Tuy Hạ Hiểu Lan không ăn qua thịt heo nhưng đã gặp qua heo chạy, cái người tên Chu Thành này có ý với cô, hơn nữa anh ta không hề che giấu điều đó.
Cô hiểu rõ cái thế giới xem mặt này, một người đàn ông nhìn thấy gương mặt này của cô thật sự rất khó chán ghét. Nếu không thì sao có thể dẫn tới trận tai họa hôm nay chứ?
Chu Thành cùng Khang Vĩ là ân nhân cứu mạng của cô, lòng Hạ Hiểu Lan bằng phẳng, cũng không làm ra vẻ:
“Có phải quá phiền toái các anh không?”
“Không phiền toái, chúng tôi đã chạy mấy ngày đường dài, trên đường vốn dĩ cũng muốn nghỉ chân một chút, đưa cô về đến nhà, lại quay lại trong huyện”
Khang Vĩ hơi há mồm.
Thành tử ca chưa từng kiên nhẫn nói chuyện với một cô gái nào như vậy, bao nhiêu cô gái theo đuổi Thành tử ca, nhưng Thành tử ca chưa từng nhìn các cô lấy một cái.
Lúc trước cũng không nói muốn nghỉ chân ở huyện An Khánh, bọn họ chở một xe hàng hóa, sớm một chút trở lại kinh thành, thì chuyến này mới coi như an tâm.
Khang Vĩ trộm nhìn Hạ Hiểu Lan, cô thật sự quá xinh đẹp, chẳng lẽ đã mê hoặc cả Thành tử ca vốn không gần nữ sắc?
Hắn không dám lên tiếng, vội đứng bên ngoài cổ vũ:
“Không phiền toái, đã trễ thế này, cô đi một mình thật sự không an toàn? Nhỡ mau những tên lưu manh kia còn có đồng lõa thì sao? Cô cứ yên tâm, chúng tôi khẳng định không phải người xấu, không phải đã để lại hồ sơ ở đồn công an rồi sao!”
Nếu lại tiếp tục từ chối, có vẻ giống như coi ân nhân trở thành đồ lang sói.
Hạ Hiểu Lan nhìn chiếc xe tải to lớn kia, không biết chính mình nên ngồi chỗ nào.
Chu Thành lấy xe đạp của Hạ Hiểu Lan nhét vào tay Khang Vĩ:
“ Cậu ra phía sau đi, thuận tiện trông hàng hóa”
Khang Vĩ càng cảm thấy lạnh trong lòng.
Nhưng hắn lại không dám phản kháng Chu Thành, chỉ có thể đặt xe đạp của Hạ Hiểu Lan vào trong thùng xe tải. Thùng xe chứa đầy cái rương, Khang Vĩ thật vất vả mới chui vào được. Hạ Hiểu Lan định nói để chính mình ngồi ở thùng xe, nhưng mà người ta chở bao nhiều hàng, có lẽ là không tín nhiệm cô.
Cô ngồi xuống vị trí của ghế phụ, chiếc xe tải bắt đầu khởi động.
Sau khi rời khỏi huyện, đường đi tới thôn Thất Tỉnh rất khó đi, có rất nhiều lần xe phải đi xát vào mép mới được.
Hạ Hiểu Lan thỉnh thoảng chỉ đường cho Chu Thành, ô tô đi nhanh hơn xe đạp rất nhiều, xe đạp đi mất 1 tiếng, mà ô tô chỉ cần đi nửa tiếng là tới nơi.
“Phía trước chính là nhà tôi, đường trong thôn không thể lái xa, các anh cho tôi xuống ở chỗ này đi”
Hạ Hiểu Lan chỉ vào thôn Thất Tỉnh.
Một đường đi tới, trên đồng ruộng đều là cảnh tượng bận rộn, thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, mọi người đang muốn chở những hạt thóc đã được tuốt ra mang về nhà. Hạt thóc được chứa bằng các bao tải, mọi người bận rộn vận chuyển về.
Trong thôn có khói bếp.
Ngày thường chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng ngày mùa phải ăn đủ 3 bữa, hơn nữa phải cải thiện thức ăn thì mời có sức lực ra đồng mà làm việc.
