Tiêu Niên thật vất vả vơi bớt men say, nhưng Lục Tri Chu vừa hôn, cậu lại thấy lâng lâng.

Cánh tay của Tiêu Niên tê ngứa, trước mặt cậu là Lục Tri Chu đã một ngày không cạo râu, bởi vì Lục Tri Chu hôn môi, gốc râu mới mọc như có như không cọ xát lên da cậu.

Tiêu Niên muốn rút tay về, nhưng Lục Tri Chu không cho.

“Ha ha, ngứa quá.”

Tiêu Niên nói xong, liền rõ ràng cảm giác được Lục Tri Chu dùng sức ấn gốc râu lên cổ tay cậu.

Thì ra là có biết.

Thì ra là cố ý.

Tiêu Niên lại muốn rút tay, lần này cậu rút tay về được.

Đồng thời, cậu cũng nghe thấy Lục Tri Chu cười.

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu phiết miệng một cái, vươn tay khẽ niết cằm hắn: “Không cạo râu.”

Lục Tri Chu: “Sáng mai.”

Nói xong, Lục Tri Chu liền cúi đầu.

Tay của Tiêu Niên vẫn đặt trên cằm Lục Tri Chu, Lục Tri Chu vừa tới gần, trông cứ như cậu kéo Lục Tri Chu lại ấy.

Cũng như những lần trước đó, khi Lục Tri Chu hôn Tiêu Niên, sẽ nghiêng đầu, mũi kề mũi.

Lần đầu tiên Lục Tri Chu làm thế, Tiêu Niên từng bất động thanh sắc* cảm thấy mạch máu như muốn bùng nổ. *âm thầm lặng lẽ

Nhưng dù có bao nhiêu lần đi nữa, Tiêu Niên vẫn bởi vì động tác này mà động tâm.

Cậu không có cách nào đoán được là chóp mũi của Lục Tri Chu chạm lên mặt cậu trước, hay là môi của Lục Tri Chu hôn lên môi cậu trước.

Lục Tri Chu vừa cúi xuống, cậu liền hoàn toàn mất đi năng lực phân tích.

Hơi thở của Lục Tri Chu ấm áp, lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng chạm môi Tiêu Niên, sau đó mới dần dần thăm dò sâu hơn.

Tiêu Niên nhắm hai mắt lại, dồn hết tất cả sự chú ý lên đôi môi được Lục Tri Chu chào đón.

Bọn họ môi lưỡi đan xen, bọn họ càng hôn càng sâu.

Tiêu Niên hít thở không thông, không nhịn được phát ra tiếng hừ nhẹ từ xoang mũi.

Trong phòng rất yên tĩnh, ở nơi không nhìn thấy được dường như có thể nghe thấy tiếng quần áo và mái tóc cọ xát lẫn nhau, sột soạt khe khẽ.

Lục Tri Chu kéo dài nụ hôn này thật lâu, cũng hôn Tiêu Niên đến mơ mơ màng màng.

Sau đó, hắn lại nắm tay Tiêu Niên lên, một lần nữa thăm dò cánh tay của Tiêu Niên.

Nhưng lần này, hắn không dù gốc râu của hắn, mà chỉ đưa môi hôn, từng chút từng chút một, bắt đầu từ cánh tay đến bả vai Tiêu Niên.

Cách lớp quần áo, Tiêu Niên cảm giác được Lục Tri Chu cắn cậu một cái.

“A~”

Tiêu Niên hừ nhẹ một tiếng.

Lục Tri Chu như an ủi mà dùng cằm cọ cọ.

“Tiêu Niên.”

Lục Tri Chu gọi tên cậu.

Tiêu Niên một tay giơ lên đặt ở bên đầu: “Ừ.”

Lục Tri Chu không nói, hơi xoay đầu, dùng chóp mũi nâng cằm Tiêu Niên lên.

Lại lần nữa bị Lục Tri Chu hôn lên hầu kết, Tiêu Niên gần như là ngay lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh.

Lục Tri Chu hôn cũng không mạnh, giống như chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cảm giác ma sát kia lại kích thích Tiêu Niên.

Cậu hít mạnh một hơi, không nhịn được mở miệng gọi: “Lục Tri Chu.”

Lục Tri Chu thấp giọng đáp lại: “Ừ.”

Tiêu Niên nửa híp mắt, cảm giác như không chỉ là ở bên cổ cậu.

Cả người cậu cũng trở nên tê dại.

Tiêu Niên không thể nói chỉ là thích.

Mà cậu là thật sự thích đến mức cơ thể sinh ra phản ứng.

Đêm nay, Lục Tri Chu, rất nồng nhiệt.

Sau lại, tất cả vẫn rất chậm rãi, khi Lục Tri Chu bắt lấy đầu gối của cậu, Tiêu Niên giống như đã bị Lục Tri Chu chuốc say, cả người mơ mơ màng màng, lâng lâng bay bổng.

Nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn khát vọng một ly rượu khác.

Cậu muốn, Lục Tri Chu liền cho, ly rượu này rất thơm rất thuần, càng uống càng say.

Cùng với cảm giác say này, Tiêu Niên mê mang mà uống cùng Lục Tri Chu.

Cuối cùng, Tiêu Niên bị lăn lộn đến mất hết sức lực, chỉ có thể há mồm làm hô hấp cơ bản.

Một hồi kết thúc, Tiêu Niên gần như không thể động đậy.

Lục Tri Chu đi vứt rác xong quay lại, rồi ôm lấy Tiêu Niên.

Mới vừa tiến vào lòng ngực, Tiêu Niên liền mềm mại gọi một tiếng: “Thầy Lục~”

Tiếng gọi mang theo chút nghẹn ngào, Lục Tri Chu cười cười, vươn tay sờ lên mái tóc Tiêu Niên: “Làm sao vậy?”

Tiêu Niên nói: “Anh thay đổi.”

Lục Tri Chu lại cười.

Hắn không hỏi Tiêu Niên rằng hắn thay đổi chỗ nào, mà chỉ sờ sờ đầu tóc Tiêu Niên, hỏi: “Em thích sao?”

Tiêu Niên làm ổ trong lòng Lục Tri Chu, đôi mắt cong cong: “Thầy Lục, câu hỏi này của ngài làm người ta thấy hơi thẹn thùng nha.”

Lục Tri Chu cười ra tiếng.

Lục Tri Chu lại hỏi: “Em có ổn không?”

Tiêu Niên nhắm hai mắt lại: “Đàn ông không thể nói chính mình không được.”

Lục Tri Chu cười, ‘ừ’ một tiếng: “Em vô cùng được.”

Nhưng không, Tiêu Niên lập tức nhớ lại mới vừa rồi, cậu bắt lấy Lục Tri Chu kêu hai tiếng: “Em không được, Lục Tri Chu”.

Mà cái ‘mới vừa rồi’ này, hẳn chính là mười phút trước.

Tiêu Niên ngẩng đầu, mặt vô biểu tình: “Lục Tri Chu tiên sinh.”

Lục Tri Chu: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt này của Lục Tri Chu, rất rõ ràng là đã biết còn cố hỏi.

Tiêu Niên hừ một tiếng, lại vùi vào lòng Lục Tri Chu.

Nhưng bọn họ cũng không có nằm bao lâu, dù sao thì cũng có chút dính nhớp, Tiêu Niên chịu không được.

Đi phòng tắm cũng là Tiêu Niên muốn Lục Tri Chu ôm đi, chỉ là Tiêu Niên thật sự có hơi thẹn thùng, cậu không tiếp tục lôi kéo Lục Tri Chu tắm chung.

Lúc tắm rửa, Tiêu Niên híp mắt suy nghĩ thật lâu.

Thế nào mà lại làm chứ?

Bữa thịnh yến này sao lại bắt đầu nhỉ?

Ồ, là cậu chủ động chụt người ta một cái.

Giỏi.

Tiêu Niên tự nhiên thấy hơi mất mát, nhưng cũng rất nhanh, cậu liền nói với chính mình rằng đừng nghĩ tới chuyện này nữa.

Bên ngoài cũng có phòng tắm, Tiêu Niên tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện Lục Tri Chu vẫn chưa tắm ra, cậu nghĩ nghĩ lại đi ra ngoài, cũng trốn ở bên cạnh tường phòng tắm.

Chờ nghe thấy tiếng nước bên trong ngừng lại, Tiêu Niên lập tức ném khăn lông vào rổ.

