Edit: Yan

“Trà Trà, Trà Trà?” Năm ngón tay Phó Minh Dã quơ quơ trước mặt hắn.

“A?” Thích Bạch Trà lấy lại tinh thần, mới phát hiện Phó Minh Dã không biết đã trở lại khi nào.

Hắn giương mắt nhìn:” Anh về nhà lâu chưa?”

“Vừa trở về liền thấy em đang ngẩn người, gọi mấy câu em cũng không nghe thấy.” Phó Minh Dã hồ nghi nhìn hắn, “Em đang suy nghĩ gì đó?”

Thích Bạch Trà nhìn đồng hồ trên tường, thế mà đã 7 giờ tối rồi.

Nhớ lại hồi ức trải qua cùng Phó tiên sinh từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, bất tri bất giác đã trôi qua hai giờ đồng hồ.

Ký ức tốt đẹp quả thực có thể làm người ta quên cả thời gian. Mỗi thời mỗi khắc hẳn và Phó tiên sinh cùng nhau trải qua hắn đều nhớ rõ ràng, phần tình cảm chân thành tha thiết đó không có khả năng trộn lẫn nửa điểm giả dối.

Hệ thống đưa ra độ hảo cảm bằng không và nội tâm không có màu sắc của Phó tiên sinh …… Rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Trước kia hắn không phải chưa từng nghi ngờ, chỉ là lúc này không thể không nhìn thẳng vào vấn đề. Nhất định là nơi nào đó có vấn đề.

Phó Minh Dã rất nhạy bén: “Học sinh ở trường làm em tức giận sao?”

Trà Trà thoạt nhìn giống như có tâm sự.

Thích Bạch Trà lắc lắc đầu, đứng dậy nói: “Em đi nấu cơm.”

“Tâm tình không tốt sao còn nấu cơm.” Phó Minh Dã ngăn hắn lại, “Mỹ thực sẽ làm tâm tình người ta tốt hơn, hôm nay để anh làm đi!”

Thích Bạch Trà nói: “Vậy tâm tình của em sẽ càng không tốt.”

Phó Minh Dã: “…..”

Được rồi, y làm cơm thực sự có hơi khó ăn. Phó Minh Dã sửa miệng: “Vậy mình ra ngoài ăn nha!”

Thích Bạch Trà: “Em không muốn đi ra ngoài.”

Phó Minh Dã nói: “Anh gọi cơm hộp nhé!”

“Không muốn ăn.” Thích Bạch Trà rối rắm thành một đoàn lá trà khô héo, trở lại phòng ngủ, một tay đóng cửa lại.

Phó Minh Dã bị bỏ lại ở phòng khách lo lắng nhíu mày.Trà Trà rất ít khi sẽ phiền muộn thành như vậy.

Cuối cùng y chọn gọi điện thoại cho hiệu trưởng dò hỏi tình huống. Bởi vì thường nghe nói người phàm ở nơi làm việc sẽ có thể bị lãnh đạo ức hiếp, đồng nghiệp bất hòa, nên Phó Minh Dã trước tiên tặng cho trường học hai tòa nhà dạy học để hiệu trưởng không để Thích Bạch Trà chịu một chút tủi thân nào, để ý chăm sóc người kia thật tốt.

Hiệu trưởng đối với vị thương nhân giàu nhất Trung Quốc này thực sự là thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh sợ) đồng thời cũng có chút tâm tình phức tạp. Thầy Thích làm gì có chỗ nào cần người khác chăm sóc, hắn vốn là thầy giáo có nhân duyên tốt nhất, được hoan nghênh nhất từ lãnh đạo, đồng nghiệp, học sinh đều yêu quý hắn.

Tính tình ôn hòa như vậy, lúc bọn họ  nói chuyện trước mặt hắn đều sẽ theo bản năng giảm nhẹ thanh âm.

Nhưng mà người ta đã muốn tặng nhà dạy học, hiệu trưởng đương nhiên cũng không có khả năng thoái thác liền đồng ý yêu cầu chăm sóc nhiều hơn đối với Thích Bạch Trà từ đó càng quan tâm đến hắn hơn.

Bây giờ Phó tổng lại đột nhiên gọi điện thoại tới, hiệu trưởng giật mình đánh thót một cái vội vàng nhận điện thoại.

“Là tôi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh nhạt, trước sau như một lộ ra cảm giác chán đời.

Trước kia lúc Phó tổng tới văn phòng ông cũng là ngữ điệu lạnh như băng như vậy. Hiệu trưởng sợ tới mức tưởng rằng Phó tổng muốn đóng cửa trường tư này của ông. Ai ngờ người đàn ông đó lại dùng ngữ khí lạnh băng nhất, nói lời nhu hòa nhất:” Tôi tặng trường học hai tòa nhà dạy học, hi vọng hiệu trưởng thay tôi chăm sóc tốt cho Trà Trà.” Lúc ấy hiệu trưởng liền đầu váng mắt hoa.

“Phó tiên sinh, ngài có chuyện gì không?” Từ trong hồi ức tỉnh táo lại hiệu trưởng vội vàng hỏi.

“Hôm nay ở trường Trà Trà đã xảy ra chuyện gì?”

“A?” Hiệu trưởng trả lời, “Hôm nay ở trường thầy Thích không xảy ra chuyện gì cả… chỉ là chiều nay cậu ấy xin nghỉ.”

“Xin nghỉ?” Phó Minh Dã hỏi, “Em ấy xin nghỉ đi đâu.”

“Việc này tôi cũng không biết, việc riêng của giáo viên chúng tôi không có quyền biết.” Hiệu trưởng nói, “Cậu ấy xin nghỉ bệnh, chắc là thân thể không thoải mái đi bệnh viện đi……” Lời còn chưa dứt, điện thoại bên kia đã ngắt.

Thân thể Trà Trà không thoải mái?

Thần sắc Phó Minh Dã lo lắng, lập tức đẩy cửa phòng ngủ ra.

Thích Bạch Trà đã nghỉ ngơi, cuộn tròn người lại nằm nghiêng trên giường, chỉ đắp một tầng chăn mỏng nhìn qua chính là dáng vẻ không thoải mái.

Phó Minh Dã vội vàng bước qua, ngồi ở đầu giường nhẹ giọng hỏi: “Trà Trà, em có chỗ nào không thoải mái?”

Thích Bạch Trà quay đầu đi: “Không có.”

“Không được gạt anh.” Phó Minh Dã xoay đầu hẳn trở lại, ” Anh hỏi hiệu trưởng rồi, ông ấy nói chiều nay em xin nghỉ bệnh —”y đột nhiên ngẩn ra.

Hốc mắt thanh niên ửng đỏ giống như vừa mới khóc xong.

Phó Minh Dã lập tức hoảng hốt, sắc mặt trầm xuống nắm lấy tay hắn: “Em khó chịu ở đâu mau nói cho anh.”

Thích Bạch Trà bất đắc dĩ: “Thật không có.” Sinh bệnh chỉ là cái cớ để xin nghỉ, hắn không thể nói là hắn đi cứu vớt thế giới đi.

Chỉ là hệ thống hiển thị độ hảo cảm của Phó Minh Dã đối với hắn bằng 0, lại thêm việc không nhìn thấu được y hai thứ chồng lên làm hắn vừa buồn bực vừa khó chịu.

Bất kể là sự việc gì có liên quan đến Phó tiên sinh, Thích Bạch Trà liền trở nên yếu ớt, càng nghĩ càng khổ sở.

Thích Bạch Trà chưa bao giờ hoài nghi sự chân thành của Phó Minh Dã, nhưng hắn cũng thực sự nghĩ không ra. Hắn sợ nguyên nhân mà chính hắn cũng không rõ sẽ làm hại tới Phó tiên sinh, mà hắn không thể kịp thời bảo vệ.

Phó Minh Dã đã não động thành cả một bộ phim tình cảm hàn quốc luôn rồi:” Em không phải là đi bệnh viện tra ra được bệnh nan y, lại không đành lòng nói cho anh biết, liền một người ở chỗ này trộm khổ sở đi? Thích tiên sinh, kế tiếp có phải em còn muốn giả dạng thành một người đàn ông hư đốn, làm tình cảm với anh tan vỡ sau đó một mình cao chạy xa bay, để anh sẽ không bởi vì em rời đi mà khổ sở đấy chứ?”

“…..” Thích Bạch Trà xoa xoa huyệt Thái Dương, “Phó tiên sinh, anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó.”

Phó Minh Dã nghiêm túc nói: “Không cần giấu anh, kể cả em có bị ung thư anh cũng sẽ có biện pháp chữa khỏi cho em.”

Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của vạn vật, rất nhiều việc xảy ra trên đời cũng là mệnh trung chú định (tức là vận mệnh đã sắp đặt). Người bị bệnh càu nguyện với thần linh, dùng một cái giá để đổi được sức khỏe từ chỗ thần linh, cái này gọi là trao đổi đồng giá. Nhưng nếu thần tự tiện giúp người thường chữa bệnh tránh kiếp nạn không cần hồi đáp, đây là việc đánh vỡ quy luật, bởi vì phá hủy cân bằng thần sẽ phải chịu thiên phạt.

Nhưng Tà Thần không phải một vị thần hiểu quy củ. Y yêu một người liền muốn làm cho cả thế giới đều nghiêng về hướng người y yêu. Y chỉ nghĩ chăm sóc Thích Bạch Trà thật tốt, cùng với hắn sống qua một đời này sau đó có bị sét đánh hay là giam cầm y đều không để bụng.

Nhưng không để bị thiên phạt vẫn là tốt nhất … Rốt cuộc, thời gian còn lại đó y còn muốn ở lại lưu giữ bảo vệ phần mộ của Trà Trà, tìm kiếm chuyển thể của Trà Trà không thể lãng phí ở chuyện khác được.

Thích Bạch Trà mặt vô biểu cảm nhìn y: “Cảm ơn, ngay cả ung thư anh cũng nghĩ thay em rồi, có muốn đặt trước cho em một bộ quan tài luôn hay không?”

Hiện tại hắn có chút tin tưởng Phó Minh Dã thực sự không có hảo cảm cảm gì với mình.

“Trà Trà, rốt cuộc em làm sao vậy?” Phó Minh Dã than nhẹ, đôi mắt mang vẻ sầu lo, “Anh rất lo lắng cho em.”

Thích Bạch Trà trầm mặc một lát.Hắn bỗng nhiên nghĩ đến phải có một lý do để mấy tháng liền không làm chuyện đó với Phó tiên sinh làm chuyện đó. Thế này không phải là có sẵn rồi sao? Thích Bạch Trà tâm thần vừa động. 

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt bị thương, xấu hổ và giận dữ nhìn Phó Minh Dã.

“Thực ra đúng là như lời anh nói, hôm nay em đi bệnh viện kiểm tra phát hiện em …. “Thích Bạch Trà dừng một chút, cắn răng bức chính mình nói ra, “Trĩ, sang, tái, phát,.”

Không thể tưởng tượng nổi bệnh trĩ của hắn tái phát còn sớm hơn so với bệnh liệt dương của Phó Minh Dã. Tuyết Thần đại nhân cao quý lãnh diễm liên tiếp lấy lý do như vậy làm cái cớ thực sự là làm khó hắn.

“Nhưng bác sĩ nói không có gì trở ngại, cẩn thận điều dưỡng mấy tháng là sẽ không sao hết.” ngay sau đó Thích Bạch Trà làm bộ như không có chuyện gì, ngữ khí nhẹ nhàng nói, “Chính là mấy tháng này chúng ta không thể … Phó tiên sinh, anh cũng biết đi …..”

“Anh biết.” Phó Minh Dã sớm đã đau lòng mà ôm lấy hắn, “Thế nhưng chỉ là bởi vì cái này thôi sao?”

“Đúng vậy.” Thích Bạch Trà nhu nhược lại áy náy nói, “Không thể thỏa mãn được nhu cầu của ông xã là do em thất trách.”

Dã an ủi hắn, “Đương nhiên là thân thể của em mới là quan trọng. Vừa đúng lúc là mùa hè, tắm nước lạnh nhiều một chút càng mát mẻ thôi mà.”

Thích Bạch Trà nhẹ nhàng thở ra một cái nhẹ đến không thể phát hiện.

Kế hoạch thông qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play