Vốn dĩ Hạ Hiểu Lan định hôm nay về sớm một chút để làm cơm chiều, nhưng phải tới đồn công an để báo án đã tốn chút thời gian. Cô hơi vội, Chu Thành cũng đã nhìn ra, chờ cô xuống xe, Chu Thành đột nhiên hỏi:
“Ngày mai cô còn đi huyện An Khánh không?”
Xảy ra chuyện hôm nay, những cô gái bình thường sẽ bị dọa chết, nói không chừng sẽ không buôn bán nữa.
Dù vẫn tiếp tục buôn bán, cũng sẽ nghỉ mấy ngày để hòa hoãn lại tinh thần.
Nhưng mà Chu Thành cảm thấy Hạ Hiểu Lan không giống những cô gái khác, nhìn kiều kiều nhược nhược, kỳ thật rất to gan.
Quả nhiên, Hạ Hiểu Lan không chút nghĩ ngợi:
“Đương nhiên đi, Chu đại ca, các anh sẽ ngủ lại một buổi tối ở nhà khách của huyện An Khánh đúng không? Ngày mai tôi tới tìm các anh, mang cơm sáng cho các anh”
Chu Thành rất tà khí, sau khi nghe xong thì mặt mày giãn ra, cảm thấy cô gái nhỏ này rất có lương tâm.
“Trở về đi, ngày mai đừng ra cửa quá sớm, không an toàn.”
Hạ Hiểu Lan đẩy xe đạp đi rồi.
Khang Vĩ lắp bắp thấu lên: “Thành tử ca, anh thật coi trọng?”
Chu Thành hừ lạnh một tiếng.
Khang Vĩ kêu rên. Có còn thiên lý hay không, rõ ràng là người hắn nhìn trúng mà, nhớ thương một đường, kết quả để Chu Thành cản lại?!
……
Hạ Hiểu Lan đẩy xe đạp trở về.
Lưu Phân đang rất lo lắng, hôm nay Hạ Hiểu Lan về muộn hơn mọi hôm.
Bọn họ làm xong việc ngoài ruộng trở về mà vẫn không thấy người đâu, Lưu Phân đang muốn ra cửa tìm con gái.
Thì đúng lúc này Hạ Hiểu Lan đã trở lại, tuy rằng cô đã sửa sang lại quần áo, nhưng không thể che giấu được mùi tanh hôi của trứng gà.
“Con bị té ngã một cái ở trên đường, chỉ có thể dắt xe trở lại, trứng cũng bị nát thật nhiều.”
Hạ Hiểu Lan chủ động thẳng thắn, Lưu Phân làm gì còn tâm trạng quan tâm trứng gà, vội hỏi:
“Ngã có đau lắm không? Để mẹ cẩn thận nhìn xem!”
Hạ Hiểu Lan quay một vòng, lại nhảy nhót hai cái:
“Con thật sự không có việc gì. Nhưng mà vừa lúc gặp được hai vị đồng chí tốt bụng lái xe chở con một đoạn đường, ngày mai con sẽ thuận đường mang cơm sáng cho bọn họ, cảm ơn bọn họ.”
“Nếu không, ngày mai con nghỉ một ngày đi?”
“Đã hẹn sẵn rồi, phải mang cơm sáng cho người ta. Đúng rồi, con đã ăn cơm chiều ở trong huyện, tối nay mọi người ăn cái gì?”
Thu hoạch thóc không chỉ mệt, mồ với các loại cỏ trộn vào nhau khiến cả người ngứa ngáy khó chịu. Lưu Dũng và Lý Phượng Mai vội vàng đi tắm rửa, Lưu Phân vừa nấu cơm, vừa trông Đào Đào, Hạ Hiểu Lan đã trở lại, liền giục Lưu Phân đi tắm rửa.
Đào Đào chạy xung quanh Hạ Hiểu Lan
“Hiểu Lan tỷ, lúc nào chị mới đưa em lên huyện chơi?”
Ánh mắt cậu bé trông mong, giống như một con chó Bắc Kinh nhỏ, Hạ Hiểu Lan nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ của thằng bé:
“Chị còn vội kiếm tiền, làm gì có thời gian đi chơi với đứa nhóc tinh nghịch như em, nhưng nếu em ngoan ngoãn, ngày mai chị sẽ mang về cho em một món quà”
Tròn mắt Đào Đào đảo một cái, bé muốn đi lên huyện, chính là muốn dính lấy Hạ Hiểu Lan.
Nhưng mà ba nó đã nói, chị Hiểu Lan phải đi làm buôn bán, bảo nó không được gây phiền phức, Hạ Hiểu Lan lại nói sẽ mang quà về cho nó, Đào Đào đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhóc con vươn tay ra “Em không tin, lúc trước chị nói muốn mang em vào huyện, kết quả buổi sáng trộm chạy mất, chúng ta phải ngoéo tay!”
Đào Đào vươn ngón út, Hạ Hiểu Lan chỉ có dùng ngón út của mình ngoéo tay với ngón út của cậu bé. Ngón cái dính vào nhau.
“Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi thì người đó là con chó nhỏ!”
Lưu Dũng vừa vặn tắm rửa xong đi ra nói:
“Tiểu tử thúi, không lớn không nhỏ, nói ai là con chó nhỏ?”
Hạ Hiểu Lan là con chó nhỏ, vậy có phải người cậu như hắn chính là con chó lớn hả?
Lưu Dũng đuổi thằng nhóc đi, Hạ Hiểu Lan nhịn cười đi cản lại:
“Cậu, cháu và Đào Đào đang chơi thôi, không sao, dỗ trẻ con ý mà.”
Lưu Dũng vất vả một ngày đã sớm kiệt sức, chỉ làm ra bộ dáng đuổi thế thôi, nghe thấy Hạ Hiểu Lan nói, lập tức vui vẻ:
“Cháu nói cứ như người lớn vậy, chính mình cũng còn là một đứa trẻ mà!”
Đai cô nương 18 tuổi đã có thể gả chồng.
Nhưng mà ở trong mắt Lưu Dũng, cháu ngoại gái Hạ Hiểu Lan vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà thôi.
Đáng thương con bé phải đầu thai vào nhà họ Hạ, người trong nhà đều bất công, cha ruột cũng là cái chày gỗ, còn không chịu để cậu nuôi, chính mình muốn gánh lấy trọng trách nuôi gia đình.
Lưu Dũng thở dài: “Hôm nay thật sự bị té ngã? Cậu cũng không phải là mẹ cháu.”
Càng ở chung, Hạ Hiểu Lan càng cảm thấy người cậu Lưu Dũng này của cô rất khôn khéo.
Cô cũng không gạt, nói ra chuyện hôm nay:
“Những người đó chắc đã đi thăm dò lai lịch của cháu trước rồi, chứ chẳng nhẽ thanh danh xấu của cháu đã truyền tới trong huyện?”
Dù Hạ Hiểu Lan bán trứng gà, nhưng chẳng lẽ gặp người liền nói chính mình là “Hạ Hiểu Lan của thôn Đại Hà”?
Lưu Dũng nghĩ lại mà sợ, cũng cảm thấy trong đó có vấn đề.
“Ngày mai cậu đi vào huyện với cháu hỏi thăm xem sao, cũng phải cảm ơn 2 người đã cứu cháu kia, nha đầu này, mời người ta ăn hai bữa cơm là xong sao?”
“Còn công việc ngoài ruộng”
“Không sao, cậu để những người khác làm giúp, không chậm trễ được”
Lưu Dũng ăn cơm chiều xong liền đi ra ngoài, Hạ Hiểu Lan nói với Lưu Phân về chuyện làm đồ ăn sáng ngày mai. Cô chỉ biết nói miệng, làm 2 món ăn cũng chỉ là mới mẻ, để cô nặn bánh bao, đến bột bánh cô cũng nặn không tốt.
Năm 83 vẫn chưa sản xuất ra loại bột mì chuyện dụng làm bánh bao, dùng kiềm ủ bột còn tính tốt, còn có nhiều loại phải dùng bột chua kiểu cũ, Hạ Hiểu Lan không thể nắm giữ cái công thức kia được.
Lý Phượng Mai ở bên cạnh xen mồm nói:
“Củ cải ngâm mấy hôm trước đã đủ chua rồi đó, băm thêm thịt lợn vào quấy chung, làm sủi cảo nhân cải chua thịt heo để mang đi”
Thuần nhân thịt?
Cô chưa từng suy xét đến cái này, có thể ăn chút thức ăn mặn đã là không tồi, hiện nay có nhà ai có thể ăn thuần nhân thịt, quá xa xỉ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT