Hoàng tẩu tử tuy chỉ là hạ nhân nhưng cũng là người thông minh, có chút kiến thức.
Bà ta quay đầu nhìn Lư Oanh đang dùng cách đối đãi ôn hòa cùng phong thái ung dung, nhất thời không thể phân biệt được có phải là nàng cố ý dùng chiêu này để làm cho mọi người thay đổi cách nhìn về nàng hay là tính tình của nàng vốn là thế? Việc kéo lại danh tiếng của mình mà nàng vừa làm không hề có thủ đoạn mà chỉ là bản tính của nàng?Sau một hồi suy tính, Hoàng tẩu tử nheo mắt kêu: "A Oanh à."Lư Oanh quay đầu lại, nàng mím môi nhìn Hoàng tẩu tử, có vẻ như bà ta vừa tiện tay giúp nàng, không biết là có chủ ý gì.Cứng nhắc một hồi, Lư Oanh mới miễn cưỡng cười một tiếng thấp giọng nói: "Đa tạ tẩu vừa rồi đã rất thẳng thắn.
Bây giờ không còn sớm nữa, A Oanh cần phải đi rồi", dứt lời nàng xoay người, nhìn về phía gian hàng cách đó khoảng ba trăm mét, không biết nhìn cái gì, có lẽ là nhìn Lư Vân đang lưỡng lự, xuất thần.Nhìn theo bóng lưng của Lư Oanh, Hoàng tẩu tử như có điều suy nghĩ nhưng cũng không gọi nàng lại.Chốc lát, Lư Oanh đã đến phía sau Lư Vân.Cửa hàng này bán toàn đồ chạm khắc, bày thành một hàng dài trên các tảng đá.
Những tảng đá này hoặc bóng loáng hoặc sáng bóng, được điêu khắc thành đủ loại hình dáng, mặc dù thô kệch nhưng cũng rất thú vị.Lư Vân cúi đầu cầm lấy một con dao điêu khắc, cẩn thận khắc một khối đá lớn bằng bàn tay hết sức chuyên chú, Lư Oanh đứng ở ngay trước mặt mà không hề hay biết.
Người bày quầy là một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi vóc người thon gầy, lúc này đang đứng trước mặt Lư Vân, chuyên tâm hướng dẫn cho Lư Vân làm như thế nào.Thấy ánh mắt vì chuyên chú mà sáng ngời của Lư Vân, Lư Oanh ngẩn ra.
Lần đầu tiên nàng phát hiện ra đệ đệ của mình khi đi học, ngoài thích nhìn đông nhìn tây thì cũng có lúc chuyên chú như vậy.Lư Oanh quay đầu nhìn mặt trời, thấy thời gian còn sớm nên cũng không gọi đệ đệ.
Vừa đi, Lư Oanh vừa trầm tư.Mới vừa rồi mặc dù Hoàng tẩu tử giúp nàng nhưng Lư Oanh có cảm giác không tốt.
Dường như hôm nay bà ta đến là có chuẩn bị từ trước.Có chuẩn bị mới đến? Vì muốn thân thiết hơn với nàng? Hay là còn mục đích khác?Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh lạnh lùng nghĩ: Ngày mai phải đi hỏi thăm Trương quả phụ về chuyện cầu hôn một chút.
Nếu Trương thiếu niên kia chưa từng bị người ta khiêu khích thì...Tản bộ một hồi, Lư Oanh đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thét kinh thiên động địa: "Ông trời ơi, tại sao người không cho thiên lôi đánh chết tên súc sinh này đi.
Ngày ngày ta nuôi ăn, ta nuôi mặc, lão nương chỉ cầm lấy một chút quan tiền cũng không được! Ông trời hãy mở mắt mà xem này!"Tiếng khóc thét này rất to nhất thời hấp dẫn những người xung quanh.
Lư Oanh vốn không có hứng thú, quay đầu nhìn lại mới phát hiện tiếng khóc thét này phát ra từ phía nàng vừa đi, đúng là chỗ Lư Vân đang đứng.Lư Oanh vội chạy lại.Nàng đến gần, người đàn bà kia càng khóc dữ tợn hơn, bà ta ngồi bệt xuống đất, hai bàn không ngừng vỗ lên đùi, âm lượng kinh người kia làm màng nhĩ người ta đau ghê gớm.Giữa đám người, liếc mắt một cái là Lư Oanh nhìn thấy Lư Vân đang bị vây hãm ở giữa.
Lúc này, đôi mắt hắn tràn đầy tức giận lườm người phụ nữ kia, tay nắm chặt lại.Đợi bà ta kêu khóc một trận xong, Lư Oanh thấy đệ đệ của nàng kêu lên: "Bà bị làm sao vậy? Huynh ấy kiếm chút tiền giữ lại chỉ vì muốn đọc sách thôi"Không đợi Lư Vân nói xong, người phụ nữ mập mạp mắt nhỏ kia đột nhiên kêu lên một tiếng đinh tai nhức óc vô cùng bi thảm, tru lên một tiếng cắt lời nói của Lư Vân, chỉ chỉ ngón tay mắng: "Còn có thiên lý hay không? Đồ súc sinh, đồ súc sinh, còn đi lôi kéo tên tiểu súc sinh đến để đối phó chị dâu nó.
Đồ súc sinh, sao ngươi không gọi thiên lôi đến đánh ta nữa đi!"Lư Vân lần đầu tiên trải qua chuyện này, mặt mày thanh tú tức giận đến nỗi vặn vẹo.
Lúc này, cậu liếc mắt liền phát hiện tỷ tỷ đứng trong đám đông.Hai mắt sáng ngời, Lư Vân vội bước về phía Lư Oanh, nhưng vừa bước được một bước, đột nhiên trong lòng có chút chấn động, thầm nghĩ: Không được, tỷ tỷ không có hôn ước, nếu để người đàn bà chanh chua này vấy bẩn thì không được.Nghĩ một chút, cậu cắn răng đứng bất động tại chỗ.Lư Oanh nhìn thấy nét gợn sóng trong mắt cậu, hai mắt cũng sáng ngời, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Nàng biết, đệ đệ của nàng là người thông minh.
Trước kia, Lư Oanh luôn lo lắng đệ đệ trời sinh thuần phác, không hiểu được những toan tính của người đời, vì thế mỗi khi làm chuyện gì, nàng đều nói và phân tích kỹ cho đệ đệ hiểu nàng dùng thủ đoạn gì, vì sao phải dùng chúng.
Bây giờ nhìn lại, đệ đệ thật sự đã trưởng thành!Tâm tình Lư Oanh dễ chịu, tươi cười rạng rỡ, còn người thành niên gầy gò kia ôm đầu ngồi thụp dưới đất không nhúc nhích trong khi người đàn bà chanh chua mắng từng trận không dừng.
Cả người hắn run rẩy nhưng vẫn nắm chặt ba quan tiền trong tay.Người đàn bà to béo vẫn không ngừng gào thét, nhìn người thanh niên vẫn nắm chặt tay kia khóc rống lên: "Đồ súc sinh, ông trời đánh chết tên súc sinh này đi.
Ta cho hắn ăn, cho hắn mặc, khổ sở nuôi hắn khôn lớn vậy mà hắn bạc đãi ta, có mấy quan tiền cũng tiếc không hiếu kính chị dâu..."Trong lúc người đàn bà vẫn gào thét rung trời đất, Lư Oanh nghe thấy mấy âm thanh bình luận: "Muốn hạ nhục Tiền lão nhị đây mà""Tiền lão nhị cũng thật đáng thương, mở cái sạp bán hàng này chả được bao nhiêu, vị tẩu tẩu chanh chua trời còn chưa tối đã đến kiếm chuyện, tiền kiếm được còn chưa đến tay đã bị bà ta đòi hỏi, không đưa cho thì lại gào thét, có khi một ngày gào thét đến mấy lượt.""Đừng nghe lời người đàn bà chanh chua này, ngươi nhìn bà ta mà xem, đúng là một thân thịt béo, mấy đứa nhóc nhà bà ta đứa nào lớn lên cũng mập mạp, chỉ có Tiền lão nhị ăn không đủ no mặc không đủ ấm...!Aiz, đúng là ác phụ, chiếm hết mười mẫu ruộng của Tiền phụ thân để lại cho con trai thứ còn chưa tính, lại còn lấy hết công cụ, gia súc.
Nếu không vì mấy quan tiền thì bà ta cũng không gào thét hăng say như vậy."Thành Hán Dương này diện tích nhỏ, mười dặm tám trấn đều có thể gặp được người quen.
Nghe bên cạnh ta một câu ngươi một câu, chỉ chốc lát, Lư Oanh cũng sáng tỏ mọi chuyện.Nghĩ tới vừa nãy mụ mập mắng Lư Vân là tiểu súc sinh, Lư Oanh ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng lướt qua đám người trước mặt bước tới chỗ Lư Vân.Đột nhiên thấy một người tướng mạo xinh đẹp khí chất văn nhã, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải là tiểu cô nương từ thôn quê đến, người đàn bà mập mạp kia khóc xong một hơi, mắt trợn to nhìn Lư Oanh.Lư Oanh không thèm để ý đến bà ta, nàng bước đến trước mặt đệ đệ, thấy Lư Vân toàn thân đều phát run, cười cười, vỗ đầu đệ đệ an ủi: "A Vân ngốc nghếch, đệ tức giận cái gì? Đệ phải biết, kết giao với bằng hữu như vậy là thật có phúc."Cái gì?Mọi người nghe đều không hiểu, một đám người quay đầu nhìn Lư Oanh.
Cả người đàn bà mập mạp kia cũng trừng lớn mắt, cánh mũi chỉ khẽ thở lắng nghe.Nhìn vẻ mặt không thể hiểu nổi của Lư Vân, Lư Oanh cao giọng nói: "Đệ nha, mấy ngày hôm trước không phải đệ có nói qua triều đình tuyển Hiếu Liêm, phái đi không ít đại nhân vật đi tới thành Hán Dương tìm kiếm người có phẩm đức cao thượng sao?", nàng chỉ hướng thanh niên cao gầy đang bụm mặt kia, lại nói: "Đệ đệ, đệ hãy nhìn người bạn này, tiên phụ để lại cho y đất đai, y tặng toàn bộ cho huynh trưởng trưởng tẩu, còn bản thân thì cực khổ kiếm tiền mỗi ngày, chính mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại có thể nuôi tẩu tẩu cùng đám cháu trai cháu gái béo tốt.
A Vân, đệ có hiểu Hiếu Liêm là như thế nào không? Đây chính là Hiếu Liêm, lễ độ với ca ca và tẩu tẩu, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, người như thế triều đình nhất định sẽ trọng thưởng.
Vốn là hắn đơn độc ít người biết đến, những đại nhân vật kia không thể nhanh như vậy biết đến cách làm người của hắn.
Nhưng giờ tẩu tẩu của y gào thét như vậy, danh tiếng của hắn đã vang xa rồi."Nghe đến đó, thanh niên kia bỏ hai tay trên mặt ra, nhìn Lư Oanh chăm chú.Mà người đàn bà mập mạp vừa rồi còn gào thét, lúc này đã nhanh chóng lấy tay che miệng, đôi mắt ti hí liếc nhìn mọi nơi, hiển nhiên là đã nghe thấy lời Lư Oanh, dáo dác tìm kiếm bóng dáng của đại nhân vật..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT