Nguyên bản chương trình này ngoại trừ giáo sư âm nhạc và diễn xuất là mời những người có chuyên môn, còn những nhân vật khác sắm vai giáo viên đều sẽ tìm luôn tại trường học. Nhưng hiện tại có Thích Bạch Trà tham gia, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy đương nhiên không thể lãng phí, vì thế đạo diễn quyết định dùng hắn như mười hạng toàn năng, dạy tất cả các môn ngoại trừ âm nhạc và diễn xuất.
Trong chương trình này, điểm nổi bật nhất chính là âm nhạc và diễn xuất, đây là sở trường của khách mời, không đến phiên người khác múa rìu qua mắt thợ. Các môn khác không có nhiều cảnh, bài giảng cũng không khó, tiết thể dục lại càng đơn giản, chỉ cần đứng ra hiệu lệnh là được rồi, giáo viên về cơ bản giống như một công cụ hình người.
Phần lớn cảnh quay vẫn sẽ ở trên người “Học sinh”, sẽ không khiến giáo viên thành giọng khách át giọng chủ. Nhưng nhan sắc của Thích Bạch Trà quả thực quá kinh diễm, đến lúc lên sóng sẽ càng thu hút ánh mắt người xem, đó chính là bản lĩnh của hắn.
Trước khi chính thức quay chương trình còn cần hóa trang. Chuyên viên trang điểm đưa Thích Bạch Trà đến phòng hóa trang, mời hắn ngồi xuống, trên mặt mang mỉm cười chuẩn nghiệp vụ: “Thầy Thích, em là chuyên viên trang điểm của tổ tiết mục, em họ Lưu ạ. Bây giờ em sẽ trang điểm cho thầy, mặt hơi ngẩng lên một chút ạ.”
Chuyên viên trang điểm chính là cô bé bị Phương Nhã Nhi ném đầy đầu phấn mắt kia. Tổ tiết mục có tổng cộng hai chuyên viên trang điểm, phụ trách hoàn thành trang điểm cho toàn bộ khách mời và nhân vật phụ. Nhân vật là giáo viên và sinh viên đương nhiên không cần trang điểm quá lòe loẹt, nhưng nghĩ cũng biết các minh tinh tất nhiên không bao giờ thật sự là để mặt mộc lên sóng.
Ngoại trừ Giang Nghiên cậy mình đẹp nên không e ngại, đỉnh nhất là lúc vừa rời giường đầu rối như ổ gà mà cũng dám mở phát trực tiếp.
Cầm tiền lương thì phải làm việc, người trưởng thành không có tư cách làm ra vẻ, dù có tủi thân cỡ nào, sau khi sửa sang lại cũng phải tiếp tục làm việc.
Nếu không phải trên tóc còn dính một ít phấn còn chưa xử lý sạch sẽ, nhìn bộ mặt tươi cười của chuyên viên trang điểm này hoàn toàn nhìn không ra người chật vật vừa nãy.
Thích Bạch Trà nhẹ ngẩng mặt, rất phối hợp.
Hô hấp của chuyên viên trang điểm liền ngừng trệ, ngây ngẩn cả người.
... Quá đẹp!
Cô làm việc trong giới giải trí, gặp qua vô số tuấn nam mỹ nữ, vừa nãy trang điểm cho Tần Dĩ Nhu còn kinh ngạc cảm thán làn da người kia thật hoàn hảo, không biết là bảo dưỡng như thế nào, cô chưa từng thấy qua làn da người khác so với Tần Dĩ Nhu còn đẹp hơn.
Kết quả hiện tại liền nhìn thấy.
Trước mắt là một khuôn mặt mộc, so với mặt mộc của vô số minh tinh cô nhìn thấy không chỉ là đẹp hơn vài lần.
Thanh niên hơi ngửa đầu, đôi tay thon dài đặt trên tay vịn, khớp xương rõ ràng. Lông mi dài đậm, một đôi mắt ôn nhu đến mức có thể khiến người ta can tâm tình nguyện chết đuối trong đó. Làn da trắng như tuyết, không có một chút lỗ chân lông, ngũ quan không một chỗ không tinh xảo, ngay cả hình dáng cũng không thể bắt bẻ.
Người này là như thế nào mà lớn lên? Quả thực giống như người làm từ tuyết vậy.
Tuy rằng cô là chuyên viên trang điểm có thâm niên, có kinh nghiệm, liếc mắt một cái có thể phán đoán xem đồ trang điểm phù hợp với từng loại da, hiện tại lại không biết nên dùng cái gì.
Phấn nền không cần đánh, thứ kia dùng trên mặt thanh niên ngược lại có khi lại làm người nọ đen đi.
Bản thân gương mặt này cũng đã đủ hoàn mỹ rồi, không cần trang điểm gì hết.
“Cô Lưu?” Thích Bạch Trà lên tiếng.
“A!” Chuyên viên trang điểm bỗng nhiên hoàn hồn, kinh ngạc, có lẽ mình đã nhìn chằm chằm thanh niên rất lâu.
Thích Bạch Trà rút tờ khăn giấy đưa cho cô: “Tóc cô dính bột phấn kìa.”
Chuyên viên trang điểm nhìn qua gương, cuống quýt nhận khăn giấy: “Vừa rồi không cẩn thận bị dính vào... Cảm ơn.”
Thích Bạch Trà cười cười.
Phiên nhạc đệm này hóa giải sự xấu hổ do cô vừa nhìn người ta phát ngốc. Chuyên viên trang điểm ổn định tâm trạng, giúp Thích Bạch Trà trang điểm nhẹ, làm hắn càng thêm nổi bật.
“Trang điểm xong thầy lên tầng hai phòng học thứ nhất tập hợp cùng với mọi người, bởi vì thầy là người mới, có khả năng lúc thầy vào camera giấu kín cũng sẽ mở ra để quay được phản ứng chân thật nhất của khách mời. Hậu kỳ sau này sẽ biên tập lại, cái này chắc là lúc trước đạo diễn cũng chưa nói qua với thầy.” Có lẽ là do thanh niên đẹp quá mức, có lẽ là do hành động đưa khăn giấy khiến cô động tâm, chuyên viên trang điểm vừa kẻ mắt cho hắn vừa nhịn không được nhiều lời vài câu với Thích Bạch Trà.
Loại kịch bản show thực tế này, trong lòng các minh tinh đều biết rõ ràng, nhưng thầy Thích là người mới chưa chắc đã biết, cô lo lắng thầy Thích vì không biết tình hình mà gây ra cái gì đó khiến người ta chê cười.
“Không cần khách khí, trang điểm xong rồi ạ.” Chuyên viên trang điểm cất bút kẻ mắt vào, vừa lòng nhìn thành quả của mình.
Thích Bạch Trà có một dung nhan băng tuyết, là trong sự ôn nhu lộ ra một chút lãnh ý. Lúc này đuôi mắt kéo dài, thoa thêm son hồng, liền hiện ra thêm vài phần diễm lệ khiến lòng người càng thêm kinh tâm động phách (mất hồn mất vía). Càng khiến người ta điên cuồng, lại như một bông hoa cao lãnh không thể hái xuống.
Ngay cả cô cũng bất giác nhìn đến xuất thần.
Cô ngơ ngác nghĩ, tính cách tốt, lớn lên cũng đẹp, sau khi chương trình lên sóng thầy Thích mà không hot, cô sẽ phát sóng trực tiếp ăn son môi.
-
Thích Bạch Trà là người trang điểm cuối cùng, đến khi hắn tiến vào phòng học ở lầu hai thì các khách mời khác đều đã thay đồng phục tụ tập ở đó rồi.
Vài vị trong phòng học đều đang ai bận việc nấy.
Tần Dĩ Nhu cùng với Lưu Khải Thanh ôn chuyện, Phương Nhã Nhi cùng với Thôi Hạo đang nói chuyện linh tinh, thỉnh thoảng lại liếc trộm sang chỗ Giang Nghiên.
Nhìn qua, Phương Nhã Nhi có vẻ có chút ý tứ với Giang Nghiên.
Cái này không khó lý giải. Hồ yêu vốn là thứ hấp dẫn tâm hồn nhất, Giang Nghiên dung mạo xuất chúng, chỉ là xuất hiện trên màn hình đã hấp dẫn vô số nam nữ vì hắn xua như xua vịt. Nếu là sớm chiều ở chung, nhân diễn sinh tình cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Trong phim Giang Nghiên đóng vai Ly U đối với nữ chính Thu Uyển tình thâm như biển, nhưng mà nữ chính là của nam chính, bên ngoài diễn xuất cô ta có vẻ như là cũng bị nam hai làm cho mê mắt.
Chỉ tiếc trong mắt nam hai chỉ có chính hắn.
Giang Nghiên ngồi trên bàn học, lấy ra một cái gương trang điểm nhỏ, ôm gương tự soi mình, xem tóc có rối hay không, son vừa mới tô đẹp hay không đẹp.
Thôi Hạo đối với hành động này khịt mũi coi thường, khổng tước xòe đuôi cái rắm gì.
Nhưng mà bọn họ cũng đều biết trong góc nhất định có camera ẩn, quay hết tất cả biểu cảm cùng với lời nói hành động của họ, cho nên bên ngoài vẫn luôn hòa thuận vui vẻ, sóng êm gió lặng.
Cậu thiếu niên cuối cùng tên Dư Âm ngồi một mình trong góc, trên bàn là kịch bản đang mở, hai mắt vô thần, như là ngăn cách với thế nhân.
Thân là người mới duy nhất ở đây, Thích Bạch Trà không những không bị khí chất của những minh tinh này nghiền áp ngược lại trong nháy mắt lúc vào cửa dường như có một cỗ khí áp như hoa thơm cỏ lạ.
Ngoại trừ Dư Âm đang tự bế một góc, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, xoay người, nhìn về phía người vừa mới tiến vào - Thích Bạch Trà.
Các loại tầm mắt kinh diễm, chấn động, tìm tòi nghiên cứu, tò mò đều đặt trên người hắn, thậm chí có người còn hàm chứa địch ý.
Ví dụ như Thôi Hạo.
Hắn đường đường là ảnh đế, đáng lẽ không nên để vào mắt một người mới tham dự chương trình.
Nhưng người mù mới có thể xem nhẹ Thích Bạch Trà.
Thôi Hạo diện mạo anh tuấn, nhưng mà có Giang Nghiên mang nhan sắc họa thủy như vậy ở bên , hắn bị áp đến mức thường thường chỉ có thể dựa vào danh tiếng về diễn xuất mà giữ vững danh tiếng, giờ lại thêm một người mới có nhan sắc nghịch thiên, hắn quả thực như là người qua đường Giáp đến mua nước tương vậy.
Nếu không phải xác định thanh niên là giáo viên dạy ở trường học đã nhiều năm, hắn quả thực hoài nghi đây là người của công ty nào đó nhét vào muốn nâng đỡ người mới.
Người mới ở đâu lại cao như vậy? So với minh tinh còn xinh đẹp hơn?? Tới phá hoại nơi này hay sao???
Bất mãn thì bất mãn, hợp đồng đã ký hắn cũng không thể đưa ra dị nghị gì với tổ tiết mục. Hiện tại hắn mới có một giải thưởng tân ảnh đế, sự nghiệp đang trên đà đi lên, không thể cứng đối cứng. Bằng không đắc tội tổ tiết mục, bị biên tập cố ý cắt nối ác ý đến lúc đó mới thảm.
Lưu Khải Thanh không có phản ứng gì, bản thân tướng mạo của hắn ở giới giải trí vốn thuộc dạng phổ thông, có thể hot lên là dựa vào tài hoa âm nhạc không phải dựa vào giá trị nhan sắc, Thích Bạch Trà trông như thế nào đều không liên quan đến hắn. Nhưng mà hắn cũng thực sự kinh ngạc cảm thán, xuất đạo nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một thanh niên xuất chúng như thế.
Phương Nhã Nhi lại không hiểu vì sao, rõ ràng Thích Bạch Trà nhìn qua ôn nhu vô hại, cô ta lại cảm thấy một tia lạnh lẽo thấm vào cốt tủy, ánh mắt cũng có chút né tránh.
Linh hồn ô trọc, hủ bại, hắc ám đương nhiên theo bản năng sẽ sợ hãi vị thần sạch sẽ này.
Cô ta không dấu vết dịch đến phía sau Thôi Hạo, mượn hắn ngăn trở tầm mắt.
Tần Dĩ Nhu lại cả mặt đều là tìm tòi nghiên cứu.
Cô thừa nhận, cô bị người đàn ông này hấp dẫn rồi.
Dư Âm ngồi trong một góc đầu cũng không nâng lên, không thèm hướng chỗ này nhìn một cái.
Giang Nghiên thấy Thích Bạch Trà tới, vô cùng nhiệt tình cất gương đi, dịch dịch mông gọi: “Thầy Thích, thầy Thích lại đây ngồi bên này!”
Hắn nhập vai rất nhanh, lúc này liền mở miệng một câu lại một câu gọi thầy Thích.
Vua khởi động chuyên nghiệp Lưu Khải Thanh lập tức đáp lời: “Thầy Thích ngồi bên chỗ tôi này!”
Giang Nghiên cùng với Lưu Khải Thanh đều mở miệng, khách mời còn lại đương nhiên cũng không thể trầm mặc, nếu không đến lúc phát sóng ấn tượng đầu tiên của người xem đối với bọn họ sẽ không tốt.
Thôi Hạo và Tân Dĩ Nhu lên tiếng chào hỏi.
Phương Nhã Nhi cũng muốn chào, nhưng nhìn thấy đôi mắt Thích Bạch Trà thân thể cô ta liền cứng đờ, cả người như rơi vào hầm băng, một câu cũng nói không nên lời.
Theo bản năng mà rùng mình một cái.
Cuối cùng chỉ có thể lễ phép cười cười, biểu cảm có chút cứng đờ.
Dư Âm ngồi một góc vẫn đang tự bế như người gỗ.
Thích Bạch Trà không ngồi bên cạnh ai, trực tiếp đi lên bục giảng, xoay người dùng phấn viết lên bảng ba chữ Thích Bạch Trà.
Nét chữ mảnh khảnh phiêu dật, xinh đẹp như người.
“Đây là tên của tôi. Xem ra mọi người đều biết tôi là giáo viên.” Thích Bạch Trà đứng trên bục giảng nhìn học sinh đang ngồi nghiêm chỉnh: “Vậy mọi người có biết tôi dạy môn gì không?”
Không cho hắn lời thoại cụ thể, hắn chỉ phát huy như một tiết học bình thường.
Lại nói, Thích Bạch Trà đã ở nhân gian thể nghiệm qua vô số loại nhân sinh mới là diễn viên giỏi nhất.
Các khách mời đương nhiên biết, trước đó đạo diễn đã nói qua rồi, ngoài tiết âm nhạc và diễn xuất, chương trình học còn lại đều do thầy Thích này dạy.
Tuy nhiên vì hiệu quả tổng thể, các khách mời đều lựa chọn giả bộ không biết, bắt đầu sôi nổi suy đoán.
Giang Nghiên nhấc tay: “Chữ viết của thầy đẹp như vậy, chắc chắn là giáo viên môn ngữ văn.”
Tần Dĩ Nhu nghi ngờ nói: “Tôi cảm thấy là giáo viên dạy toán.”
Thôi Hạo: “Tiếng Anh.”
Phương Nhã Nhi: “Lịch sử.”
Lưu Khải Thanh: “Thể dục.”
Dư Âm: “...”
Thích Bạch Trà lắc đầu: “Đều đúng, cũng đều sai.”
Mọi người khó hiểu: “A?”
“Tôi dạy mọi người ngữ văn, toán học, tiếng Anh, lịch sử, thể dục.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc: “Oa!”
Giang Nghiên phản ứng vô cùng khoa trương: “ Thầy Thích, anh toàn năng như vậy sao?”
Thích Bạch Trà nói: “Cũng may là tôi không biết âm nhạc và diễn xuất, hai môn này phải là người trong ngành của mọi người giảng dạy mới được.”
Mọi người đồng thời cười vang.
Không khí liền rơi vào cảnh đẹp.
Đúng lúc này, cửa phòng học bị người từ ngoài đẩy ra, nam sinh cao lớn tuấn mỹ mặc đồng phục khoác cặp sách mặt không biểu tình nói: “Thưa thầy, xin lỗi em đến muộn!”
Thích Bạch Trà tay mắt lanh lẹ dùng sách vở che cánh môi, phòng bản thân không cẩn thận cười ra tiếng.
