Chu Thành thật sự biểu hiện tâm tư quá rõ ràng!

Ngày hôm qua đưa cô về nhà, rồi buổi sáng lại đứng chờ cô trên đường, lại còn quan tâm tình huống nhà cô, còn gọi theo cô “cậu”, muốn nói người này không hiểu quy củ, anh lại bảo Khang Vĩ gọi “chú Lưu”.

Có thể thấy được Chu Thành có thể hiểu được chuyện này.

Có một người đàn ông muốn theo đuổi mình, Hạ Hiểu Lan cảm thấy rất mới lạ.

Đời trước, tuổi trẻ cô một lòng muốn phấn đấu sự nghiệp, trong đầu đều là công việc, làm gì có tâm tư yêu đương?

Không có chút ưu thế nào cả về bề ngoài và gia thế, cũng không có một người con trai trẻ tuổi nào thật sự theo đuổi cô một cách cuồng nhiệt.

Thật ra có quen một vị khách hàng cảm thấy cô có đầu óc, muốn cho cô làm con dâu.

Cô nể mặt vị khách đó nên đồng ý tham gia buổi thân cận, cơ mà vị phú nhị đại đó thấy cô liền quay mặt đi, chê cô không xinh đẹp, khô khan quê mùa.

Sau khi sự nghiệp thành công, cô cũng thử phát triển quan hệ nam nữ.

Có sự nghiệp và tiền tài tô điểm, giá thị trường của cô mới tốt hơn một chút, nhưng mà đàn ông thành thục càng coi trọng ích lợi, chưa đâu vào đâu đã kiến nghị Hạ Hiểu Lan nên mua mấy căn phòng, muốn sinh con sớm một chút, muốn thay cô quản lý tài sản,…thật làm người ta hết nói nổi, nên tự Hạ Hiểu Lan chủ động xa cách mấy người đó.

Chu Thành rất đẹp trai, điều kiện bên ngoài đủ tốt.

Được một người con trai trẻ tuổi như vậy lấy lòng, Hạ Hiểu Lan cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Không phải nói không khí thời này rất bảo thủ sao? Hạ Hiểu Lan cảm thấy Chu Thành quá lớn mật!

“Trước ăn tạm cơm sáng đi, giữa trưa để tôi mời hai đồng chí ăn một bữa ngon, cảm tạ hai vị đã cứu Hiểu Lan”

Lưu Dũng còn nhớ thương chuyện đi tới đồn công an hỏi thăm tin tức, cũng không thể dẫn Hạ Hiểu Lan đi cùng, nhưng hắn lại lo lắng bọn lưu manh kia còn có đồng lõa. Chu Thành kịp thời đưa ra giải pháp:

“Cháu sẽ đi bán trứng gà với Hiểu Lan, bán xong rồi sẽ quay về nhà khách”

Khang Vĩ bưng phần sủi cảo của chính mình, rất chua xót, hắn biết chính mình lại bị ném xuống.

“Chú Lưu, nếu không để cháu đi cùng với chú tới đồn công an? Ngày hôm qua cháu cũng ở đây, công an hẳn sẽ có ấn tượng với cháu.”

Lưu Dũng có chút do dự nói: “Hàng hóa của các cậu thì sao?”

Đầu năm nay, có thể chạy đường dài đi chở hàng hóa thì không có thứ gì là không thể kiếm tiền.

Lưu Dũng không biết hai người này là làm một mình hay là làm tài xế, chạy chân cho người khác.

Nhưng mặc kệ là loại nào, người và xe là không thể chia lìa. Dù nghỉ tạm ở nhà khách, cũng cần phải có một người thay phiên ngủ trên xe.

“Buổi tối cần phải đề phòng chuột, ban ngày thì không sao, phía sau thùng xe có rào chắn có khóa”

Lưu Dũng nhìn thấy cái xe ô tô ngừng trong sân của nhà khách kia, phía sau thùng xe toàn dùng thép thô bằng tay trẻ con để hàn chết, phía sau treo một chiếc khóa lớn.

