Hai cha con cứ như vậy một động một tĩnh mà để thời gian trôi qua.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, người quản gia nhìn ra bên ngoài vài lần thì Yến Cửu mới hỏi: "Ba, đã đến giờ ăn rồi."

Nói xong liền đứng dậy định đi vào nhà ăn.

Lại không nghĩ lúc này Yến Quốc Hoài thu hồi chiêu thức, ngồi xuống, nói: “Nghe nói gần đây con không liên quan gì đến chuyện công ty."

Yến Cửu chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống, chán nản nghịch nắp cốc, "Cũng không thể hoàn toan nói thế, con còn ký một ít văn kiện."

“Bao nhiêu?” Yến Quốc Hoài nhẹ nhang rót một ly, sau đó uống một ngụm.

Yến Cửu chống cằm, tùy ý nghịch chén trà, rất không chắc chắn, "Bốn hay năm phần nhỉ? Hai hay ba phần?"

Bộ dạng không để tâm cực kỳ rõ ràng.

Đối với chuyện này, Yến Quốc Hoài cũng không tức giận, hắn chỉ nói một câu, “con khoảng thời gian trước bị thương nên không có thời gian, đợi chút nữa ăn cơm xong con liền có thể đi gặp mẹ. Nghe nói hôm qua mẹ con bị ốm lúc đó đã làm vỡ một chiếc bát sứ,thiếu chút nữa tự làm mình bị trầy xước.”

tay Yến Cửu run lên, cái ly rơi trên bàn, phát ra tiếng vang không nhỏ.



Cô nhướng mắt nhìn người ngồi trước mặt đang uống trà.

Một chiếc bát sứ xuất hiện trong phòng của một người có vấn đề về tâm thần ...

Này căn bản chính là một loại âm thầm uy hiếp!

Hắn đang uy hiếp cô phải nhanh chóng giải quyết vụ con thuyền nổ mạnh căng sớm căng tốt.

Yến Cửu đã từng tò mò về việc một người hết lần này đến lần khác là người như thế nào mà lại đe dọa con gái ruột của mình và tính mạng của người vợ ban đầu.

Bây giờ cô ấy hiểu rằng có lẽ một người không có tinh cảm sẽ làm như vậy.

Hắn rõ ràng biết bệnh tâm thần của mẹ cô không phải bẩm sinh, mà là bị hắn sống sờ sờ ép đến đổ bệnh, nhưng hắn vẫn có thể công khai dùng nó như một loại cưỡng ép để bức cô.

Ồ không, kỳ thật nó cũng không thực sự được tính là bức.

Chỉ là Yến Quốc Hoài không yêu mẹ cô.

Tinh yêu của hẳn chỉ là giả dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play