Tô Vân Nhi nhẹ nhàng mở ra, ngay lập tức vẻ mặt thích thú trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Vài tiếng sau, cô nhếch khóe môi: “Xem ra, tác phẩm mới này của Nhược Phi lại khiến người đời khiếp sợ mất”
Hứa Nhược Phi về đến nhà, tắm rửa xong, trên mặt đắp một lớp mặt nạ, thỏa mãn ôm máy tính ngồi trên sô pha làm việc.
Từ sau lần cô tới Lâm Xuyên, rất nhiều khách hàng nước ngoài giàu kinh
nghiệm gửi mail hỏi cô lúc nào thì có thời gian, họ muốn hẹn điều chế
nước hoa.
“Mẹ, bọn họ lại tìm mẹ điều chế nước hoa sao?” Hứa Đình Phong làm xong bài
tập, ôm máy tính ngồi một bên không biết đang nghiên cứu cái gì, cậu
liếc màn hình của Hứa Nhược Phi, thanh âm trong trẻo mà cũng lạnh nhạt.
“Hôm nay con lén thâm nhập vào hệ thống công ty của bố, tra được tập đoàn Lệ thị muốn hợp tác cùng vợ chồng Hi Nhĩ. Trước đây mẹ ngày nào cũng bận,
nên chắc không phải đang thúc đẩy bố hợp tác với vợ chồng Hi Nhĩ đâu
đúng không?”
Hứa Nhược Phi đang trả lời mail thì khựng tay lại, khóe môi hơi giật.
“Cẩn thận bị bố con phát hiện, trình độ giám sát hệ thống của tập đoàn Lệ
thị làm sao vậy, ngay cả con mà cũng không phát hiện, đúng là tệ mà…”
Hứa Đình Phong hừ lạnh: “Lập trình viên của tập đoàn Lệ thị còn kém lắm.
Nói đi nói lại, nếu mẹ muốn trả thù người phụ nữ xấu xa kia thì sao còn
muốn thúc đẩy bố hợp tác với vợ chồng Hi Nhĩ? Tập đoàn Lệ thị nếu hợp
tác với nhãn hiệu thời trang lớn nhất thế giới, đối với mẹ cũng rất
phiền toái mà”
“Sao con biết mẹ muốn trả thù Hứa Nhược Mộng!” Hứa Nhược Phi chột dạ, cho dù Hứa Đình Phong thông minh cũng không thể đoán ra tâm tư của mình được!
Hứa Đình Phong thản nhiên liếc mẹ mình, như một đại nhân nhỏ lắc lắc đầu:
“Mẹ à, trước đây mẹ lập kế hoạch vào máy tính, mật khẩu lại đơn giản,
không cần nghĩ cũng đoán được”
Hứa Nhược Phi: “…”
Hứa Đình Phong tính cách lạnh lùng, nói chuyện luôn khiến cô tức chết đi
được, rốt cuộc là di truyền từ ai! “Cơ mà, cái kế hoạch kia có một vài
chỗ không hợp lí, con đã sửa một chút cho mẹ rồi, đến lúc đó nhớ dựa vào bản kế hoạch con sửa giúp ấy”
Hứa Nhược Phi ra vẻ hung ác, hung tợn trừng mắt nhìn đứa con yêu dấu của
mình: “Lần sau không được tự tiện xem máy tính của mẹ! Nhất là tài liệu
được mã hóa!”