Trong góc phòng là một người phụ nữ tóc dài đang nằm im trên giường, mắt nhắm nghiền trong giấc ngủ an bình. Từ chỗ bà ta, những bó dây leo, rễ cây và dây gai chòi ra, cứ như thể cái giường là gốc của chúng vậy. Không hề xinh đẹp và huyền bí như câu chuyện cổ tích về nàng công chúa ngủ trong rừng. Nhìn thấy cảnh này, Andy có cảm giác nó thật ghê tởm và nguy hiểm. Sự ẩm mốc và mục rữa nồng đậm lan toả trong không khí. Cơ thể người phụ nữ tái mét và ốm xộp như một xác chết ngâm nước. Thế nhưng bà ta vẫn thở đều đều, mong manh và kiệt quệ.
Vẫn còn một số tượng đá bất thường được đặt rải rác trong phòng. Mỗi bức đều là hình ảnh của một người trong trang phục áo chùng lụng thụng giống với nhóm của Ted Husman.
Bởi vì Andy đang tràn đầy năng lượng nên vô cùng tự tin. Anh mạo muội di chuyển cả mình và con rồng vào thế giới tăm tối của cõi u minh. Con rồng giật mình, bước lui đầy hoài nghi. Anh phải vỗ về trấn an nó bằng những ngôn ngữ thân thiết trong tâm trí. Tuy con rồng chịu đứng yên, nhưng nó vẫn phì phì nước dãi về cái điểm tối xa xôi, đang không ngừng bòn rút năng lượng của mình.
Bầu không gian đột nhiên tối sầm và những thứ phép thuật tồn tại trong phòng trở về với dạng cơ bản nhất. Mấy chục bức tượng trong phòng quả thật đều là những người sống đứng im lìm. Họ đang ngủ hay đã thật sự bị biến thành tượng cũng không biết nữa, nhưng bọn họ trông giống hệt những người lính canh trong khu hoàng cung. Trên người họ thay vì choàng những chiếc áo chùng, thì lại bị phủ kín bởi dây xích đen nặng nề. Cả lớp gông cùm xiềng xích chôn chặt họ tại chỗ, ai nấy đều như bị nhốt vào một cỗ quan tài sắt nặng trịch.
Người phụ nữ nằm im trên giường thì lại biến thành một khối mây đen u ám không rõ hình dạng. Bên dưới bà ta, ngay chỗ đang lòi ra những nhánh cây biến thành một cái giếng sâu hun hút. Năng lượng cũng đang từ đó tuôn ra ào ào. Đám mây đen lởn vởn, hết che bên này rồi lại chặn bên kia ngăn không cho năng lượng tiếp tục toả ra nữa.
Andy nhảy xuống khỏi con rồng, đi tới bên cạnh người đàn ông tóc dài chấm gót đứng giữa phòng. Anh với tay phủi đi lớp bụi dầy đóng trên mặt ông ta, đồng thời liên tục lay cho ông ta tỉnh lại. Trước đó Miko đã chỉ cho anh sự khác biệt giữa linh hồn người sống và người chết. Khi quan sát một linh hồn sống thật kỹ, bạn sẽ nhận ra thế nào trên người họ cũng có mang theo một sợi xích. Đó chính là thứ năng lượng cố định linh hồn của họ vào nhục thể bản thân. Chỉ khi một người chết thì sợi xích đó mới biến mất, và linh hồn có thể tự do bay ra ngoài.
Người đàn ông mệt mỏi mở mắt, trông ông ta như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài.
- Ngươi là ai và sao có thể vào đây được? – Sau đó người đàn ông nhìn Vulcanos. Mặc dù Andy có thể cảm nhận sự ngạc nhiên từ ông ta, nhưng gương mặt đó vẫn bình thản, đều đều nói tiếp. – Đưa một con rồng vào cõi u minh thì chắc hẳn ngươi phải là một pháp sư hùng mạnh. Ngươi là từ phía kẻ địch đến phải không?
- Không, tôi là một người bạn. – Andy hình như đang nắm bắt được luồng sự kiện.
- Ta chưa từng biết đến một pháp sư hùng mạnh đến thế trong phe liên minh.
- Tôi đến từ Việt Quốc, một chỗ xa xôi nên không biết gì về liên minh hay bất cứ kẻ thù nào của ông cả.
- À ... đất nước của công nghệ và khoa học. Đó là tử địa đối với những phép thuật gia.
- Đúng vậy, đất nước của chúng tôi chẳng còn lại bất kỳ phù thuỷ, pháp sư hay thậm chí là một người hiểu biết về phép thuật. Chính vì vậy tôi mới phải đến đây, để hỏi mượn ông một phương pháp để mở cánh cổng không gian.
Người đàn ông chầm chậm quay đầu lại nhìn Andy dò xét. Tuy nhiên ông lại nhanh chóng bỏ cuộc, chuyển về nhiệm vụ nhìn chằm chằm cái hố rò rỉ năng lượng kia.
- Thấy không? Đó là một cái cổng không gian mà hiệu trưởng của chúng ta đã mở ra. Chúng ta đụng độ với kẻ thù nguy hiểm nên muốn cầu viện đến nguồn năng lượng cuả thế giới khác. Nhưng không chỉ mượn được sức mạnh, mà chúng ta còn kéo đến thế giớ này cả những loài quái vật bóng đêm. Chúng ta đã sai lầm khủng khiếp và đang liều mạng để ngăn chặn hậu quả càng thêm thảm khốc. Ngươi có thể nhìn thấy toàn thể giáo viên của học viện ở chỗ này. Thậm chí cả sự hy sinh của hiệu trưởng cũng chẳng thể lấp kín cái hố đó được. Chàng trai trẻ, hãy về đi và tìm một cách tăng cường sức mạnh khác. Hãy nhìn bài học thảm khốc của chúng ta mà đừng dại dột làm theo.
- Nhưng thưa ngài, tôi đến đây không phải để học cách lấy được sức mạnh bằng cách mở cổng không gian. Tôi muốn tìm đường đi đến một thế giới khác.
Đột nhiên âm thanh lào xào nổi lên xung quanh Andy. Toàn bộ những khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm đồng loạt quay về phía anh. Andy ngờ rằng thật ra ngay từ đầu toàn bộ bọn họ đều không có ngủ. Họ lắng nghe cuộc đối thoại của anh, và chỉ vờ như không biết mà thôi.
- Chưa từng có ai đi qua cổng không gian mà có thể trở về cả. Ngoài việc mỗi khi mở cổng, năng lượng sẽ trào qua ào ạt thì không ai biết gì thêm. Chỉ những pháp sư vĩ đại nhất mới có thể chống lại dòng năng lượng đó mà bước qua thế giới bên kia thôi.
- Cảm ơn ông. – Andy cười nhẹ.
Anh không ngờ mọi việc lại xảy đến đột ngột như thế này. Dự tính rằng mình sẽ mượn một cuốn sách, sau đó về nhà chuẩn bị đầy đủ mới tiến hành mở cánh cổng ra, nhờ sự hướng dẫn của Barry để đi đến thế giới mà Thanh Đồng đang bị giam giữ. Chiến đấu, giải thoát nàng và bọn họ sẽ cùng về nhà. Nhưng nghe về mức năng lượng khổng lồ để tiến hành nghi thức mở cổng thì Andy bắt đầu bồn chồn. Làm cách nào mà anh có thể tìm được cả ngàn pháp sư hỗ trợ mình đây? Họ gần như ẩn dật, biến mất trong phạm vi toàn thế giới. Chỉ nhờ một sự tình cờ Andy mới được giáo sư Harris dẫn đến ngôi trường này. Bây giờ trước mắt Andy lại là một cánh cổng chuẩn bị đóng lại. Liệu còn có cơ hội nào tốt hơn để sẵn sàng cho cuộc giải cứu hay không?
“Cô ấy không còn chịu được lâu nữa.” Andy chua xót khi nhớ đến hình ảnh Thanh Đồng thối rửa trên giá treo.
- Chỉ xin nhờ ông nói với những người chuẩn bị đến đây. Tôi đã đi xa làm tiếp nhiệm vụ mà không thể dắt theo họ được. Xin hãy tin tưởng và chờ đợi chúng tôi.
Vừa nói xong, anh kiên quyết đi về phía cái hố năng lượng. Những vị pháp sư bất động lao xao vì quyết định của người mới tới.
- Đừng đi, sẽ chẳng có cách trở về đâu.
Lần đầu tiên, người đàn ông đó thể hiện cảm xúc khác, ngoài buồn bã và hối hận. Nhưng Andy chỉ quay đầu, mỉm cười trấn an theo cách quen thuộc của mình.
- Mọi việc sẽ tốt thôi.
Anh xua tay đẩy đám khói đen lờ mờ che lấp cái hố đi. Vị hiệu trưởng trường phép thuật mạnh mẽ chống trả lại. Thế nhưng sức mạnh của cái hố cảm nhận được sự tác động của Andy, nó đột nhiên vung dậy, đẩy mạnh hơn nữa nguồn năng lượng thoát ra ngoài. Đám khói hiệu trưởng yếu ớt bị dạt sang một bên. Andy có cảm tưởng như từ sau trong hố có một tuốc pin động cơ phản lực đang hoạt động. Anh suýt nữa bị thổi tung nếu như không có Vulcanos chụp lại kịp.
Con rồng và người kỵ sĩ có kết nối tâm tưởng nên nó hiểu toàn bộ hành động của Andy. Không một câu hỏi hay lời khuyên can, con rồng quyết định đi theo anh cho dù đó là một thế giới chưa từng biết đến. Andy gửi đến nó lời cảm ơn chân thành, đồng thời bám lên vai con rồng, trở về với vị trí dành riêng cho mình. Vulcanos gầm lên một tràng dài uy mãnh.
Con rồng tung hai chân trước đào bới cho cái lỗ hổng kia rộng ra. Toàn thể giáo viên trường phép thuật rúng động vì hành vi của nó. Bọn họ nhốn nháo muốn chạy tới nhưng ai cũng bị đám xích sắt trói buộc tại chỗ đứng của mình. Con rồng thích thú khi có thể khiến đối phương hoảng loạn và sợ hãi. Họ chắc phải mất cả trăm năm hoặc hơn thế để vá cái lỗ lại. Thân thể họ bị biến thành tượng đá và linh hồn thì bị trói buộc bởi cả trăm sợi dây xích; bị giam hãm trong bóng tối, bị bòn rút sức lực và buộc phải chiến đấu không ngừng nghỉ mỗi ngày. Cách trả thù tốt nhất chính là để kẻ địch nếm trải nỗi khổ của bạn.
Lần thứ hai, Andy có thể phân biệt đâu là tiếng cười đắc thắng của Vulcanos. Anh lắc đầu trước hành động trả thù nhỏ nhen của con rồng. Andy rút kiếm ra và ngọn lửa xanh lại rực cháy.
- Barry! – Anh gọi.
Hồn ma của người em trai hình thành từ giữa trung tâm ngọn lửa. Ngơ ngác nhìn xung quanh mình, sau đó Barry chỉ tay vào chiếc hố trước mặt. Cậu ta đang cảm nhận góc linh hồn bị mất và cả thể xác của mình đang tồn tại ở phía đằng đó. Bản năng của con ma luôn bị thôi thúc chạy đi kiếm kẻ đã giết mình để báo thù.
- Lên đường thôi.
Andy hô lớn như một người kỵ sĩ lâm trận. Vulcanos chồm người lên, phóng thẳng vào chiếc hố không gian vặn xoắn giữa căn phòng.
^_^
Ngày hôm sau, khi những chiếc trực thăng hỗ trợ tới nơi, toàn bộ nhóm PROUD đã được đưa vào cổng lớn của trường trung học phù thuỷ Woodenly. Nhóm ba người của Nami, Jessica và giáo sư Harris được trao trả cho họ Thành. Do đã nhận ra tổn thất khủng khiếp của học viện, nên nhóm của Ted không tỏ ra hách dịch như trước nữa. Họ hợp tác với nhân viên chính phủ Đào Lan đi kèm để giải trình về những bất ổn của khu rừng Các Vị Thánh.
Jackson thật sự bất ngờ vì ở đất nước này tồn tại một đơn vị được gọi là Bộ Phép Thuật. Nhưng xét ra sự tồn tại của Bộ Phép Thuật cũng có chức năng ngang với SNH ở Việt Quốc nên Jackson mới thôi ngạc nhiên.
Toàn bộ cuộc khủng hoảng tại Woodenly là do có một tên phù thuỷ tội phạm, gã điên tự nhận mình là ‘Chúa tể hắc ám’ đã tấn công trường. Hiệu trưởng và toàn bộ giáo viên đứng lên chống trả hắn bằng một phép thuật nguy hiểm. Bây giờ toàn bộ bọn họ đã bị bất động do hậu quả của câu thần chú kia.
Về phía tung tích của Andy cũng chỉ có lời nhắn mà Ted vừa được nhờ chuyển lại. Cả đội PROUD thật sự kinh hoảng khi nghe Andy đã tiếp tục nhiệm vụ mà không đưa theo bất kỳ người nào. Họ vô cùng lo lắng cho người thừa kế duy nhất của dòng họ. Thế nhưng ngoài tin tưởng và chờ đợi theo lời anh, họ còn biết làm gì khác đây.
Họ thu thập nhân sự và trở về nước trong tâm trạng không rõ là nhiệm vụ đã hoàn thành hay thất bại. Andy đã đi đến một thế giới khác, và tiến hành một cuộc phiêu lưu vĩ đại hơn bất kỳ kẻ nào trong thế giới này từng làm. Những người thân của anh chỉ có thể tiếp tục cuộc sống của mình, mỗi ngày thầm cầu mong và gửi gắm hy vọng đến một thế giới xa xôi. Một ngày nào đó, Andy sẽ lại xuất hiện cùng với vị thần của gia tộc. Anh sẽ trở thành người cai trị thời đại mới, rực rỡ và lâu dài hơn bất kỳ tộc trưởng họ Thành nào từng làm.
“Vĩnh Lạc Đồng Sinh” Lời hứa đó chắc chắn sẽ thực hiện được.