Cửa vừa mở ra, Tiêu Niên lập tức bổ nhào tới.

“A!”

Lục Tri Chu rõ ràng bị giật mình, lui ra sau một bước.

“Ha ha ha ha ha ha a a a.”

Tiêu Niên còn chưa kịp cười thêm vài tiếng liền đổi thành hét toáng lên, cậu bị Lục Tri Chu khiêng lên rồi.

Giống như lúc nãy, cậu bị Lục Tri Chu ném lên giường.

Tiêu Niên lập tức muốn chạy, bị Lục Tri Chu bắt lấy mắt cá chân kéo về.

Sau đó, con gà còi bị người ta thành công lật sấp, đè ở trên giường, hai tay bị giữa chặt ở trên đầu.

“Cứu mạng, cứu mạng.” Tiêu Niên phành phạch vài cái, không có kết quả: “Sai rồi, sai rồi, sai rồi.”

Lục Tri Chu ngồi ở bên người cậu, giữ chặt cậu rất là nhẹ nhàng: “Sai chỗ nào?”

Tiêu Niên: “Không nên làm ngài giật mình.”

Lục Tri Chu nắm tay cậu chặt hơn.

Tiêu Niên: “A a a xin lỗi mà, xin lỗi mà.”

Lục Tri Chu cười cười, lúc này mới buông cậu ra.

“Đi ngủ sớm một chút.” Lục Tri Chu lật ngửa Tiêu Niên lại, vỗ vỗ mặt cậu: “Anh đi ra ngoài.”

Nghe thấy lời này, Tiêu Niên trong lòng hơi trầm.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng ra sao, tay đã bắt lấy áo của Lục Tri Chu.

“Từ từ.”

Lục Tri Chu hỏi: “Sao thế?”

Tiêu Niên tùy tiện nói một câu: “Ở lại nói chuyện với em một lát, em ngủ không được.”

Lục Tri Chu: “Nói cái gì?”

Tiêu Niên ‘ai nha’ một tiếng, lăn một vòng vào trong, vỗ vỗ giường: “Anh nằm xuống đi, muốn nói cái gì thì nói.”

Lục Tri Chu rất sảng khoái, Tiêu Niên nói xong, hắn liền nằm xuống, cũng thuận tiện kéo tấm chăn ở cuối giường đắp cho Tiêu Niên.

Tiêu Niên: “Anh không đắp chăn sao?”

Lục Tri Chu nói: “Em mắc cỡ.”

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên bật người dậy: “Lục Tri Chu tiên sinh, dạo này anh càng ngày càng âm dương quái khí nha.”

Lục Tri Chu không phủ nhận: “Thầy Tiêu dạy dỗ tốt thôi.”

Tiêu Niên: “……”

Mẹ nó, mấy câu này cũng là học theo Tiêu Niên.

Tiêu Niên hung hăng trừng mắt với Lục Tri Chu, giây tiếp theo liền kéo chăn qua, làm Lục Tri Chu cũng nằm vào.

Sau đó, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển.

Nói cái gì đây?

Bình thường người ta làm xong đều nói cái gì nhỉ?

Sáng mai ăn cái gì?

Ngày mai làm gì?

Dạo này có chuyện gì vui không?

Nếu không phải Lục Tri Chu đang nằm bên cạnh, Tiêu Niên thật sự sẽ cầm lấy điện thoại tra tìm một phen.

“À ờ…” Tiêu Niên đột nhiên có ý tưởng: “Em hơi tò mò anh với mẹ của anh.”

Cậu vừa nói vừa thò lại gần, vẻ mặt kiểu ‘không biết em có làm anh thấy khó chịu không’ mà nhìn Lục Tri Chu: “Có thể hỏi không?”

Lục Tri Chu khẽ cười, hỏi: “Tò mò cái gì?”

Tiêu Niên mím môi: “Hai người sao trông không thân với nhau thế? ”

Lục Tri Chu nói: “Không có gì, bà ấy chưa từng chăm sóc cho anh, từ nhỏ anh đã sống cùng với ông bà nội, cho nên không có tình cảm gì đặc biệt với bà ấy.”

Tiêu Niên ‘ồ’ lên thật dài: “Là vì bận quá à?”

Cậu có ý muốn hoà hoãn: “Ba mẹ em cũng bận, cũng không hay quản em lắm.”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Cũng không phải là bận, lúc mẹ anh có thai anh chỉ là ngoài ý muốn, khi đó trong kế hoạch cuộc đời của bà không có anh, chỉ vì lúc phát hiện ra đã quá muộn, hơn nữa có người nhà khuyên bảo, nên mới giữ anh lại.”

Tiêu Niên ‘oa’ một tiếng: “Còn may là giữ anh lại, nếu không cả đời này của bà ấy cũng sẽ không biết chính mình đã đánh mất cái gì!”

Lục Tri Chu bởi vì những lời này của Tiêu Niên mà cười rộ lên, hắn khẽ nhéo cằm Tiêu Niên: “Cảm ơn em, Tiêu Niên tiên sinh.”

Tiêu Niên: “Khách sáo quá, Lục Tri Chu tiên sinh.”

Lục Tri Chu tiếp tục đùa mái tóc Tiêu Niên: “Khi đó bà ấy còn rất trẻ, sự nghiệp cũng vừa khởi bước, đối với bà ấy thì anh chỉ là trói buộc, cho nên lúc sinh anh ra không bao lâu liền đưa anh cho bà nội.”

“Sao lại là trói buộc chứ.” Tiêu Niên rất bất mãn: “Sau lại thế nào?”

Lúc Tiêu Niên hỏi câu này hơi ngẩng đầu lên, mày cũng nhíu lại, cho nên lọn tóc trong tay Lục Tri Chu cũng rời đi.

Nhưng hắn giống như rất muốn bắt lấy cái gì đó, vì vậy liền nắm lấy vành tai của Tiêu Niên.

“Không có sau lại, anh và bà ấy vẫn luôn không giống mẹ con, mỗi lần gặp mặt đều rất khách sáo, giống như thân thích đã lâu không gặp vậy.” Lục Tri Chu nhẹ nhàng chạm lên vành tai Tiêu Niên: “Nhưng gần đây, bà ấy liên lạc với anh thường xuyên hơn, anh đoán là bởi vì chuyện hợp tác của hai nhà chúng ta lần này.”

Tiêu Niên nghe xong, mày nhíu càng chặt.

Lục Tri Chu cười cười, dùng ngón trỏ vuốt phẳng lông mày của Tiêu Niên: “Hình như em đang tội nghiệp anh.”

Tiêu Niên lập tức lắc đầu: “Không có, không phải, chính là…” Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Rất khó hiểu đi.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Không sao cả, rất nhiều người đều không hiểu.”

Tiêu Niên hỏi: “Anh có oán trách không?”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không có, không thân, cho nên không có cảm giác.”

Về chuyện nhà của người khác, Tiêu Niên không có gì để nói, mà thoạt nhìn Lục Tri Chu cũng không có tiếc nuối về mối quan hệ ruột thịt giữa hắn và mẹ hắn, hắn cũng chỉ đơn giản trình bày sự thật, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Cho nên, cũng càng không cần lời an ủi.

Tiêu Niên nghĩ nghĩ, nói: “Vậy em cũng tâm sự với anh chuyện em với mẹ em đi.” Cậu khụ khụ: “Anh nghe không?”

Lục Tri Chu: “Nghe.”

“Mẹ với em hay cãi nhau lắm.” Tiêu Niên sờ sờ cằm của mình, hỏi Lục Tri Chu trước: “Này, anh cảm thấy em là một cậu bé ngoan à?”

Vừa dứt lời, Lục Tri Chu liền cười.

Tiêu Niên: “……”

Cậu dùng sức nhéo cánh tay Lục Tri Chu: “Em nghiêm túc hỏi anh đấy, anh cứ, vậy đi, trả lời khách quan đi.”

Lục Tri Chu nhẹ nhàng xoa vành tai Tiêu Niên: “Ngoan.”

Hai mắt Tiêu Niên lập tức sáng lên: “Thật à?”

Lục Tri Chu: “Thật.”

Tiêu Niên lắc lắc cánh tay Lục Tri Chu, hoàn toàn quên mất chuyện chính: “Sao lại thấy em ngoan vậy? Tại sao thế?”

Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Tuy rằng em, uhm, nhưng là cũng ngoan.”

Tiêu Niên: “…… Anh nói cái gì vậy?”

Lục Tri Chu cười rộ lên: “Là cảm giác.” Hắn kéo lại câu chuyện của Tiêu Niên: “Em muốn kể anh nghe cái gì, chuyện em với mẹ của em đó.”

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Thì, chính là em nè, ở trong mắt mẹ em, em đặc biệt không ngoan, từ hồi còn nhỏ em đã cảm thấy em không phải con ruột của bà rồi, lắm lúc lại rống lên với em, này không cho em làm, kia cũng không cho em làm.”

Lục Tri Chu trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Vô duyên vô cớ?”

Tiêu Niên: “À…… Đương nhiên không phải.”

Lục Tri Chu véo mặt Tiêu Niên: “Lúc còn nhỏ lì lắm chứ gì?”

Tiêu Niên khẽ nhấp môi.

Đâu chỉ là khi còn nhỏ, bây giờ cậu cũng cảm thấy chính mình vẫn lì.

“Con nít thì nghịch ngợm mà, em chính là nghịch ngợm nhất luôn ấy.” Tiêu Niên nằm yên, nhìn trần nhà: “Nói sao đây, chính là mê chơi, nhưng mẹ em lại thích ngoan ngoãn, học tập tốt, cho nên trong nhà luôn không được an bình.”

“Nhưng thật ra em cũng biết, mẹ đối với em tốt lắm, có một lần, em ở nhà nói chuyện với mẹ, bà ấy khen vài câu con nhà người ta thế này thế kia, em liền nói, mẹ không thích con như vậy, sao không sinh một đứa khác.” Tiêu Niên nói tới đây, trong lòng thấy hơi chua xót: “Tối hôm đó, ba nói với em, mẹ em khóc.”

Tiêu Niên lắc đầu: “Em cũng phiền phức thật, đúng là một thằng nhóc phiền phức.”

“Mẹ em không thích cái gì, em càng muốn làm cái đó, không chịu học hành, chỉ thích làm mấy chuyện tào lao, thích cãi bướng với bà, không chịu nghe lời.”

Tiêu Niên nói xong, nhích người lại gần Lục Tri Chu một chút.

Lục Tri Chu ôm chặt lấy Tiêu Niên một chút.

Tiêu Niên: “Lục Tri Chu, anh đoán xem, em như vậy thì học nhạc cụ gì.”

Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Nhị hồ?”

Tiêu Niên kinh ngạc: “Anh trâu bò thế! Em học nhị hồ với kèn xô na, ha ha ha.” Cậu cười cười: “Càng muốn học, kết quả học cũng không giỏi, căn bản không có bản lĩnh gì.”

Tiêu Niên: “Còn chơi ván trượt, học âm nhạc, nhuộm tóc, là một thằng nhóc đặc biệt lì lợm.”

Lục Tri Chu: “Em còn biết em lì.”

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu: “Chắc là anh không hiểu được kiểu học sinh như em đi.”

Lục Tri Chu nói thật uyển chuyển: “Là chưa tiếp xúc nhiều.”

“Bây giờ nghĩ lại, không có ba mẹ nào sẽ thích con cái thế này nhỉ.” Tiêu Niên lắc đầu: “Mẹ em cũng thật không dễ dàng.”

Lục Tri Chu hỏi: “Bây giờ đã hiểu chuyện chưa?”

Tiêu Niên nghiêng đầu: “Trưởng thành nên hiểu chuyện được một chút.” Cậu nói xong lại buông tiếng thở dài: “Nhưng cũng có thể là dưỡng thành tánh rồi, bây giờ em muốn làm cái gì, phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là phản đối, cho nên có rất nhiều chuyện em cũng không muốn kể với bà, có được kết quả mới đi khoe với bà ấy.”

Lục Tri Chu: “Bây giờ, mẹ em có ủng hộ công việc của em không?”

Tiêu Niên: “Xem như mặc kệ đi, tuy ngoài miệng hay nói muốn em tìm một công việc đàng hoàng mà làm, còn ngại này ngại kia, nhưng cũng không ép em, ngẫu nhiên tiện đường còn chở em đi làm nữa.”

Lục Tri Chu sờ sờ đầu Tiêu Niên.

“Tự nhiên em nhớ lại hồi nghỉ hè lớp 12 có tham gia một cuộc thi đấu.”

Lục Tri Chu: “Thế nào?”

“Lúc đó em không có nói với mẹ, tự đi một mình, nhưng trước trận chung kết, em bị mẹ phát hiện, cũng như thường lệ là mẹ em chửi ầm lên, sau đó hai người cãi nhau một trận.” Tiêu Niên bắt đầu vọc chơi tấm chăn: “Ngày hôm sau, thi đấu xong em xếp hạng hai, sau đó ba người đoạt giải đứng giữa đám đông, người xếp hạng nhất, mọi người vỗ tay cho cậu ta, người xếp hạng ba, người thân và bạn bè của cô ấy bước tới chúc mừng, chỉ có một mình em, bên cạnh chẳng có ai cả.”

Tiêu Niên ‘oa’ một tiếng: “Đó là lần đầu tiên em cảm giác được cô độc, tất cả âm thanh ở bên người, không có cái nào là thuộc về em.”

“Lúc đó em đặc biệt hâm mộ người xếp hạng ba, nhìn thấy người ta có ba có mẹ.”

Tiêu Niên nói xong, lại dựa gần Lục Tri Chu hơn.

Cũng không có gì, mũi cậu hơi xót thôi.

Giống như cảnh tượng lần đó lại tái hiện một lần nữa, một mình cậu đứng giữa đám đông không ngừng tung hô, không biết nên biểu lộ vẻ mặt tươi cười thế nào.

Rõ ràng cậu xếp hạng hai mà.

Cũng may, Lục Tri Chu không hỏi Tiêu Niên làm sao vậy.

Cũng không hỏi Tiêu Niên nằm sấp như vậy không thấy ngộp sao.

Hắn còn thong thả xoa cằm Tiêu Niên, giống như đang an ủi.

Đây cũng là lần đầu tiên, Tiêu Niên nói ra cảm thụ của bản thân đối với chuyện này, người lắng nghe vẫn là Lục Tri Chu.

Tiêu Niên dựa vào vai Lục Tri Chu thong thả hô hấp, cậu rất thích cách Lục Tri Chu cho cậu đầy đủ cảm giác an toàn, giống như có Lục Tri Chu ở đây, cậu chẳng cần lo lắng gì cả, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm.

Lục Tri Chu là người tốt.

Ngộp một hồi lâu, Tiêu Niên cảm giác Lục Tri Chu hơi giật cánh tay.

“Tiểu Bò Sữa còn chưa chịu dậy?”

Lục Tri Chu nói xong, Tiêu Niên liền ‘phụt’ cười.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu, vẻ mặt bình tĩnh: “Tiểu cái đầu anh.”

Lục Tri Chu hỏi: “Tiểu Bò Sữa không được?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Thật không được, không thích nghe.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Được, vậy cậu bạn nhỏ.”

Tiêu Niên: “Hả?”

Lục Tri Chu: “Chọn một cái.”

Tiêu Niên hoàn toàn không phát hiện chính mình đã vùi vào chăn, lại còn thật sự chọn một cái: “Vậy cậu bạn nhỏ đi.”

Lục Tri Chu cười khẽ.

Sau đó, hắn rũ đầu xuống, nhìn vào mắt Tiêu Niên: “Để anh nhìn xem cậu bạn nhỏ có khóc không.”

Tiêu Niên ngửa đầu: “Khóc cái đầu anh, anh xem đi.”

Vừa lúc, Tiêu Niên để sát vào, hai người cách nhau chỉ trong gang tấc.

Lục Tri Chu rũ mắt nhìn cậu, tay thoáng dùng sức, nâng cằm Tiêu Niên.

Rất tự nhiên, hai người hôn môi.

Hôn đến nỗi, Lục Tri Chu lại lần nữa ôm lấy Tiêu Niên, cũng lại lần nữa cách một lớp quần áo mỏng manh, vuốt ve sau lưng cậu.

Bầu không khí lại lần nữa thay đổi, hô hấp đan xen, trong không khí có rất nhiều thanh âm cọ xát chung quanh hai người, toát ra rất nhiều tia lửa.

“Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên tay chân lộn xộn, hướng về Lục Tri Chu phát ra rất nhiều tín hiệu nguy hiểm.

Lục Tri Chu khẽ cắn môi dưới của Tiêu Niên, bắt lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Cởi.”

Tiêu Niên bị hôn mềm: “Uhm.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play