Một người đàn ông trung niên bụng phệ cười nói: "Tốt, ăn ngon, uống ngon, tinh thần phấn chấn, ở công ty này trăm năm cũng có thể làm được!"
Yến Cửu liếc hắn một cái, biết hắn trong lời nói có ý tứ gì, nhưng cô chỉ giả vờ không hiểu mà hùa theo không vạch trần: "Chú tư thật sự là sức khỏe rất tốt."
Người đàn ông được mệnh danh là Lão Tứ đột nhiên khuôn mặt trở nên đắc ý về mình. "Không phải đâu!"
Nhưng lúc này, Diêm Mộc giả vờ thở dài, "Tôi thực sự ghen tị với ông chú tư của tôi. Không giống như cha tôi, ông ấy đã rất già, một chiếc thuyền nhỏ bị nổ cũng làm ông cảm thấy phiền muộn đến mức đổ bệnh."
Vị kia tứ thúc không nghe ra sự ảo nảo trong lời nói cô, ngược lại đắc chí mà cho rằng đã đạt tới mục đích của chính mình, lập tức nói: “Cho nên, chú luôn muốn nói đại ca vẫn là nhanh chóng lui về vườn đi, an hưởng tuổi già mới là tốt.”
sau đó……
Vị chú tư kia hôm nay bi thảm không ngờ bị Yến Cửu mở miệng nói một câu liền thành hòn đá lót đường.
Chỉ thấy Yến Cửu chậm rãi nở nụ cười, trong mắt cất giấu tia sắc bén, "tôi cũng đã nói với cha tội mấy lời như vậy, cho nên ông ấy mới kêu tôi trở về học tập trong công ty."
Khuôn mặt tươi cười của tất cả mọi người có mặt đều sựng lại.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ nhậm chức Phó chủ tịch Yến thị, tham dự tất cả các hạng mục lớn nhỏ trong công ty.”
Trong phút chốc, tiếng thì thầm trong phòng hoàn toàn im bặt.
Yến Cửu đứng vị trí cao nhất đầu bàn hội nghị, hơi hơi gật đầu cười nói với các ông chú lớn tuổi trong phòng, "Sau này xin các vị giám đốc chiếu cố."