Hứa Nhược Mộng vừa nói vừa khóc.

Nước mắt rơi như mưa, mắt phiếm đỏ, trông thật đáng thương, khiến người khác xót xa.

Vừa khóc, cô ta vừa nức nở nói: “Mặt em vẫn còn đang sưng đây này. Là trợ lý của anh đánh em đấy... Em từ lúc nào lại phải chịu thiệt thòi như thế này? Bố mẹ em còn chưa bao giờ đánh em. Anna, cô ta chỉ là một trợ lý, cô ta dựa vào đâu mà dám đánh em.”

Hứa Nhược Mộng càng nói càng cảm thấy uất ức, càng nói càng thấy khó chịu, cuối cùng chỉ đơn giản lấy hai tay che mặt, bắt đầu khóc sướt mướt.

Bờ vai gầy yếu mong manh run lên từng hồi, Lý An thậm chí thấy còn không thể chịu đựng được nữa.

“Tổng giám đốc Lệ, chuyện này...” Lý An thấp giọng, sợ Hứa Nhược Mộng nghe thấy: “Anh có muốn gọi điện thoại hỏi Anna không, đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Cô Hứa dù sao cũng là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lệ, nếu để truyền đến chỗ Hứa phu nhân, anh cũng khó mà giải thích với Hứa phu nhân và Lệ phu nhân.”

Lý An ở bên Lệ Đình Nam nhiều năm như vậy, anh ta hiểu rõ Lệ phu nhân thích Hứa Nhược Mộng đến nhường nào, đối xử với cô ta như con gái ruột của mình.

Cộng thêm trước đây, Lệ phu nhân còn cố ý gọi Anna đến nhà họ Lệ để sỉ nhục một hồi, có thể tưởng tượng ra Lệ phu nhân có bao nhiêu chán ghét đối với Anna.

Nếu tin đồn Anna bắt nạt Hứa Nhược Mộng truyền đến tai Lệ phu nhân, e rằng Lệ phu nhân sẽ lại làm tổng giám đốc Lệ không vui.

Gương mặt Lệ Đình Nam điềm đạm đẹp như một vị thần, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một tia thâm trầm.

Nghe thấy tiếng kêu của Hứa Nhược Mộng và đề nghị của Lý An, anh cũng không khỏi nhíu mày, như thường lệ không chút ngạc nhiên: “Anna đánh cô à? Tại sao vậy? Lý do.” Lời nói bình thản của anh khiến Lý An không khỏi rùng mình.

Hứa Nhược Mộng dù sao cũng là hôn thê của Lệ Đình Nam.

Hứa Nhược Mộng bị đánh, theo lý mà nói chính là vả vào mặt Lệ Đình Nam.

Chẳng lẽ tổng giám đốc Lệ lại để ý Anna nhiều như vậy, hoàn toàn không có khả năng Anna lại không cho anh chút mặt mũi được?

Lý An có chút không tin vào suy luận của mình.



Hứa Nhược Mộng nhướng mi, hai mắt sưng đỏ, lộ ra vẻ thanh tú.

“Hôm nay em nhìn trúng một cái túi xách, định bỏ tiền ra mua nó, cũng không biết cô bạn của Anna đã dùng cách gì mà lại khiến nhà sản xuất hàng hiệu đó từ chối bán hàng cho em. Lúc tức giận em có nói vài câu khó nghe, nhưng cô ta cũng không có quyền gì đánh em! Bố mẹ em còn chưa đánh em bao giờ, cô ta chỉ là trợ lý, lấy tư cách gì mà dạy dỗ em.”

Lý An im lặng.

Một lúc sau, cậu ta xoay người, có chút không nói nên lời.

Cái cô Hứa này bị dạy dỗ, thật đúng là đáng đời.

“Cô muốn tôi thay cô dạy dỗ lại cô ấy sao?” Lệ Đình Nam lãnh đạm nhìn, hai tay khoanh trước ngực một cách thoải mái: “Thật ngại quá, tôi chưa đánh phụ nữ bao giờ, cho nên tôi cũng không giúp gì được cả.”

“Em cũng không có bảo anh đánh cô ta giúp em!” Hứa Nhược Mộng mắt thấy Lệ Đình Nam vẫn bằng lòng nói chuyện với mình, vội nói: “Cô ta là cấp dưới của anh, anh thay em quản giáo cô ta cũng là chuyện nên làm! Nếu không chuyện cấp dưới bắt nạt vị hôn thê của anh mà bị truyền ra ngoài thì thật chướng tai!”

Hứa Nhược Mộng nói rõ ràng rành mạch đâu ra đấy.

Từ tận đáy lòng, cô ta vô cùng chắc chắn rằng Lệ Đình Nam nhất định sẽ đồng ý với điều kiện của cô ta.

Nếu bên ngoài mà biết rằng Lệ Đình Nam thậm chí không thể bảo vệ vị hôn thê của mình, thì lời đồn đại chắc chắn không thể biến mất trong một khoảng thời gian được.

Cho dù là tập đoàn Lệ Thị có phòng quan hệ công chúng giỏi nhất Lâm Xuyên.

Lệ Đình Nam bật cười trước câu nói của Hứa Nhược Mộng.

Hứa Nhược Mộng thật lãng phí những gì mà Hứa phu nhân đã dạy cho cô ta.

“Hứa Nhược Mộng, cô thử nói xem việc tranh cãi với người khác ở nơi công cộng, xúc phạm người ta lại còn bị người ta dạy dỗ thì xấu hổ hơn, hay là tôi không thể bảo vệ cô thì xấu hổ hơn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play