Lưu Dũng nheo mắt, không biết hai người này làm cái gì, vận chuyển hàng gì mà lại cần canh phòng nghiêm ngặt như vậy?

Hắn tức khắc cảnh giác lên.



Chu Thành cũng không giải thích, Hạ Hiểu Lan vội hòa giải:

“Tôi đi bán trứng gà một mình cũng được, ở bên ngoài xưởng có rất nhiều người, hôm nay sẽ không đi qua chỗ hẻo lánh, ban ngày ban mặt sao có thể xảy ra chuyện gì? Cảm ơn ý tốt của Chu đại ca”

Chu Thành không nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Hiểu Lan.

Ánh mắt kia khiến Hạ Hiểu Lan sắp nóng chảy.

Khang Vĩ bỗng nhiên đặc biệt nghiêm túc nói:

“Chú Lưu, cháu thấy chuyện này phải tra thật kĩ, mấy tên lưu manh hôm qua……”

Khang Vĩ lôi kéo Lưu Dũng đi rồi.

Trong sân ở nhà khách chỉ còn Hạ Hiểu Lan và Chu Thành.

“Đi thôi, chậm một chút nữa là sẽ bỏ lỡ người đi mua thức ăn đó.”

Anh dắt xe đạp của Hạ Hiểu Lan đi ở phía trước, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể đi theo sau. Lúc đầu hai người đều im lặng, chờ đi đến quán mì Hạ Hiểu Lan thường ăn, chủ quán là thím Hoàng nhận ra Hạ Hiểu Lan. Nhìn thấy hôm nay có Chu Thành đẩy xe giúp cô, thím Hoàng định trêu vài câu nhưng lại sợ chính mình hiểu lầm.

Từ thật xa, thím Hoàng đã chào hỏi Hạ Hiểu Lan:

“Sáng hôm nay vẫn như cũ hả?”

Hạ Hiểu Lan lắc đầu: “Thím, buổi sáng cháu đã ăn rồi”

Chu Thành lại dựng xe lại “Đi đường xa như vậy, ăn rồi cũng sẽ đói bụng, lại ăn thêm chút. Phiền toái thím nấu hai bát mì, đều thêm trứng!”

Chu Thành sợ Hạ Hiểu Lan cự tuyệt, lại bỏ thêm một câu:

“Ăn rồi cũng ăn cùng với tôi, 5h sáng nay tôi liền đợi cô ở trên đường, sủi cảo có khả năng không đủ ăn. Cô đừng để ý, không phải chê cô mang ít, tôi chỉ muốn nói sức ăn của tôi hơi lớn”

Hạ Hiểu Lan nghe vậy chỉ cảm thấy đỏ mặt, nếu cô không tham ăn mấy cái sủi cảo kia, chắc là Chu Thành sẽ đủ ăn.

Hai người ngồi xuống, thím Hoàng còn giúp đun nóng sủi cảo, cho vào đĩa bưng lên cũng với mì.

Chu Thành gắp một cái sủi cảo cho vào trong miệng, chua cay khai vị, gật đầu nói:

“Tay nghề của cô không tồi, sủi cảo ăn rất ngon.”

Người phương Bắc thích ăn sủi cảo dưa chua, hương vị có chút khác biệt với việc dùng củ cải chua để làm. Nhưng mà số sủi cảo này do Hạ Hiểu Lan làm, Chu Thành có chút hối hận khi để cho Khang Vĩ ăn một nửa.

Hạ Hiểu Lan cảm thấy mặt già ửng đỏ:

“Là tôi làm da bánh, tôi không rành chuyện làm mì phở lắm.”

“À”

Chu Thành rõ ràng không nói gì, nhưng Hạ Hiểu Lan lại ma xui quỷ khiến nói thêm một câu:

“Nhân là do tôi làm”

Chu Thành không nói chuyện, nhưng tốc độ kẹp sủi cảo lại nhanh hơn.



Đúng thật là Hạ Hiểu Lan cũng chưa ăn no, lúc này sức ăn của mọi người đều rất lớn, không được ăn đủ chất, lại phải làm công việc rất tốn thể lực, mấy cái sủi cảo cô ăn ở nhà kia đúng là không tính là gì.

Một chén mì lớn, cả mì cả nước, đều bị Hạ Hiểu Lan ăn xong rồi.

Động tác của cô khá nhanh, động tác lại rất văn nhã tú khí, Chu Thành cảm thấy quả là cảnh đẹp ý vui. Chờ Hạ Hiểu Lan đặt đũa xuống, Chu Thành mới dùng tốc độ nhanh chóng giải quyết mì và sủi cảo.

Hạ Hiểu Lan định trả tiền nhưng đã bị Chu Thành giành trả trước.

Thím Hoàng nhìn ra chút gì đó, chỉ nhận tiền của Chu Thành:

“Hiểu Lan, đối tượng của cháu rất đẹp trai, đối xử với cháu cũng rất tốt”

“Anh ấy không phải…”

“Cảm ơn thím đã chăm sóc Hiểu Lan, tay nghề của thím thật tốt, sớm muộn gì sẽ mở một nhà bán mì lớn”

Thím Hoàng lập tức cười rất vui vẻ, sáng sớm đã nghe thấy lời nói cát lợi như vậy, trong lòng ai mà không cảm thấy thoải mái? Tiểu tử này không chỉ tuấn tú, miệng cũng rất ngọt, ánh mắt của Hạ Hiểu Lan không tồi!

Chu Thành không để Hạ Hiểu Lan nói chuyện, hai người tính tiền rời đi, Hạ Hiểu Lan rất bực bội.

Chu Thành rất tà khí, còn tự cho là đúng, Hạ tổng không thích cách làm của anh ta, không tôn trọng ý nguyện của cô, chủ nghĩa đại nam tử!

Chu Thành thấy cô tức giận, nhưng dù vậy cũng có một phen ý nhị riêng, không thể làm người khác sợ hãi được. Nhưng mà mục đích của Chu Thành không phải là chọc giận Hạ Hiểu Lan, anh áp xuống kích động trong lòng, đứng đắn giải thích:

“Hiện tại đang nghiêm đánh, thím hiểu lầm cũng không có biện pháp, tôi và cô không phải thân thích mà dám cùng nhau lên phố, vậy thì người tiếp theo bị công an huyện An Khánh bắt đi chính là tôi đó”

Hạ Hiểu Lan hơi nhăn mày.

Chắc hôm qua xảy ra chuyện của cô, nên hôm nay trị an ở trong huyện rất nghiêm khắc.

Tội lưu manh không đùa được, nam nữ trẻ tuổi mà đứng quá gần nhau ở các chỗ công cộng cũng không được.

Nhưng mà chờ tới khi tới bên ngoài xưởng máy móc, những đại thẩm tới mua đồ ăn, đều tiến lên hỏi:

“Cậu là đối tượng của Hiểu Lan hả?”

“Tiểu tử này lần đầu tiên tới, cậu nên đi cùng với đối tượng của mình, đối tượng của cậu xinh đẹp như vậy, người xấu sẽ để ý đó”

“Tiểu tử là người ở đâu?”

Trứng gà bán rất nhanh, nhưng mà quá bát quái, Chu Thành cũng không thừa nhận là đối tượng của cô, nhưng mà cũng không phủ nhận.

Người ta hỏi thì Chu Thành nói, anh rất ngoan ngoãn trả lời, mấy thím mua trứng gà rất nhanh đều biết. Hạ Hiểu Lan có đối tượng là người kinh thành, lái xe lớn, còn có hộ khẩu ở kinh thành!

Một vị khách quen nói nhỏ với Hạ Hiểu Lan:

“Hiểu Lan, cháu có đối tượng rồi hả! Ta liền nói nha đầu này lanh lợi lại xinh đẹp, còn tưởng giới thiệu cháu cho cháu trai của thím đó, hiện tại không diễn”

Hạ Hiểu Lan biết giải thích thế nào?

Cô cảm thấy chính mình bị kịch bản!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play