Hạ Hiểu Lan nghĩ thầm, người này mới 20 tuổi, cô đây là bị tiểu thịt tươi theo đuổi?
Chu Thành tuổi trẻ, đã nhắc nhở Hạ Hiểu Lan tuổi tác hiện tại của chính mình, cũng mới chỉ 18 tuổi, còn một thời thanh xuân rất dài có thể hưởng thụ. Hạ Hiểu Lan cũng không kiềm được sự vui sướng.
Cá trắm đen ăn rất ngon, đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh lợi hại, người phục vụ kiêu ngạo một chút không phải cũng là bình thường sao? Nghĩ đến những cửa tiệm có tay nghề lầu đời ở đời trước, tính tình của các chủ quán cũng không được tốt lắm, mà các khách hàng vẫn đến ăn rất đông.
Lát cá mỏng như cánh ve ngậy mà không tanh, Hạ Hiểu Lan có chút tiếc nuối buông đũa xuống.
Tuy rằng cá ăn rất ngon, nhưng Chu Thành đã nói rõ ra như vậy, cô cũng cần phải thể hiện thái độ của mình.
“Chu đại ca, anh ngồi xuống nói chuyện đi”
Đứng lên quá nghiêm túc, giống như đang muốn cầu hôn với cậu vậy.
“Tôi đã hiểu được thành ý của anh, tôi cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình. Thanh danh của tôi tệ đến thế nào, chắc anh đã nghe nói rồi. Một số việc, vẫn cần dựa vào chính mình giải quyết, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ thì mới không sợ người khác hắt nước bẩn đúng không? Tôi còn mang theo mẹ ở nhà cậu, tôi nói những câu này không phải muốn tranh thủ sự đồng tình của anh, tôi cũng biết anh muốn trợ giúp tôi. Nhưng mà, tôi tạm thời sẽ không suy xét đến chuyện tình yêu, hy vọng chính mình có thể lấy tư thái độc lập tự chủ để phát triển một đoạn cảm tình khỏe mạnh và lâu dài. Cảm ơn anh, Chu đại ca”
Dù lời nói có uyển chuyển thế nào thì cũng là cự tuyệt.
Khang Vĩ không khỏi rụt cổ lại.
Hắn sợ Chu Thành xốc cái bàn lên, chắc hẳn Thành tử ca từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cự tuyệt bao giờ?
Huống chi, Thành tử ca còn chưa ghét bỏ thanh danh của Hạ Hiểu Lan!
Khang Vĩ không chờ được Chu Thành xốc bàn, Chu Thành nhìn Hạ Hiểu Lan một lúc, ngược lại thật sự ngồi xuống:
“Tôi biết ý của cô, thời gian chúng ta quen biết vẫn còn ngắn, tôi cũng không vội, cô cũng không cần có gánh nặng tâm lý, chúng ta chỉ cần lui tới như bạn bè bình thường là được. Ăn cá đi, tay nghề của đầu bếp không tồi!”
Tròng mắt của Khang Vĩ thiếu chút nữa không rớt ra.
Thật sự đồng ý?
Một chút cũng không tức giận?
Dù sao nếu như Khang Vĩ bị cự tuyệt, khẳng định sẽ không bình tĩnh một lần nữa ngồi xuống ăn cá như vậy!
Nhưng mà dường như Chu Thành và Hạ Hiểu Lan đã nói rõ ràng nên biểu hiện của hai người đều rất tự nhiên.
Chu Thành rất hào phóng, Hạ Hiểu Lan cũng không ngượng ngùng. Nói đến cũng kỳ lạ, Hạ Hiểu Lan là cô gái mị hoặc nhất mà Khang Vĩ từng gặp qua.
Nhưng cô lớn lên ở nông thôn, cố tình lại có sự hào phóng của một tiểu thư của các danh môn đại viện.
Không, cô cũng không giống với những tiểu thư kia. Những cô gái đó ngày thường thì không sao nhưng mỗi khi tới trước mặt Chu Thành lại đều rất ngượng ngùng giả bộ làm thục nữ, Hạ Hiểu Lan liền không như vậy, tính tình cô sang sảng, lại rất có lễ phép.
Không kiêu ngạo không nịnh hót.
Trong đầu Khang Vĩ bỗng nhiên nhảy ra câu này.
Cô gái nông thôn lại không kiêu ngạo không nịnh hót?
Hắn cảm thấy chính mình phải uống một chén canh cá để bình phục nỗi lòng!
Hai người trẻ tuổi đã bày tỏ suy nghĩ của mình, Lưu Dũng cũng không tiện tiếp tục nhúng tay. Dù sao Chu Thành sẽ không ở mãi tại huyện An Khánh, sớm muộn gì cũng sẽ cút đi, Lưu Dũng rất vui sướng tiếp tục ăn cá. Một con cá trắm đen 18 cân, bốn người ăn đến sạch sẽ, giữa bữa ăn Chu Thành nói ra ngoài hút điếu thuốc, sau khi trở về đã thanh toán tiền ăn hôm nay.
Chuyện này đổi thành Lưu Dũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Không sao, ai mời ai cũng giống nhau, chủ yếu là mọi người ăn cơm đều rất vui vẻ là được!”
Chu Thành nói rất tùy ý, đúng thật là anh không thiếu chút tiền ấy.
Nhưng ở niên đại này, đến việc mua một quả trứng gà cũng phải tính toán tỉ mỉ, người hào phóng như Chu Thành thật sự quá ít thấy. Người phục vụ của tiệm cơm đều trộm nhìn anh, nghĩ thầm cái người kinh thành này thật là rộng rãi, nếu là đối tượng của cô thì tốt rồi!
Nhưng mà khi nhìn sang Hạ Hiểu Lan, nữ phục vụ cũng không thể che lại lương tâm nói cô xuất sắc hơn Hạ Hiểu Lan được.
Vì vậy không có khả năng đoạt được đối tượng của người khác mà.
Sau khi rời khỏi tiệm cơm, Chu Thành hỏi Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng kế tiếp muốn làm gì, có cần anh lái xe chở một đoạn đường không, Hạ Hiểu Lan lắc đầu:
“Tôi muốn đi mua chút đồ, hôm nay đã làm phiền các anh một ngày, không cần đưa”
Đi ô tô cũng cần xăng, dầu, từ giàu về nghèo khó, Hạ Hiểu Lan thật vất vả mới thích ứng được với sinh hoạt của năm 83, còn chưa tới lúc hưởng thụ đãi ngộ xe đón xe đưa.
Chu Thành cũng không miễn cưỡng, “Vậy cậu và Hiểu Lan đi về nhớ chú ý an toàn, cháu và Khang Vĩ còn ở lại huyện An Khánh hai ngày, 2 người vào trong huyện có thể tới nhà khách tìm chúng cháu”
Trừ bỏ vẫn gọi Lưu Dũng là “cậu”, Chu Thành không làm thêm hành động gây rối nào cả, thật sự mang theo Khang Vĩ đi rồi.
Lưu Dũng cười tủm tỉm, chờ hai người này đi khỏi, bỗng nhiên trầm mặt xuống:
“Hai người này có thể đang làm buôn lậu, kiếm tiền trên lưỡi dao, có khi lúc nào đó liền mất cả người lẫn của, Hiểu Lan, cháu đừng nhìn tiểu tử kia tuấn tú mà để lời ngon tiếng ngọt của cậu ta lừa.”
Hạ Hiểu Lan không cảm thấy quá giật mình.
Chu Thành đeo đồng hồ Rolex, đi xe tải dùng cửa thép hàn chết ở phía sau, người này còn có chút bất cần đời, nói anh ta đang làm buôn lậu cũng không kỳ quái.
“Cậu, sao ngài biết?”
Hạ Hiểu Lan chỉ kỳ quái điểm này, Lưu Dũng chính là một người nông dân, kiếm tiền dựa vào việc sửa nhà, xây chuồng heo cho người ta, sao có mắt nhìn như vậy!
Cậu, thật sư làm thợ xây sao? Lại mua xe đạp mới, lại có dũng khí ra mặt cho mẹ con cô. Chỉ dựa vào chút tiền công của thợ xây có đủ không?
Lưu Dũng cười ha hả, đánh trống lảng:
“Cậu của cháu rất thông minh chứ sao, cháu muốn đi mua cái gì? Đi sớm một chút, xong rồi chúng ta đi về nhà.”
Hạ Hiểu Lan cũng không tiếp tục truy vấn, cô và Lưu Dũng đi tới cửa hàng bách hoá. Kinh tế của huyện An Khánh đều dựa vào hai cái nhà máy, vốn dĩ cửa hàng bách hóa trong huyện đã không lớn, lúc này cũng không có quá nhiều người. Lưu Dũng thấy Hạ Hiểu Lan đi đến chỗ quầy bán quần áo, cho rằng cô muốn mua vải may quần áo mới.
Con gái thích mặc quần áo mới cũng là bình thường.
Mấy mao tiền một mét vuông vải, Lưu Dũng vẫn bỏ ra được.
Nào biết Hạ Hiểu Lan đi đến quầy, lại chỉ vào chiếc cặp sách nhỏ rực rỡ kia:
“Đồng chí, cái cặp sách này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng đang đan áo len, không hề ngẩng đầu lên nói: “10 khối một cái, cặp sách nhập từ Thượng Hải, rất đắt đó”
“Tôi lấy cái này, gói lại cho tôi đi!”
Người bán hàng rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hiểu Lan, cô ta không quan tâm ai mua cặp sách, chỉ cần có tiền là được. Hạ Hiểu Lan thanh toán tiền, mới nói với Lưu Dũng:
“Đi thôi cậu, mợ bảo chúng ta về nhà sớm để ăn cơm đó”
Lưu Dũng nói: “Cháu không mu đồ cho mình? Cặp sách mua cho Đào Đào hả? Quá đắt. Cậu thấy cái cặp bằng vải bạt kia cũng không tồi. Ai, cặp sách của trẻ con cần gì phải mua, mợ cháu còn nói sẽ dùng vải may cho nó một cái!”
Lưu Dũng ngoài miệng nói tiêu pha, trong lòng vẫn rất thoải mái.
Không phải bởi vì Hạ Hiểu Lan tiêu tiền mà là vì Hạ Hiểu Lan hiểu chuyện, biết nhớ thương em họ. Hai chị em có quan hệ máu mủ, người nhà phải biết chăm sóc lẫn nhau, cuộc sống sau này mới có thể càng tốt.
Lưu Dũng quay đầu lại nhìn những tấm vải có nhan sắc đơn điệu trên quầy, nhịn xuống xúc động muốn mua, chờ khi nào hắn đi một mình rồi mua cũng được.
Khi hai cậu cháu về tới thôn Thất Tỉnh, Lý Phượng Mai và Lưu Phân vẫn chưa trở về. Lưu Dũng không thể ngồi yên ở nhà, lại chạy ra ngoài ruộng làm việc.
Đào Đào ôm cặp sách mới, vui sướng đến sắp bay lên, vẫn luôn hỏi:
“Hiểu Lan tỷ, đây là cho em sao? Thật sự cho em hả?”
Hạ Hiểu Lan quyết định nấu cơm trước.
Nói thật, bữa cá giữa trưa kia khiến bụng cô hơi no, hiện tại vừa lúc làm chút việc để tiêu hóa.
Cô không thể nắm giữ độ lửa to nhỏ của cái bếp lớn ở nông thôn này, đời trước tuy rằng cũng từng nghèo, mười mấy tuổi liền tự mình nấu cơm. Nhưng mà lúc đó có bếp than tổ ong, sau đó thì có bếp gas.
Cũng may còn có Đào Đào, đừng nhìn tiểu biểu đệ mới 6 tuổi, nhưng cũng thường xuyên giúp Lý Phượng Mai nhóm lửa và trông bếp.
Có Đào Đào trợ giúp, Hạ Hiểu Lan nấu cơm bằng một nồi gang nhỏ, bên cạnh đặt một nồi cấu củ cải trắng, dư lại một cái nồi to khác sẽ dùng để nấu món chính.
Lý Phượng Mai để người mang tới nửa cái gan heo, thứ này rất khảo nghiệm tay nghề của người nấu nên Hạ Hiểu Lan không dám đụng vào.
Nhưng mà trong nhà trừ bỏ gan heo còn có cá trích, cá chạch. Mổ cá chạch cũng cần có kỹ thuật, bên ngoài cá chạch có chất lỏng nhão dính, rất trơn trượt.
Trước khi mổ phải dùng nước muối nóng rửa. Hạ Hiểu Lan luống cuống tay chân, Đào Đào nhìn cá trạch rơi đầy đất, cười ha ha, không cho chị họ của bé chút mặt mũi nào.
Thật vất vả mới xử lí cá chạch xong, Hạ Hiểu Lan cho ớt khô vào chảo xào cùng với đậu hủ, đậy nắp lại, tiếp tục xử lí cá trích.
Cá trích dễ làm hơn chút, hái thêm chút hành lá trong vườn, cho thêm lá cây hoắc hương, cô có thể làm món hoắc hương cá trích.
Chờ mọi người trở về từ ngoài ruộng, chỉ còn lại có gan heo là chưa xào.
“Hiểu Lan đã nấu cơm xong rồi ư?”
……
Nhà khách của huyện An Khánh, Chu Thành cùng Khang Vĩ đang nói chuyện.
Vai chính cũng là Hạ Hiểu Lan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT