Tiêu Niên a một tiếng, Lục Tri Chu cầm cà vạt cậu tặng vào đây lúc nào thế.
“Tiêu Niên tiên sinh.”
Lục Tri Chu từ trong gương nhìn cậu gọi.
Tiêu Niên: “Ở.”
Lục Tri Chu xoay người: “Lại đây.”
Tiêu Niên dép cũng không mang mà bước tới.
Không cần Lục Tri Chu nói, tự cậu liền cầm lấy cà vạt.
Nhưng mà…
Tiêu Niên nói: “Em không biết thắt.”
Lục Tri Chu: “Lập tức sẽ biết.”
Tiêu Niên khẽ nhíu mày, trước choàng cà vạt lên cổ Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu: “Một ngắn một dài.”
Tiêu Niên đáp ‘à’, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tri Chu, cậu chậm rãi điều chỉnh.
Đến một chỗ nhất định, Lục Tri Chu nói: “Dừng.”
Tiêu Niên dừng lại, cũng nhớ kỹ tỉ lệ này.
Lục Tri Chu: “Vòng nửa vòng.”
Tiêu Niên nghe lời mà vòng, nhưng rất nhanh bị cắt ngang: “Vòng vào trong.”
Tiêu Niên sửa lại phương hướng, vòng vào trong nửa vòng, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu cười khẽ: “Không biết thật à?”
Tiêu Niên: “Lần đầu tiên làm.”
Không biết câu này làm sao, Lục Tri Chu đột nhiên thấp đầu xuống, hôn Tiêu Niên một cái.
Sau đó mới nói: “Luồn từ cái khe hở này ra ngoài.”
Tiêu Niên a một tiếng, nghiêm túc làm theo……
Tuy rằng cuối cùng thành công, nhưng không thể không nói, quá trình này cầu kỳ lại phức tạp, Tiêu Niên thắt nút cà vạt xong, trong đầu chỉ còn lại bước đi vòng nửa vòng bay nãy.
Cậu gập cổ áo của Lục Tri Chu xuống, buồn rầu nói: “Vẫn chưa biết.”
Lục Tri Chu cài nút áo tây trang lại: “Lần sau cần mặc chính trang, anh sẽ thức dậy sớm hơn một phút.”
Tiêu Niên xì cười: “Em có nói muốn làm cho anh à?”
Lục Tri Chu vậy mà cúi đầu cắn cằm Tiêu Niên.
Tiêu Niên ăn đau: “A, làm cho anh, làm cho anh.”
Tiêu Niên đẩy Lục Tri Chu ra, sờ cằm của mình: “Lục tiểu cẩu.”
Lục Tri Chu: “Tiêu heo heo.”
Dù sao cũng đã tỉnh, Tiêu Niên đơn giản cùng Lục Tri Chu đi xuống lầu.
Xe đã chờ ở cửa, bước xuống lầu, Tiêu Niên đi theo Lục Tri Chu, nhìn hắn bỏ vali vào cốp xe, sau đó lưu luyến không rời mà cho hắn một cái ôm to.
“Lúc không bận rộn phải làm gì?” Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu nói: “Nhớ em.”
Tiêu Niên: “Đáp đúng rồi.”
Lục Tri Chu sờ đầu Tiêu Niên: “Thôi, anh đi nhé.”
Tiêu Niên gật đầu: “Nhớ ăn sáng đó.”
Lục Tri Chu: “Em cũng vậy.”
Thật ra cũng chỉ xa nhau có nửa ngày hôm nay, đến tối Lục Tri Chu sẽ trở về, nhưng Tiêu Niên chính là muốn dính như keo với Lục Tri Chu, làm bác tài cứ cảm thấy bọn họ phải chia xa nhiều ngày lắm.
Nhìn theo Lục Tri Chu rời đi, chuyện đầu tiên Tiêu Niên làm khi quay vào nhà….
Tất nhiên là ngủ nướng rồi.
Hôm nay, cậu không có lớp buổi sáng, nên có thể ngủ ngon thêm chốc lát.
Lúc tỉnh lại, tin nhắn báo bình an của Lục Tri Chu đã hiện lên trong điện thoại, cũng chụp cho cậu tấm ảnh bữa sáng.
Tiêu Niên: “Tội nghiệp thầy Lục.”
Tiêu Niên: “Về rồi em mời anh ăn ngon!”
Tuy là nói như vậy, Tiêu Niên vẫn là ở trên đường đến studio ghé mua bữa sáng giống với Lục Tri Chu.
Hôm nay Lục Tri Chu cũng bận rộn như hôm qua, điện thoại giống như đã tắt máy, một tin nhắn cũng không trả lời.
Còn Tiêu Niên thì nhàn rỗi, vừa nhàn liền dễ dàng tạo ra sự đối lập rõ rệt với Lục Tri Chu.
Buổi chiều ngồi trong thư phòng gặm xong quyển sách của hôm qua xong, Tiêu Niên click mở điện thoại nhìn lịch sử trò chuyện của cậu với Lục Tri Chu, suốt hai trang đều là khung thoại màu xanh lá của cậu.
Vớ vẩn là đa số.
Tiêu Niên lướt màn hình, lại từ kệ sách bắt lấy một quyển.
Hiện tại, việc đọc sách không có liên quan tới chuyện khác, đơn thuần là vì cậu muốn đọc thôi.
Có vài quyển thật sự rất hay, Lục Tri Chu có thể đọc hết cũng không phải là không có lý do.
Nghĩ vậy, Tiêu Niên liền lật ra trang đầu tiên, cũng uống một ngụm dương chi cam lộ đặt ở trên bàn.
Đọc chưa được bao lâu, Tiểu Minh gọi điện thoại tới cho cậu.
Tiêu Niên đương nhiên biết Tiểu Minh gọi điện thoại tới để làm gì.
Vậy báo đáp bằng cẩu lương đi.
“Hắc.”
Tiêu Niên bắc máy liền cười.
Tiểu Minh cũng cười: “Nha, tâm tình không tồi a.”
Tiêu Niên: “Chớ sao.”
Tiểu Minh: “Hôm qua về nhà không có việc gì đi?”
Tiêu Niên: “Có thể có chuyện gì chứ.”
Tiểu Minh: “Thế nào, cậu đây là nghĩ thông rồi?”
Tiêu Niên: “Nghĩ quá thông luôn ấy chứ, ha ha.”
Thật là vui vẻ muốn tràn ra màn hình luôn, Tiểu Minh ở bên kia tặc lưỡi mấy cái: “Nói xem, hôm qua hai người làm sao vậy?”
“Giáo sư nhà tớ chân thành mà tâm sự với tớ một hồi.” Tiêu Niên nâng chân gác lên thanh sắt ở phía dưới: “Nên không có việc gì rồi.”
Tiểu Minh: “Chậc chậc, cho nên bây giờ là không còn chuyện gì nữa?”
Tiêu Niên: “Đúng vậy.”
Tiểu Minh: “Không tồi, không tồi, người như Lục Tri Chu vừa thấy là rất đáng tin cậy.”
Tiêu Niên phảng phất như nghe Tiểu Minh đang khen chính cậu vậy, kiêu ngạo đến ngẩng cằm lên: “Chớ sao.”
Lại hàn huyên vài câu, Tiểu Minh liền cúp điện thoại.
Nói là chịu không nổi, chua tới nỗi phải cúp.
Cúp điện thoại rồi, một cái tin nhắn lập tức được gửi tới.
Tiểu Minh: “Chừng nào kết hôn, làm nhanh lên.”
Tiêu Niên: “Sắp rồi, khỏi giục.”
Tiểu Minh luôn nói với cậu những lời này, nhưng hôm nay nhìn thấy, Tiêu Niên lại bỗng có cảm giác khác lạ.
Đặc biệt là hôm qua cậu còn nằm mơ thấy lễ cưới của Lục Tri Chu tới hai lần.
Cậu liếm liếm môi, nghĩ có nên làm hay không?
Nhưng lại nghĩ, có phải quá sớm rồi không?
Hôm nay, Lục Tri Chu kết thúc rất sớm, còn chưa đến 4 giờ mà cậu đã nhận được tin nhắn của Lục Tri Chu.
Đầu tiên là nói chính mình đã xong việc sẽ về ngay, sau đó trả lời lại những tin nhắn vụn vặt mà Tiêu Niên gửi tới, từng câu một.
Tiêu Niên còn riêng lướt lên lướt xuống nhiều lần, Lục Tri Chu đúng là không bỏ sót một câu nào.
Loại cảm giác được để ý đến thế này thật sự là không gì tốt hơn.
Chờ cậu xem xong, Lục Tri Chu liền gọi điện thoại tới.
“Đang làm gì vậy?”
Tiêu Niên cười: “Anh nhớ em.”
Lục Tri Chu trực tiếp thừa nhận: “Ừ.”
Tiêu Niên: “Vậy buổi tối ăn cơm chung không?”
Lục Tri Chu nói: “Lát nữa phải về trường, mấy giáo viên hẹn nhau.” Nhưng hắn lại nói: “Cũng không phải không được.”
Tiêu Niên: “Em đi cùng được à?”
Lục Tri Chu: “Được chứ.” Hắn nói: “Em ở nhà chờ anh, anh đến đón em.”
Tiêu Niên: “Không cần, em rảnh rỗi lắm, để em tới trường đi.”
Thật sự là rất rảnh, nói đi liền đi.
Có điều, trước khi đi cậu còn cố ý lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng nghiêm trang mặc vào, nhiều ít thì cũng có thể ăn rơ với Lục Tri Chu một chút.
Lúc đến trường, Lục Tri Chu còn đang ở trên cao tốc, Tiêu Niên rảnh rỗi tìm cái sân bóng rổ bên học viện của Lục Tri Chu ngồi chờ.
Lục Tri Chu hỏi cậu đang làm gì, cậu liền chụp tấm ảnh sinh viên đang chơi bóng gửi qua.
Nhân tiện nói: “Chơi cũng không tệ lắm”
Vừa gửi tin nhắn đi chưa được vài giây, Lục Tri Chu liền gọi điện thoại tới.
Tiêu Niên bắc máy: “Sao thế?”
Lục Tri Chu: “Em đang xem người khác chơi bóng rổ?”
Tiêu Niên: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Lục Tri Chu tạm dừng vài giây: “Không có gì.”
Tiêu Niên cảm thấy hơi khó hiểu, cậu còn chưa kịp hỏi, đột nhiên có cô nữ sinh tới gần, nói với cậu ‘chào bạn học’.
Nhìn tư thế này, Tiêu Niên đoán sơ qua là tới xin WeChat.
Tiêu Niên ngẩng đầu hỏi: “Bạn cần gì?”
Quả nhiên, nữ sinh bấm điện thoại ấn mở mã QR, cũng chỉ ra phía sau: “Bạn của tôi, à thì, cô ấy hơi ngại.”
Tiêu Niên là dùng tai nghe nói chuyện, rõ ràng những lời này đều bị Lục Tri Chu nghe thấy.
Hắn ở bên kia hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Niên ấn tai nghe bên lỗ tai, ý bảo cô nữ sinh là cậu đang gọi điện thoại: “Xin WeChat, có cho không lão công?”
Một tiếng lão công này rõ ràng là nói cho cô nữ sinh này nghe, cô bạn ngượng ngùng thè lưỡi, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi bỏ đi.
Nhưng Lục Tri Chu ở bên kia đầu dây lại không biết.
Hắn nói: “Đương nhiên không cho.”
Tiêu Niên nhấp môi cười cười: “Này không ổn đâu, là học sinh trường anh đó.”
Ngữ điệu của Lục Tri Chu rõ ràng đã thay đổi: “Học sinh trường ai cũng không cho.”
Tiêu Niên: “Sao vậy? Khách sáo thôi mà.”
Lục Tri Chu: “Không được cho.”
Tiêu Niên cười trộm: “Cho thì thế nào?”
Lục Tri Chu gọi thẳng tên: “Tiêu Niên.”
Tiêu Niên cười khẽ, lập tức ngoan ngoãn nói: “Chưa cho, không cho, cô ấy đi rồi.”
Lục Tri Chu nói: “Về sau có như vậy cũng không được cho.”
Tiêu Niên: “Sao vậy?”
Lục Tri Chu: “Em biết rõ còn cố hỏi.”
Tiêu Niên cười rộ lên: “Đã biết, đã biết.”
Cúp điện thoại, có cậu nam sinh ở đối diện vừa lúc ném vào một quả ba điểm.
Độ cung của quả bóng này sao lại đẹp như vậy nhỉ.
Rốt cuộc ngồi ở chỗ này chính là chờ Lục Tri Chu, tuy rằng trông rất là ăn không ngồi rồi, nhưng Tiêu Niên ngược lại cũng không cảm thấy nhàm chán.
Lại ngồi chờ nửa tiếng, Lục Tri Chu nhắn là hắn đã tới rồi, cũng bảo Tiêu Niên ở chỗ đó chờ hắn.
Tiêu Niên rời khỏi sân thể dục đi gặp hắn, đi được nửa đường, liền thấy Lục Tri Chu.
Không chỉ có mỗi Lục Tri Chu, tổng cộng có năm người, trung gian còn có Lâm Nhạc Phàm mà cậu quen.
Lục Tri Chu đi ở vị trí dựa trước, Lâm Nhạc Phàm đang nói gì đó với hắn, hắn thì cúi đầu bấm điện thoại.
Ngay sau đó, tin nhắn trên điện thoại của Lục Tri Chu liền gửi tới điện thoại của Tiêu Niên.
Hắn hỏi: “Đến chỗ nào rồi?”
Lục Tri Chu hỏi xong câu này, giọng nói của Lâm Nhạc Phàm lại truyền vào tai cậu.
“Cho nên hai người bây giờ không có việc gì chứ?”
Lục Tri Chu nhìn điện thoại: “Không có việc gì.”
Lâm Nhạc Phàm cười, còn rất là thấm thía mà vỗ vỗ vai Lục Tri Chu: “Dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương, cặp đôi ngây thơ a, mới có tí chuyện đã giống như sinh ly tử biệt rồi.”
Hắn còn định nói thêm gì đó, đột nhiên nhìn thấy một người từ phía sau xông tới, đụng lên lưng Lục Tri Chu.
“Hắc!”
Lâm Nhạc Phàm bị giật mình, ngược lại là Lục Tri Chu, giống như đã biết trước được chuyện này, bình tĩnh lại cưng chiều mà quay đầu.
Đúng vậy, mặc dù Lâm Nhạc Phàm rất không muốn dùng cái từ buồn nôn như thế, nhưng đó thật sự là hình dung chính xác nhất, chính là cưng chiều.
Lục Tri Chu bị đụng phải mà đi tới trước nửa bước, sau đó ôm lấy eo Tiêu Niên, kéo cậu lại gần.
“Chờ lâu không?” Lục Tri Chu hỏi.
Tiêu Niên: “Không lâu.”
Lúc này, Lâm Nhạc Phàm mới chợt nhận ra, Lục Tri Chu nói muốn mang thêm một người tới ăn tối là có ý gì.
Hắn còn tưởng là muốn dẫn học sinh lại đây chứ.
Cạn lời.
“Chào thầy Lâm.”
Tiêu Niên ngoan ngoãn chào hỏi.
Lâm Nhạc Phàm lập tức cười rộ lên: “Chào cậu.”
Tiêu Niên tới, tâm tình của Lục Tri Chu rõ ràng sáng sủa hơn nhiều.