Các khách mời đồng thời kinh ngạc đến ngây người, Lưu Khải Thanh trực tiếp từ ghế dựa ngã lăn ra đất.
Một thành phần đầy hứa hẹn mang lại hiệu quả khôi hài một cách khoa trương, nhưng cũng thực sự là rất khiếp sợ.
⸺⸺ Tổ tiết mục trước đó chỉ nói thêm một người mới ngoài ngành và một khách mời đặc biệt, nhưng không nói bọn họ biết vị khách mời đặc biệt này là ai.
Vốn tưởng rằng cao nhất là một vị tiền bối nào đó trong giới giải trí, không ngờ lại là vị thương nhân giàu nhất Trung Quốc kia... Mỗi ngày đều xuất hiện trên kênh kinh tế tài chính, bọn họ sao có thể không quen biết?
Các khách mời kinh ngạc đều không phải giả, camera giấu kín ghi lại tường tận biểu cảm trên mặt mỗi người, đến lúc phát sóng sẽ chiếu đặc biệt chi tiết.
Qua đi biểu cảm dại ra ban đầu, trên mặt mỗi người đều mang theo kích động, nghĩ thầm, một chuyến này đến đây quả thực đáng giá.
Siêu giá trị.
Tâm tư Thôi Hạo lung lay. Nhất định phải nhờ cơ hội lần này tạo mối quan hệ với Phó tổng tài mới được, tốt nhất là thành anh em bạn bè. Nếu có thể được vị này ưu ái, chính là dù chỉ dùng một cái móng tay lấy một ít tài nguyên cho hắn, cũng đủ để hắn hot ba mươi năm.
Tần Dĩ Nhu cũng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối phải bắt được cơ hội lần này.
Giang Nghiên cũng thực sự kích động, nhưng mà lại không phải do thân phận của Phó Minh Dã lớn thế nào.
Mà bởi vì Phó Minh Dã lớn lên rất đẹp.
Thấy người đẹp một cái, hồ ly nhan khống này liền hưng phấn không thôi. Đương nhiên cái này cũng không thể áp đảo yêu thích của hắn đối với Thích Bạch Trà, nhan sắc của Thích Bạch Trà càng phù hợp với thẩm mỹ của hắn hơn.
Toàn trường quay duy chỉ có hai người vẫn bảo trì bình tĩnh là Thích Bạch Trà trên bục giảng và Dư Âm đang ngồi trong một góc.
Dư Âm vẫn như cũ không ngẩng đầu, nhìn sách vở phát ngốc, thề sống chết giả làm đầu gỗ.
“Đây là học sinh mới chuyển trường đến lớp ta, Phó Minh Dã.” Thích Bạch Trà bình tĩnh liếc hắn một cái: “Bạn học Phó mới tới, mọi người để bạn tự giới thiệu một chút đi.”
Phó tiên sinh vốn còn trẻ, mặc vào một thân đồng phục học sinh thực sự có dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi xanh mơn mởn.
Đối với bình tĩnh của Thích Bạch Trà, mọi người chỉ cho là hắn đã biết trước khách mời đặc biệt là ai, mới không kích động.
Bằng không với người lần đầu tiên nhìn thấy Phó Minh Dã, tuyệt đối không có phản ứng bình thường như vậy.
Bọn họ nào biết đâu rằng thầy Thích trên bục giảng cùng với bạn học Phó này không chỉ mỗi ngày thấy nhau, còn mỗi buổi tối đều ở trên giường nhìn nhau.
Đối với Dư Âm... độ tồn tại của cậu ta thực sự là quá thấp. Trước đó bọn họ cũng thử nói chuyện, nhưng căn bản thiếu niên không để ý đến bọn họ nên cũng chỉ có thể từ bỏ. Dù sao bọn họ chào cũng đã chào rồi, chỉ là không được đáp lại thôi, sau khi phát sóng cũng chỉ có thể là Dư Âm không lễ phép, không phải bọn họ cô lập hắn.
Thôi Hạo gấp không chờ nổi nói: “Phó tiên sinh... Không, bạn học Phó xin chào, tôi là Thôi Hạo.”
Tân Dĩ Nhu đứng dậy: “Tôi là Tần Dĩ Nh...”
Phương Nhã Nhi cũng kích động đến nói năng lộn xộn: “Tôi là...”
Thái độ bọn họ đối đãi với Phó Minh Dã, rõ ràng ngược hoàn toàn với Thích Bạch Trà.
Chỉ với bề ngoài hai người, thân hình khí chất đều không khác nhau lắm, nhưng thương nhân giàu nhất Trung Quốc cùng với một giáo viên bình thường sao có thể giống nhau? Người sau cho bọn họ lợi ích thật lớn, là điều mà người trước không thể cho được.
Bọn họ cũng không biết cơ hội bọn họ khát vọng đều là tài sản chung của hai vị phu phu này. (chỗ này tính để vợ chồng, sau đổi thành chồng chồng, nhưng thôi để phu phu vậy, mn thấy cái nào hợp lý hơn thì bảo mình nha.)
Từ đầu tới cuối đối xử bình đẳng với hai người chỉ có Giang Nghiên và Dư Âm.
Giang Nghiên là đối với ai cũng đều nhiệt tình.
Dư Âm là đối với ai cũng đều không thèm để ý tới.
Phó Minh Dã chỉ nhìn chằm chằm thầy Thích trên bục giảng, căn bản không nghe lọt lời của những người khác.
Thẳng đến lúc Giang Nghiên mở miệng: “Bạn học Phó, xin chào tôi là Giang ⸺”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Phó Minh Dã lập tức quay đầu, ngữ khí lạnh lẽo, mang theo sát khí: “Tôi biết, cậu chính là cái thứ yêu... Nghiên ⸺⸺” yêu diễm tiểu tiện hóa...
“Yêu nhan hoặc chúng Giang Nghiên.” Thích Bạch Trà lập tức đánh gãy lời Phó Minh Dã, tiến hành bổ cứu hiện trường: “Xem ra, bạn học Phó cũng đã nghe qua rồi.”
Ở trên mạng Giang Nghiên có một từ dùng để hình dung về hắn rất hot là yêu nhan hoặc chúng, bởi vì hắn từng diễn vai Yêu Vương, ngoại hình lại đẹp đẽ diễm lệ như yêu tinh mê hoặc mọi người nên liền có lời khen như vậy.
Phó Minh Dã gật đầu: “Không sai, yêu ngôn hoặc chúng.” Xem ra trong lòng Trà Trà vẫn biết rõ ràng, không thật sự bị yêu tinh này lừa bịp.
Giang Nghiên được sủng mà kinh sợ: “Bạn học Phó thế mà lại nhớ rõ mình?” Mình cuối cùng cũng được đại mỹ nhân nhớ kỹ saoo!!
Phó Minh Dã ngoài cười trong không cười nói: “Tôi nhỡ kỹ cậu rất lâu rồi.” Nằm mơ cũng muốn đánh luôn chứ đùa à.
Tần Dĩ Nhu khẽ nhíu mày.
Không ngờ Phó tổng vậy mà nhìn Thích Bạch Trà, nhìn Giang Nghiên, lại không hề liếc mắt nhìn cô một cái.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng phải, mọi người đều biết Phó tổng là đồng tính luyến ái...
Kể cả là kết hôn, có người đàn ông nào lại không ăn vụng, tới tham dự chương trình sợ là đã coi trọng ai rồi đi.
Thích Bạch Trà tuy rằng đẹp, nhưng không có danh tiếng, như vậy vị đại lão này bỗng nhiên tham gia, chỉ có có thể là...
Vì Giang Nghiên.
Giang Nghiên đẹp như vậy, bị đại lão có tính hướng đặc thù coi trọng cũng là việc bình thường.
Hiện tại xem ra, quả nhiên như thế.
Thôi Hạo tức giận đến mức suýt nữa cắn vào lưỡi.
Không ngờ người đầu tiên được Phó tổng ưu ái lại là Giang Nghiên.
Giang Nghiên vô hình trung đã bởi vì được Phó Minh Dã ưu ái mà kéo cho mình thù hận của toàn trường quay.
Càng oan chính là, hắn cũng cũng không được Phó Minh Dã ưu ái tí nào.
Chân chính được ưu ái là Thích Bạch Trà đang ngồi trên bục giảng, an an tĩnh tĩnh, khiêm tốn đến cực điểm.
Rũ mắt xem kịch, ẩn sâu trong đó là công và danh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT