Điều đáng sợ nhất không phải là bạn nhìn thấy một nơi trông có vẻ nguy hiểm. Bị bắt buộc đi vào một nơi mà bạn biết chắc chắn sẽ xảy ra nguy hiểm mới thật sự là đáng sợ. Khu vực tầng B20 này khiến báo động nguy hiểm trong đầu Andy đang vang lên liên tục. Mùi khủng hoảng tràn ngập trong không khí. Adrenalin lại bị bơm ầm ầm vào mạch máu, trái tim Andy đang nện đập liên hồi. Thậm chí khi đối đầu mới một con Long Vương, Andy cũng chưa từng hoảng sợ đến vậy.
Khác với sự cái hỗn loạn của khu tiền sảnh, khu vực này thật sự đã bị cày xới lật tung lên. Sàn nhà bằng đá bị thứ máy móc nào đó cào lên, vỡ nát. Toàn bộ vách kính đều bị đập vỡ.Những căn phòng, bên ngoài cửa có đề tên loại quái vật mà nó đang giam giữ thì trống rỗng. Đúng vậy, tất cả đều trống rỗng, ngoại trừ một ít chất dịch chảy lên láng trên sàn. Andy không thể phân biệt đó là chất dịch lỏng dùng để nuôi dưỡng bọn quái vật bị nhốt trong xi lanh kiếng, hay là chất dịch tiết ra từ cơ thể chúng. Chỉ cần biết rằng nó nhớp nháp, tanh tưởi và trông có vẻ gớm ghiết vô cùng.
Alan đã không thể chịu nổi loại khủng bố quá sức chịu đựng này, cậu ta chạy ra ngoài và ói đến mật vàng. Tuy không biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng Andy khẳng định mình cần loại vũ khí hạng nặng hơn, và càng thêm nhiều băng đạn càng tốt. Hay thậm chí, một ý nghĩ rút lui đã hiện ra trong đầu anh. Andy nghĩ rằng cần có một đội khoảng chừng mười chiến binh HUNTERS cấp S trang bị vũ khí đầy đủ thì mới nên xuống lại dưới này.
Toàn bộ lũ quái vật đã bị thả ra. Hay càng tệ hơn, có một thứ gì đóđủ khủng khiếp để tiêu diệt hết toàn bộ bọn chúng cũng bị thả ra. Mà thứ đó, dù là cái gì, cũng khó đối phó hơn gấp trăm lần thảm hoạ zombie.
Andy xốc nách Alan chạy nhanh trên hành lang tràn đầy chất dịch kinh khủng. “Đi tới thang máy gần nhất trong khu vực, càng nhanh càng tốt.”
^_^
Mr. M phát hiện có những thứ đồ ăn lạ đang di chuyển gần chỗ nó. Hình dạng này nó có vẻ đã thấy qua, chính là thứ thường trốn sau vách ngăn mỗi khi nó được thả ra. Mr.M không có tình cảm đặc biệt yêu hay ghét gì với loại này. Đơn giản là nó đói, và loại thức ăn này có máu chảy trong cơ thể. Nó muốn nếm thử xem loại này có ngon như mấy thứ trước đó không.
Thân thể khổng lồ của con quái vật phóng khỏi vách tường bê tông. Chỗ nó đáp xuống lõm một mảng lớn trên sàn nhà. Mr.M cắm móng trước xuống sàn và dùng lực đó phóng đi. Nó rất giống một con linh trưởng khổng lồ cao hai mét đang chạy ầm ầm trên mặt đất. Bộ móng khổng lồ dài nửa mét ở hai chi trước, hai chi sau ngắn hơn và chỉ có tác dụng cầm nắm và leo trèo. Lớp lông da bên ngoài của nó bị các hàng rào điện đốt cháy nham nhở, lồi hết cả gân xương. Cái đầu có vẻ phát triển quá cỡ khiến cho hộp sọ nứt hết ra. Những mạch máu, lớp dịch trong suốt,thậm chí cả não bộ hiện hết ra ngoài. Và hơn hết tất cả, bộ hàm cực khoẻ cũng lồ lộ đầy đe doạ.Nó không có môi và cái miệng thì ngoác ra rộng tới mang tai. Ngài bí ẩn chính là một tạo vật khủng khiếp và nguy hiểm nhất của Familia Hoàn Hảo.
Andy và Alan đã thấy nó ở tận cuối hành lang, thế nhưng bọn họ không thể quay đầu bỏ chạy. Thang máy này chỉ còn cách họ vài mét thôi. Vẫn còn một thang máy mà bọn họ đã dùng để xuống lúc nãy, nhưng nó nằm ở đầu kia của toà nhà. Bọn họ chạy thi với con quái vật khi nó cũng đang lao tới chỗ bọn họ. Alan nhấn vào thang máy như lên cơn động kinh, còn Andy thì rút súng ra bắn.
Âm thanh đoàng đoàng của khẩu súng ngắn vang lên chát chúa trong một không gian chật hẹp. Thang máy chậm chạp đi từ tầng G xuống dưới tầng B20 này. Alan đã lẩy bẩy không thể đứng thẳng người lên được nữa rồi. Tín hiệu buồng thang vẫn đang chậm chạp chạy B11, B12, B13 ... Còn con quái vật thì đang lao nhanh tới chỗ họ, bằng vận tốc của một chiếc xe ben.
Đạn cắm phập phập lên người Mr.M nhưng xem ra nó không có tác dụng gì lớn lắm. Con quái vật không thèm để ý đến thương tổn trên người mình. Andy chỉ còn hai băng đạn cho khẩu súng ngắn. Anh chuyển sang bắn vào những vị trí hiểm yếu nhất trên người Mr.M. Ngay vị trí tim, không hiệu quả. Headshot, cũng không hiệu quả. Nhắm vào mắt, trật rồi. Con quái vật có vận tốc né tránh thật nhanh. Nó thậm chí có thể bám lên tường mà tiếp tục chạy. Thang máy vẫn chưa xuống tới.
Mr.M xông tới còn nhanh hơn thang máy. Andy nắm cổ áo của Alan lôi chạy lùi lại. Mặt sàn nơi họ vừa đứng bị con quái cày lên nát bét. Bộ móng vuốt đó hớt mặt đá hoa cương nhẹ nhàng chẳng khác nào người ta lấy vá hớt tàu hủ. So về tốc độ, Andy cùng Alan không thể nào sánh lại con quái vật đen trùi trũi này.
Andy dùng súng ngắm bắn lên trần nhà. Hàng đống mảnh vỡ thuỷ tinh ào ào đổ xuống con quái vật. Tuy không làm nó bị thương, nhưng có thể gây được cản trở bất ngờ. Cả hai người lách mình vào một cánh cửa lớn có đề chữ ‘lối thoát hiểm’. Andy nhanh chóng lấy một cây chổi nhét vào tay nắm của hai cánh cửa. Anh nghĩ rằng nó không có tác dụng với con quái vật cho lắm, thế nhưng hành động này vừa là một thói quen, vừa có tác dụng trấn an bản thân.
Bên cạnh thang máy chính là lối thoát hiểm cầu thang bộ. Cầu thang bộ này được xây dựng không lớn lắm, nằm lọt thỏm giữa lõi bê tông chịu lực chính của ngôi nhà. Rộng ba mét, dài bốn mét, là dạng cầu thang hai chiếunghỉ, rất thoải mái cho con người đi lên đi xuống, nhưng vô cùng chật vật cho con quái vật to lớn cồng kềnh.
Con quái vật tung vỡ cánh cửa chắn giữa cầu thang và khu hành lang một cách dễ dàng. Nó điên cuồng chạy lên những bản cầu thangchật hẹp. Cứ hai bước nhảy, Mr.M lại phải loay hoay trở đầu một lần. Hành động này khiến tốc độ của nó chậm lại đáng kể. Andy cảm thấy chạy trốn trong phần cầu thang bộ này sẽ không đến nỗi tuyệt vọng như chạy trên hành lang. Ít nhất con quái vật cũng không thể đuổi theo kịp họ ngay lậy tức.
Lại còn có những bình chữa cháy đặt ở mỗi góc cầu thang. Andy bắn vỡ mấy cái bình, lớp bọt chữa cháy tràn ra ào ạt chèn kín không gian, gây cản trở khá lớn cho Mr.M. Nó không thấy được con mồi đâu hết. Lớp bọt này lạnh, rất lạnh. Chính là loại bọt hỗn hợp chữa cháy cực mạnh, được mệnh danh là có thể đông cứng được cả ngọn lửa.
Chạy đến tầng B15, số bình chữa cháy bị bắn vỡ đã càng lúc càng nhiều. Nhiệt độ giảm xuống làm Mr.M hoạt động hơi chậm chạp. Nó cảm thấy mình mệt mỏi đến độ muốn dừng lại. Cảm giác điên cuồng, đói khát giảm hẳn. Lớp lông bên ngoài của nó còn có vảy tuyết đóng lại long lanh.
Bởi vì có vài chỗ tiếp xúc trực tiếp với lớp bọt chữa cháy, nên da của Mr.M bị đông lại cứng ngắt. Một viên đạn của Andy ghim thẳng vào vị trí đó. Lớp da bị đông cứng như băng vỡ nát. Mr.M gầm lên một hồi tru đầy đau đớn.
Hai mắt Andy chợt sáng lên. Nãy giờ bắn mấy chục viên vào người nó cũng không sao, vậy mà không ngờ viên đạn vô tình này lại có thể gây hiệu quả đến vậy. Anh ra lệnh cho Alan mang theo một bình chữa cháy chạy lên tầng trên tiếp. Chàng kỹ sư gầy còm vác thêm một bình chữa cháy nặng nên tốc độ chậm liền. Andy dừng lại, đẩy anh ta chạy lên trước. Bản thân Andy bắn ra thêm vài phát đạn đạn nữa, nhưng chỉ có hai phát là làm bị thương con quái vật. Có vẻ như tác dụng của bọt chữa cháy không được kéo dài lâu lắm. Andy nhanh chóng đuổi theo Alan.
Bọn họ đã chạy tới tầng B12. Alan thở hồng hộc nhìn Andy.
- Còn phải vách thứ này đến bao giờ nữa, sếp? – Alan nhìn hai bình chữa cháy trong tay mình. Cậu ta đã mệt muốn đứt hơi rồi.
- Một tầng nữalà được! – Andy nhe răng cười.
Trong tay Andy cũng đang ôm một bình chữa cháy. Chạy lên tới tầng B11, Andy lại ôm thêm một bình chữa cháy ở góc phòng. Con quái vật vẫn chỉ cách họ có đúng một tầng, đau đớn, bị thương và điên cuồng. Lúc này, hai tay của Andy đều đang bận cầm bình chữa cháy, không thể bắn trả lại được.
Alan thấy tình hình này thì không sao hiểu nổi. Tại sao phải gom hết đống bình chữa cháy đi, mà không tiếp tục bắn vỡ để kiềm chân con quái vật. Ít nhất trước đó kế hoạch này cũng diễn ra khá thành công. Con quái vật chỉ còn cách họ đúng một chiếu nghỉ cầu thang.
Tầng B10, họ đã có ở đây được năm bình chữa cháy đặt cạnh nhau.
- Alan bỏ đống bình đó xuống ngay góc kia, chạy ra ngoài bấm thang máy!
Alan ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh. Không cần biết kế hoạch của sếp là gì, nhưng ít nhất từ trước đến giờ, những kế hoạch của Andy vẫn có thể giữ cho bọn họ sống sót. Alan có thể khẳng định, Andy mới chính là người quyết định trong hoàn cảnh này. Nguyên tắc thứ nămkhi chơi game kinh dị: luôn tuân theo những mệnh lệnh được hướng dẫn. Alan lao ra ngoài hành lang, bấm muốn lủng cả bảng điện tử. Buồng thang lại lười biếng đi từ tầng B20 lên tầng B10. Alan ngó qua hai đầu hanh lang dài dằng dặc. Nếu thang máy không đến kịp, bọn họ sẽ chẳng thế nào chạy khỏi con quái vật trên khoảng hành lang trống trải này.
Andy đã canh thời gian rất kỹ lưỡng, vừa lúc con quái vật đến gần là ngay lập tức anh bắn vỡ nát cả năm bình chữa cháy. Lớp bọt xốp trào ra càng lúc càng nhiều, tẩm đầy trên thân con quái vật. Những phát đạn tiếp theo thành công tạo nên những âm thanh răng rắc trên lớp da đã đóng băng của Mr.M. Nó gào lên đau đớn nhưng vẫn tiếp tục lao tới trước, dù tốc độ có chậm đi hẳn.
Mr.M ép Andy lùi dần ra ngoài hành lang. Andy đếm ngược số đạn còn lại. Sáu, năm, bốn, ba ...
- Alan! – Giọng anh hét lên ngân nga như tiếng chuông báo tử.
- Thang máy vẫn chưa tới. – Alan đã cuống quít lên. Câu ta đã nhìn thấy Andy đang vừa lui vừa bắn. Phía sau là con quái vật đóng băng đang chầm chậm bò theo.
- Ném súng của cậu cho tôi.
Trong súng Alan vẫn còn một băng đạn nguyên. Andy hai tay cầm hai cây súng, bắn tới tấp về phía Mr.M. Nó vẫn còn đang chịu tác động của khí bọt chữa cháy, nên phát súng nào cũng gây ra chí thương. Cuối cùng, một phát đạn chính xác cũng ghim vào mắt Mr.M, nó lăn ra gào rú rung chuyển khắp nơi.
Đó cũng là phát đạn hữu hiệu cuối cùng. Lớp băng trên người Mr.M đã rã ra hoàn toànvà những phát đạn kế tiếp không còn tác dụng nữa.
Chưa bao giờ Alan thấy sung sướng khi nghe tiếng chuông báo của thang máy đến vậy. Ting ... cửa thang máy bật mở ra và Alan nhảy ngay lập tức vào trong. Andy cũng vừa vào tới. Cả hai thi nhau bấm nút đóng thang máy. Mr.M đã phục hồi đầy đủ tốc độ của mình, nó lao tới trong khi cánh cửa thang máy lười nhác đóng lại.
Ầm, tiếng động do cơ thể của con quái vật mấy trăm ký lao vào vách thang vang lên. Buồng thang hơi lúc lắc đung đưa, nhưng rất may thang máy không hề dừng lại tý nào. Thang máy đang chạy hướng lên trên, và họ có thể hy vọng chạy thoát ra. Cánh cửa áp suất bằng thép tinh chế bên ngoài còn vững hơn cửa kho bạc của nhà băng. Họ có thể nhốt con quái vật bên trong khu nghiên cứu ngầm này vĩnh viễn.
- Cho thang máy chạy xuống tầng dưới cùng đi! – Giọng Andy vang lên phá vang sự im lặng.
- Nhưng thưa sếp, con quái vật đó ... – Alan mở to hai mắt nhìn Andy, cố gắng suy diễn xem chỉ huy của mình có còn bình thường không?
- Nó đang ở tầng B10, và đây là cơ hội duy nhất của chúng ta có thể mau chóng tiếp cận hệ thống tự huỷ.
- Nhưng ...
Không để Alan nói hết câu, Andy đã quả quyết bấm nút thang máy quay trở xuống.
- Bên ngoài kia, cả thành phố đang có một cuộc khủng hoảng lớn. Người dân bị nhiễm virus Z biến thành thây ma, còn có bọn thằn lằn xanh bò khắp nơi luôn miệng kêu ‘thịt, thịt’. Chúng ta bị mắc kẹt và không có trợ giúp từ bên ngoài. Trong này có con quái vật không cách nào tiêu diệt được, đang chạy lung tung. Tôi không tin mình có nhiều thời gian để chuẩn bị lực lượng, sau đó quay trở lại đâychạy loạn giữa các tầng để chơi trò chiến đấu của con quái vật. Nếu trong thời gian đó, nó thoát được ra ngoài thì sao? Cậu có thấy bộ móng vuốt của nó không. Chỉ có một cơ hội quý giá trong chốc lát này thôi và thuộc hạ của tôi thì lại đang chống lại mệnh lệnh. Cậu nghĩ xem tôi nên làm thế nào đây, Alan?
Lần đâu tiên Andy nổi giận và nói tràn lan một lèo dài lê thê đến như vậy. Trước đây anh ta thường chỉ im lặng trầm mặt, lạnh lùng đưa ra những mệnh lệnh ngắn gọn, hay thỉnh thoảng mỉm cười động viên tất cả mọi người. Còn nổi giận lên ư, quả thật rất đáng sợ. Alan cảm thấy một áp lực dữ dội khiến cậu không thể nào chống lại được. Quyền uy cấp bậc thật hiệu quả. Alan im lặng, chấp nhận phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Andy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT