Sau lại, Tiêu Niên làm sao mà ngủ thì chính cậu cũng không biết.

Ngay từ đầu, cậu vẫn cảm giác được Lục Tri Chu ôm cậu, cậu rất không được tự nhiên, nhưng lại cảm thấy nếu như cậu động đậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục Tri Chu không.

Sau đó, cậu lại nghĩ, nếu không cậu kể một câu chuyện nhàm chán nào đó cho Lục Tri Chu nghe trước khi đi ngủ, hạ thấp giọng một chút, không chừng sẽ có hiệu quả.

Nhưng không chờ Tiêu Niên tưởng tượng xong cốt truyện, chính cậu đã trầm tư mặc tưởng mà ru ngủ chính mình rồi.

Có lẽ là trong lòng vẫn luôn nhớ thương tới giấc ngủ của Lục Tri Chu, cho nên Tiêu Niên cũng không ngủ yên được.

Ngày thường luôn có thể ngủ đến mặt trời đốt mông, nhưng lần này tới nửa đêm đã tỉnh lại.

Cậu mơ mơ màng màng vỗ nhẹ bên chỗ Lục Tri Chu nằm, phát hiện Lục Tri Chu đã không còn ôm cậu, sau đó mới xoay đầu lại.

Bên người có tia sáng mỏng manh, Tiêu Niên hơi hé mắt, phát hiện Lục Tri Chu đang ngồi bên cạnh cậu, trên chăn đặt máy tính.

“Sao lại tỉnh rồi?”

Tiêu Niên nghe thấy Lục Tri Chu nói.

Tiêu Niên hơi nhúc nhích, còn buồn ngủ mà hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Lục Tri Chu khép máy tính lại: “Không làm gì?”

Tiêu Niên đang định nói cái gì, Lục Tri Chu đã quay người đi.

Lục Tri Chu đặt máy tính lên tủ đầu giường, cũng chui vào trong chăn.

Tiêu Niên hãy còn mơ màng, nhưng cũng đã tỉnh táo một nửa: “Mấy giờ rồi?”

Lục Tri Chu: “Không biết.”

Tiêu Niên hỏi: “Có phải anh không ngủ được không?”

Lục Tri Chu lại không trả lời, mà là hỏi Tiêu Niên: “Nằm mơ à?”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Hình như là nằm mơ.”

Lục Tri Chu: “Nằm mơ cái gì?”

Tiêu Niên lâm vào hồi ức: “Em mơ thấy tụi mình còn ở thành phố B, anh đi chơi với em.” Tiêu Niên từ từ nhắm hai mắt lại: “Anh khó nói chuyện phiếm ghê luôn, làm em ngồi bên cạnh thấy xấu hổ quá chừng, sau đó em……”

Tiêu Niên nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại nỉ non.

Cuối cùng là ngủ mất.

Lục Tri Chu cũng không cầm lấy máy tính nữa, hắn kéo chăn lại, cũng nằm bên cạnh Tiêu Niên, nhắm hai mắt lại.

Tiêu Niên lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng.

Cậu vừa mở mắt nhìn thấy chính là Lục Tri Chu.

Sau đó, cậu chợt nở nụ cười.

Đến từ tâm tình tốt đẹp đầu tiên vào buổi sáng.

Đã lâu rồi, nhưng đây lần đầu tiên Tiêu Niên tỉnh ngủ nhìn thấy người đàn ông này ở bên cạnh.

Tuy bọn họ là vì cá cược, nhưng mà vậy thì sao chứ, bọn họ chính là ngủ chung giường một đêm.

Tiêu Niên bởi vì chút việc nhỏ này mà tâm tình rất tốt.

Tiêu Niên rất muốn biết bây giờ là mấy giờ, nhưng ở trong chăn, tay Lục Tri Chu đang khoác trên eo cậu, Tiêu Niên thấy hơi nóng, nhưng cậu không chắc nhỡ đâu cậu động đậy lại đánh thức Lục Tri Chu, nên đơn giản liền không động.

Nhưng không nghĩ tới, cậu vừa nhắm mắt lại lần nữa còn chưa được một phút, đồng hồ báo thức của Lục Tri Chu đã vang lên.

Tiêu Niên mở mắt trước Lục Tri Chu, cậu nhìn thấy gần trong gang tấc, Lục Tri Chu nhíu mày trước, lại từ xoang mũi phát ra một tiếng thật thấp, rồi mới chậm rãi mở mắt.

Thì ra, Lục Tri Chu tiên sinh bị đồng hồ báo thức gọi dậy vào buổi sáng là như thế này.

Chờ Lục Tri Chu nhìn thấy rõ thế giới này, Tiêu Niên nở nụ cười đầu tiên vào buổi sáng.

“Sớm a.”

Lục Tri Chu từ tiếng than trầm thấp biến thành tiếng cười ngắn ngủi, hắn sờ sờ đầu Tiêu Niên: “Sớm.”

Tiêu Niên: “Đồng hồ báo thức của anh còn vang kìa.”

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, xoay người tắt đồng hồ báo thức.

Tiêu Niên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Lục Tri Chu: “7 giờ rưỡi.”

Tiêu Niên ‘ồ’, cùng Lục Tri Chu rời giường.

Lục Tri Chu: “Không ngủ thêm một lát sao?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Đi làm mà.”

Đồng hồ báo thức tựa như một mệnh lệnh, hai người ai nấy đều bận rộn lên.

Chờ gặp nhau lại lần nữa, chính là ở nhà ăn.

Đêm qua, Lục Tri Chu đã đặt cháo vào nồi cơm điện, hiện tại Tiêu Niên vừa tới gần, Lục Tri Chu đã múc đầy chén cháo cho cậu, còn chiên hai cái trứng.

Sau đó, Lục Tri Chu từ trên xuống dưới mà ngắm Tiêu Niên.

Tiêu Niên cũng đi theo cúi đầu nhìn mình mặc một bộ đồ đen: “Hôm nay có một thầy khác tới, mặc soái một chút, thấy được không.”

Lục Tri Chu kéo ghế dựa của mình ra, đặt câu hỏi chuẩn xác: “Chu Chương?”

Tiêu Niên kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”

Lục Tri Chu: “Anh không biết.”

Tiêu Niên tạm đoán hẳn là Lục Tri Chu nhìn thấy trên danh sách follow của cậu, cậu cũng kéo ra ghế dựa: “Em nói anh nghe, em thích Chu Chương lắm, anh không biết cậu ta lợi hại cỡ nào đâu, là Vua vũ đạo của đợt thi đấu vũ đạo lần trước đó, còn đứng hạng ba của Phong Trì Vũ Hội năm trước nữa.”

Lục Tri Chu bình đạm đáp lại: “Anh đúng là không biết.”

Tiêu Niên ha ha hai tiếng: “Cũng đúng.”

“Hôm cậu ta tìm em hợp tác em còn không tin, phải xác nhận với trợ lý phòng làm việc mãi.” Tiêu Niên nói đến vô cùng đắc ý.

Lục Tri Chu hỏi: “Hôm nay tụi em làm gì?”

Tiêu Niên ‘à’: “Cùng nhau soạn một điệu nhảy, cậu ấy rành lắm.”

Lục Tri Chu khuấy khuấy chén cháo trong tay hắn: “Cay* không?” *nguyên văn là ‘cay’, ý hỏi người đó hoặc chuyện đó có hot không.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Niên là Lục Tri Chu đang hỏi điệu nhảy của cậu và Chu Chương có cay không, nhưng rồi cậu lại cảm thấy, Lục Tri Chu sẽ không hỏi những chuyện như vầy.

“Cay cái gì?” Tiêu Niên cúi đầu nhìn cái bàn, kẹp lên một lá cải bẹ: “Cái này hả?”

Cậu ăn một ngụm: “Còn tạm đi, em ăn cay được.”

Lục Tri Chu không có hỏi lại.

Bàn ăn trở nên an tĩnh, mà lúc này, điện thoại của Tiêu Niên cũng nhận được rất nhiều tin nhắn.

Cậu vừa xem, vừa đưa cháo vào miệng.

Không lâu sau, Tiêu Niên nhận được một tờ đơn mà Tiểu Ngọc gửi tới.

Cậu cầm điện thoại, ngẩng đầu, lại thấy Lục Tri Chu đang cúi đầu ấn bên huyệt Thái Dương.

Tiêu Niên buông điện thoại: “Có phải anh không ngủ ngon không?”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không phải.”

Tiêu Niên nhíu mày: “Anh xạo, hôm qua nửa đêm tỉnh lại anh còn chưa ngủ.”

Lục Tri Chu buông tay, liếc nhìn điện thoại Tiêu Niên: “Muốn cho anh xem cái gì?”

Tiêu Niên lại lần nữa bị Lục Tri Chu dời đi tầm mắt: “À, cho anh xem lịch làm việc của em trong mấy ngày kế tiếp.”

Tiêu Niên trực tiếp đưa điện thoại qua, cũng giải thích: “Bởi vì tập nhảy với Chu Chương, với lại buổi thi đấu cuối tuần sau, gần đây em sẽ rất bận, buổi tối sớm nhất cũng phải 7 giờ mới tan tầm đó, thầy Lục.”

Lục Tri Chu vừa nghe liền biết trong lời của Tiêu Niên có ẩn ý: “Cho nên?”

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Cho nên, chắc chắn sẽ đi ngủ trước 12 giờ nè, không uống rượu nè, buổi sáng ngủ dậy được ăn cơm sáng do thầy Lục làm nè.”

Lục Tri Chu cười rộ lên, tay ấn màn hình, cũng hỏi Tiêu Niên: “Có thể gửi sang cho anh không?”

Tiêu Niên làm động tác mời.

Nhưng giây tiếp theo.

“Họ Lục thối tha.”

Lục Tri Chu đọc cái tên mà Tiêu Niên lưu lại cho hắn.

Tiêu Niên suýt thì phun ngụm cháo ra ngoài, cũng lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cậu vươn tay cướp điện thoại về: “Ha ha ha ha ha.”

Lục Tri Chu chống tay lên bàn nhìn Tiêu Niên.

Tiêu Niên lập tức: “Anh nghe em giải thích.”

Lục Tri Chu gật đầu, vẻ mặt kiểu “em nói.”

Nói……

Cái gì giờ.

Tiêu Niên căn bản nói không nên lời, cái này còn gì để mà giải thích chớ?

“Khụ khụ.” Tiêu Niên đột nhiên ngồi thẳng, ý đồ trả đũa: “Anh anh anh lưu tên em là gì đấy? Em muốn xem!”

Lục Tri Chu không chút hoang mang, cầm lấy điện thoại trên bàn, mở khóa, click mở, xoay màn hình lại.

Tiêu Niên vừa chuyển mắt sang điện thoại của Lục Tri Chu, cả người lại lần nữa da đầu tê dại.

Thứ nhất, Lục Tri Chu cài tên cậu đứng đầu danh sách.

Thứ hai, hắn lưu tên cậu là “Tiêu Niên tiên sinh”.

Không phải là Tiểu Bò Sữa mà hắn từng trêu chọc, cũng không phải kiểu xưng hô ấu trĩ ‘cậu bạn nhỏ’ mà Tiêu Niên chẳng mấy thích kia.

Là ‘Tiêu Niên tiên sinh’ mà Tiêu Niên thích nhất.

Trái tim của Tiêu Niên giống như bị cào nhẹ một cái.

Cậu thoáng bình tĩnh một chút, ngẩng đầu trao cho Lục Tri Chu một nụ cười mỉm.

Giờ phút này, trên mặt Lục Tri Chu chỉ có ‘anh ngược lại muốn xem em nói thế nào’.

“Ai nha.” Tiêu Niên lập tức nhận sai, cũng nhanh tay ấn vào chân dung của Lục Tri Chu: “Sai rồi, sao rồi mà, lập tức sửa liền.”

Cậu vừa đánh chữ vừa đọc ra: “Lục, Tri, Chu, tiên, sinh, ê, em cũng cài anh đứng đầu nha.”

Tiêu Niên làm xong liền đưa cho Lục Tri Chu kiểm tra.

Nhưng lại nhận được biểu cảm ’em không những tới chậm mà còn bắt chước anh’ của Lục Tri Chu.

“Ai nha ~” Tiêu Niên ủy khuất nhìn Lục Tri Chu: “Em chỉ là, em……”

Tiêu Niên căn bản không ‘chỉ là’ được cái gì.

“Thật sự xin lỗi mà.”

Lục Tri Chu rốt cuộc cười: “Anh làm gì em sao?”

Tiêu Niên càng ủy khuất: “Không ~ có.”

Lục Tri Chu nâng tay lên: “Mặt.”

Tiêu Niên lập tức đứng lên, đưa mặt lại gần.

Lục Thù Dai vậy mà thật sự dùng sức nhéo cậu một cái, đau quá.

Thời gian cho bữa sáng không nhiều lắm, không lâu sau hai người liền cùng nhau ra cửa.

Mà đối với chuyện tại sao Lục Tri Chu lại để Tiêu Niên đứng đầu danh bạ, Tiêu Niên lại không hỏi.

Cũng không biết là không dám, hay là gì khác.

Có lẽ, trong lòng cậu chỉ hy vọng nghe được một đáp án, nếu Lục Tri Chu nói ra lại không phải cái kia, Tiêu Niên cũng chẳng có hứng thú gì.

Cậu hy vọng Lục Tri Chu nói với cậu rằng, bởi vì anh yêu em, bởi vì em là duy nhất trong sinh mệnh của anh.

Nghĩ vậy, Tiêu Niên phụt cười.

Cái gì mà sến thế.

Lục Tri Chu biết nói mấy câu này mới quái ấy.

Lúc đó, cậu đã ngồi trên xe Lục Tri Chu, hôm nay người tốt bụng Lục Tri Chu chở cậu đi làm.

Mà cậu vừa cười một tiếng, Lục Tri Chu đã quay đầu nhìn cậu.

Tiêu Niên hơi rụt người vào lưng ghế, lập tức thu lại nụ cười: “Không có gì, không có gì.”

Tới dưới lầu phòng làm việc, Tiêu Niên vô cùng nhẹ nhàng mà cảm ơn Lục Tri Chu, nói với Lục Tri Chu ‘chúc anh hôm nay vui vẻ’, lại nói ‘buổi tối gặp nha’.

Lục Tri Chu cũng nói câu ‘buổi tối gặp’, liền nghe thấy Tiêu Niên đóng cửa lại.

Sau đó, Lục Tri Chu lái xe về nhà.

Thật ra, sáng nay Lục Tri Chu không có khóa, mà chuyện quan trọng nhất đối với hắn bây giờ, là ngủ bù.

Nhưng Lục Tri Chu không nghĩ tới chính là, hắn vừa đỗ xe ở dưới lầu, đã nhìn thấy Lâm Nhạc Phàm đứng ở bên chỗ gác cổng chờ mở cửa.

“Tìm tớ?”

Lâm Nhạc Phàm bị Lục Tri Chu đột nhiên xuất hiện làm hết hồn: “Ai da.” Hắn cười khẽ: “Không tìm cậu thì tìm ai? Tìm Tiêu Niên sao?”

Lục Tri Chu mặt mày nhạt nhẽo nhìn Lâm Nhạc Phàm.

“Tìm cậu tìm cậu, đương nhiên là tìm cậu rồi.”

Lục Tri Chu lúc này mới ấn mật mã mở cửa.

Lâm Nhạc Phàm đi theo vào: “Sao lại không nhận điện thoại thế?”

Lục Tri Chu: “Không mang theo.” Hắn hỏi: “Tìm tớ có chuyện gì?”

Lâm Nhạc Phàm ‘à’ một tiếng, lấy ra từ trong bao một xấp văn kiện: “Là thế này, hôm qua giáo sư Dương có nói chuyện với tớ, nói hạng mục này vẫn là để cậu tới làm.”

Lục Tri Chu cúi đầu liếc nhìn tên hạng mục.

Lâm Nhạc Phàm: “Tớ nói với giáo sư Dương rồi, tớ nói gần đây cậu không rảnh, nhưng giáo sư Dương lại hỏi tớ cậu đang bận cái gì, tớ lại không trả lời được.”

Lâm Nhạc Phàm cũng tò mò: “Mà dạo này cậu bận cái gì vậy? Không phải chỉ có khóa ở trong trường thôi sao? Cậu còn muốn làm gì?”

Vừa lúc thang máy tới rồi, Lục Tri Chu liền đi ra ngoài.

Sau đó, hắn nói: “Đưa Tiêu Niên đi làm, đón Tiêu Niên tan tầm, nấu cơm cho Tiêu Niên, đốc xúc em ấy làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.”

Lâm Nhạc Phàm liền cứng lại, hạng mục trong tay đột nhiên không thơm.

Sao hắn lại quên chuyện lớn là dạo gần đây bị Lục Tri Chu đưa việc chứ.

Chờ đi theo Lục Tri Chu vào nhà, hắn mới tìm được mục đích của chuyến đi này: “Nhưng mà cũng phải nói lại, tớ cảm thấy cậu có thể làm, thứ này đối với cậu mà nói cũng chẳng khó, lúc trước cậu cũng biến tướng tham dự mà đúng không.”

“A, dĩ nhiên là…” Lâm Nhạc Phàm cười khẽ: “Cậu theo vào thế này cũng chỉ tốn công lại chẳng được gì, nhưng giáo sư Dương đã lên tiếng, ông ta rất ít nhờ ai làm việc, hơn nữa tớ cũng ở đó.”

Lục Tri Chu lại cúi đầu nhìn hồ sơ hạng mục, mới nói với Lâm Nhạc Phàm: “Để lên bàn đi.”

Lâm Nhạc Phàm cao hứng: “Được rồi.”

Hắn đặt đồ xuống bàn trà, lại nói: “Thật ra cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, mấy ngày nữa cậu với đám tiểu Triệu cùng đi một chuyến tới thành phố W, tớ ở bên này làm chuyện phần tớ, hai bên cùng làm sẽ nhanh hơn, ba ngày sau trở lại, sau đó cũng không có chuyện gì nữa.”

Lục Tri Chu ngồi ở trên sô pha, không tình nguyện mà cầm lấy: “Thật là biết tìm việc.”

Lâm Nhạc Phàm đắn đo: “Cậu còn băn khoăn cái gì sao? Để tớ xem có cách nào khác không.”

Lục Tri Chu chậm rãi nói: “Lần trước tớ đi công tác trở về, Tiêu Niên không để ý đến tớ mấy ngày.”

Lâm Nhạc Phàm khựng lại.

A, này…

Này…… hắn nghĩ không ra biện pháp được.

Lâm Nhạc Phàm nhỏ giọng: “Cậu, với, Tiêu Niên xin nghỉ mấy ngày?”

Lục Tri Chu không nói lời nào.

Lâm Nhạc Phàm tiếp tục nhỏ giọng: “Tớ cảm thấy, qua lâu như vậy rồi, hai người hẳn là, không còn kiểu không quen biết giống như lúc đầu chứ?”

Lục Tri Chu: “Cho nên cậu làm tớ rời đi ba ngày?”

Lâm Nhạc Phàm xấu hổ cười: “Ha ha.”

Hắn đơn giản bắt đầu bát quái: “Ê, hai người phát triển tới đâu rồi?”

Lục Tri Chu rốt cuộc mở ra hồ sơ hạng mục: “Ngày hôm qua ngủ chung với tớ.”

“Mới ngủ……” Lâm Nhạc Phàm đang nói lại nghĩ tới cái gì: “Oa, cậu ngủ được?”

Lục Tri Chu: “Không được.”

Lâm Nhạc Phàm: “Vậy?”

Lục Tri Chu: “Vẫn phải khắc phục.”

Lâm Nhạc Phàm ‘chậc’ một tiếng, ngẫm lại người này là Lục Tri Chu lại ‘chậc’ một tiếng.

“À, đúng rồi.” Lâm Nhạc Phàm nhớ tới mục đích thứ hai của hôm nay: “Tiêu Niên cho tớ, tấm, ảnh……”

thẻ….

Lâm Nhạc Phàm không dám nói tiếp, hắn thấy Lục Tri Chu nâng mắt lên.

“Ha ha ha Lục ca Lục ca, ngài xem trước, xem xong lại nói.”

Lục Tri Chu không xem, trực tiếp khép hồ sơ lại, ném lên bàn.

Lâm Nhạc Phàm lại cái hay không nói, nói cái dở: “Cậu ấy kiếm cái này có tốn sức không? Không dễ mua đi.”

Hắn vừa nói xong, phòng khách lập tức trở nên an tĩnh.

Lâm Nhạc Phàm liền ở trong lòng tự đập chính mình một trận.

Mày nói cái gì đó?

Sau đó, Lục Tri Chu động.

Giống như đang giận dỗi vậy, ầm vang một tiếng, kéo ra hộc tủ dưới bàn trà, lấy ra một tấm ảnh thẻ được đóng gói hoàn hảo.

“pia*”*nguyên văn là ‘pia’, nhưng không biết nghĩa là gì.

Tấm ảnh thẻ bảo bối của Lâm Nhạc Phàm bị ném ở trên bàn trà.

“Lấy đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play