trường học để nghỉ lại mấy ngày nay, còn chỉ rõ ràng muốn ở cùng Thích Bạch Trà.

Lý do là “Muốn kiểm tra chất lượng cùng với độ thoải mái khi ngủ của ván giường ký túc xá, bảo đảm cho học sinh cả thân thể và tinh thần đều khỏe mạnh”. Thích Bạch Trà thân là giáo viên tại trường học, có nghĩa vụ cùng đi.

Thích Bạch Trà:... Hắn tin mới là lạ đó.

Hiệu trưởng sao dám không đáp ứng, cơ sở học tập này đều là của Phó tổng, muốn hai cái giường ngủ ký túc xá tính là cái gì.

Phó tổng ở lại trường học nhà mình, việc này càng không liên quan gì đến tổ tiết mục.

Ký túc xá của Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà không trang bị cameras, bọn họ tới chính là để trải nghiệm sinh hoạt...

“Thể nghiệm sinh hoạt gì?” Thích Bạch Trà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Phó Minh Dã hỏi.

“Phó tiên sinh, ở trong nhà giường lớn anh không ngủ, chạy tới nơi này làm gì?”

Còn làm hại hắn cũng chỉ có thể nằm trên cái giường nhỏ xíu này ngủ.

Phó Minh Dã mặt không đổi sắc nói: “Hoàn cảnh ở ký túc xá như thế này rất kích thích, phải không thầy Thích!”

“...” Thích Bạch Trà: “Anh thôi đi, chỗ này không có camera, anh đừng có một câu lại gọi em thầy Thích nữa.”

Phó Minh Dã: “Anh cảm thấy thầy trò play thật sự rất có thể...”

Thích Bạch Trà mặt không biểu tình nhắc nhở: “Bệnh trĩ.”

Phó Minh Dã: “Anh không phải là có ý này!”

Thích Bạch Trà: “Đầy mặt anh đang viết anh có ý này.” Phó tiên sinh từ nãy bắt đầu liền kỳ kỳ quái quái, dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi.

“Anh là muốn hỏi.” Phó Minh Dã vẫn rất để ý vấn đề này, y đứng trên sàn nhà, cầm lấy một bên lan can bảo vệ trên giường Thích Bạch Trà, giương mắt hỏi Thích Bạch Trà: “Trà Trà, buổi chiều lúc em giảng lịch sử, em nói cái người kia... người kia cùng với cái người bạn giang hồ là ai thế?”

Hắn cảm giác không sai, lúc Trà Trà nói xong câu nói kia cả người đều trở nên khổ sở.

Hắn nhất định phải biết rõ ràng nguyên nhân làm Trà Trà không vui.

Thích Bạch Trà nhìn y ba giây: “Em vì hiệu quả chương trình bịa đặt nhân vật, anh còn tin là thật?”

Phó Minh Dã híp híp mắt: “Chỉ sợ những lời này mới là bịa đặt đi.”

Thích Bạch Trà bất đắc dĩ, cũng không giấu y: “Hắn tên Kỳ Dạ.”

Dù sao cũng chỉ là một cái tên của người không tìm được.

Tay Phó Minh Dã đang bắt lấy lan can trượt một chút.

“Không biết là từ quyền sách nào xem được... dù sao em nói anh cũng không biết. Phó tiên sinh, trước kia em chưa bao giờ thấy anh có hứng thú như vậy đối với lịch sử nha.”

Hiện tại cũng không có hứng thú. Phó Minh Dã ở trong lòng sửa đúng lại.

Y chỉ đối với những thứ có liên quan đến Trà Trà mới cảm thấy có hứng thú. Có thể làm cho cảm xúc Trà Trà biến đổi, y cũng muốn biết một chút mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, khiến cho tâm tình Trà Trà tốt lên.

Nhưng y thật sự không nghĩ ra, một nhân vật hơn hai ngàn năm trước sao có thể làm tâm tình Trà Trà đi xuống được.

“Ngủ, ngủ ngon.” Thích Bạch Trà không muốn nói thêm, dịch dịch chăn, nói với Phó Minh Dã câu ngủ ngon sau đó chui vào.

“Ngủ ngon.” Phó Minh Dã tắt đèn, nằm xuống.

Trong bóng đêm, ký túc xá yên tĩnh một lát Phó Minh Dã bỗng nhiên nói: “Trà Trà.”

“Làm sao vậy?”

“Đưa tay xuống đây.”

Thích Bạch Trà khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời thả tay xuống.

Phó Minh Dã nhét vào tay hắn một thứ.

“Thứ gì thế?” Thích Bạch Trà lui tay về, mở ra thấy đó là một viên kẹo.

“Phốc - anh lấy kẹo ở đâu thế? lại còn buổi tối đưa kẹo cho em, Phó tiên sinh anh muốn để em bị sâu răng hay sao?”

Phó Minh Dã nói: “Ăn đường sẽ giúp vui vẻ.”

Là muốn cho em vui vẻ.

Thích Bạch Trà thu tầm mắt, nhìn kẹo trong tay đột nhiên tâm tình phức tạp.

Phó tiên sinh nhạy bén như vậy sao? Hắn cho rằng đã đem nỗi lòng che giấu thật kín, thế nhưng vẫn bị nhận ra.

Rõ ràng những mặt khác đều là thần kinh thô, sợ là tâm tư tỉ mỉ của Phó tiên sinh đều dùng ở trên người hắn rồi.

Nhớ tới Kỳ Dạ, Thích Bạch Trà xác thật luôn là tâm nguyện khó yên. Sau này hắn gặp nhiều người như vậy nhưng đều kém so với ấn tượng khắc sâu ban đầu.

Dù sao kia cũng là ấn tượng đầu tiên.

Thích Bạch Trà lột giấy gói kẹo ra, ngậm trong miệng liền cảm thấy một cỗ cảm giác ngọt ngào.

Hắn nói: “Phó tiên sinh, kẹo của anh thật là ngọt.”

Phó Minh Dã nói: “Ngọt là được rồi.”

Bất kể là người nào hay chuyện gì khiến em khổ sở, em chỉ cần nhớ rõ anh cho em ngọt ngào là được rồi.

Thích Bạch Trà cười nói: “Em muốn đi vào mộng đẹp ngọt ngào rồi, Phó tiên sinh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Phó Minh Dã lại lần nữa nói.

......

Thích Bạch Trà ngủ rồi.

Phó Minh Dã nhìn nóc giường, lâm vào trầm tư.

Là trùng hợp sao?

Khẳng định là không đúng.

Thời đại viễn cổ, không khí Hỗn Độn, thanh đục hòa quyện lẫn nhau. Cho đến khi thanh khí bay lên biến thành nhật nguyệt sao trời, núi sông hồ biển. Trong đó một sợi thanh khí trong trẻo nhất hóa thành Tuyết Sơn, dựng ra Tự Nhiên Chi Thần. Vị này trong suốt như tuyết, mát lạnh như trà, chính là Tuyết thần, pháp tắc ban danh Tuyết Trà.

Trọc khí rơi xuống, trầm xuống mặt đất, tối đen không thấy mặt trời. Sau lại sinh ra vị đệ nhất Kỳ Nguyện Chi Thần, vĩnh viễn sống trong đêm tối, chính là Tà Thần.

Pháp tắc ban danh Kỳ Dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play