Nếu nói trước đó Hứa Nhược Mộng tìm cô hỗ trợ điều chế nước hoa, còn có thể miễn cưỡng giải thích cô ta muốn dùng nước hoa để hấp dẫn Lệ Đình Nam.
Nhưng mà lại liên hệ với vấn đề Lệ Đình Nam dò hỏi hôm nay, dùng thân phận
cấp trên của anh để ép cô nghỉ trưa cùng anh, dường như đều hướng về một kết quả.
Đôi mắt hạnh của Hứa Nhược Phi hơi trợn to.
Không phải chứ?
Cô nghi ngờ nhướng mắt lên nhìn người đàn ông đang mím chặt đôi môi mỏng với vẻ mặt bình thản.
“Tổng giám đốc Lệ, không lẽ anh… Cần phải có mùi hương mới nghỉ ngơi được sao?”
Giọng nói của Hứa Nhược Phi rất mỏng, xen lẫn đôi chút không xác định.
Manh mối trong tay cô rất ít, cô cũng không có cách nào để xác định suy đoán của mình có chính xác hay không.
Đôi tay đang đặt trên tay lái của Lệ Đình Nam hơi cứng lại.
Rất nhanh sau đó anh đã khôi phục lại bình thường, đôi mắt đen nhánh sâu thảm bình tĩnh nhìn về phía trước.
Cô gái bên cạnh thông minh hơn tưởng tượng của anh.
“Đoán được sao?” Lệ Đình Nam hỏi.
“Liên hệ với công việc mà cô Hứa đã ủy thác cho tôi lúc trước và yêu cầu của
anh với tôi, còn có vấn đề vừa mới nãy nữa, đại khái có thể suy đoán ra
được” Hứa Nhược Phi có gì nói đó.
Quả thật cô chưa bao giờ nghĩ đến Lệ Đình Nam lại cần phải có mùi hương mới nghỉ ngơi được, thế thì cũng khó trách ngày nào anh cũng muốn cô ở bên
cạnh lúc anh nghỉ trưa.
Cô vốn dĩ cho rằng bởi vì bề ngoài của mình nên Lệ Đình Nam mới đưa ra yêu cầu khiến người khác khó mà tưởng tượng được, kết quả hiện tại xem ra…
Thế mà chỉ là bởi vì mùi hương trên cơ thể cô sao?
“Tổng giám đốc Lệ, nếu anh cần phải có mùi hương mới nghỉ ngơi được, vậy thì
không bằng anh nói cho tôi biết anh thích mùi hương gì, tôi có thể điều
chế một lọ giúp anh, như vậy anh mang về nhà cũng có thể sử dụng”
Lệ Đình Nam nhìn chằm chằm Hứa Nhược Phi, thản nhiên cười một tiếng: “Mùi
hương trên người cô khá thơm đấy, có thể điều chế được không?”
Hứa Nhược Phi cạn lời.
Lệ Đình Nam coi cô là đứa trẻ thật sao? Trước đó Hứa Nhược Mộng ủy thác cô điều chế nước hoa, sợ rằng đó cũng là một trong những nguyên nhân quan
trọng để trở thành vị hôn thê của Lệ Đình Nam.
Tuy răng cô không biết tại sao những lọ nước hoa mẹ Vương để lại lúc trước
có thể giúp giảm bớt chứng mất ngủ của Lệ Đình Nam, nhưng mà muốn điều
chế ra nước hoa giúp ngủ ngon đối với Hứa Nhược Phi mà nói thì trong một giây đã làm xong.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi cũng biết mùi hương trên người tôi rất thơm, nhưng mà
muốn điều chế giống như đúc thì cũng không dễ dàng. Nếu như anh thật sự
thích nó, không bằng trực tiếp cưới tôi đi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh muốn khi nào nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi khi đó, đẹp cả đôi đàng!”
Lệ Đình Nam nhếch khóe mắt liếc xéo cô gái đang nói đùa đến mê sảng.
Một người xem hôn nhân như trò đùa tùy ý nói ra miệng, có câu nào là thật, và câu nào là dối đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT