“Ừm, bây giờ em cũng không chơi với cô ta nhiều nữa, lúc nào cũng chỉ biết lợi dụng em, thiếu nợ em hơn chục đồng còn chưa trả, cuối năm chia tiền thưởng phải bắt cô ta trả lại cho em.” Tô Tình nói.

“Vậy thì em nhất định phải đòi, mười mấy đồng đấy!” Vợ Cương Tử vội vàng nói.

Tô Tình gật đầu một cái, hai người nghỉ ngơi một hồi mới tiếp tục ngắt ngọn bông vải, hôm nay làm xong sẽ đi làm việc khác, Tô Tình định đi nhổ cỏ hay gì đó, đó là công việc thường dành cho người già, phụ nữ yếu ớt và trẻ em, chỉ có hai ba điểm công thôi nhưng cũng phải làm.

Bởi vì kêu cô ở nhà cả ngày, thành thật mà nói, cuộc sống không có điện thoại di động, máy tính và Tivi thật sự rất chán nản, ngay cả đọc sách thì cũng không thể đọc nó cả ngày được.

Hơn nữa bây giờ tháng còn nhỏ, đến tháng lớn thì cô không làm được nữa, lúc đó có thể lười biếng một cách chính đáng, chưa kể đợi con ra đời, hai đứa đấy, cô còn không phải bận bịu chăm sóc chúng nữa sao? Không phải cô không muốn đi làm mà là có quá nhiều chuyện lặt vặt phải giải quyết nên không thể đi.

Cho nên tranh thủ hiện tại cứu vãn một chút hình tượng trong thôn luôn đúng không?

Khoảng thời gian sau đó, cho dù là công việc không kiếm được bao nhiêu điểm công như việc nhổ cỏ, Tô Tình ngày nào cũng đến báo danh đúng giờ.

Một ngày nọ Vương Mạt Lỵ đến nhà, buổi chiều Tô Tình không làm việc, buổi sáng cô làm, từ khi từ bệnh viện về, cô đã làm liên tục bảy tám ngày, buổi sáng hôm nay nhân lúc mặt trời còn chưa lớn cô đi làm, buổi chiều cô liền phát lười, cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì là phụ nữ có thai nên không ai nói gì cô cả, dù sao bảy tám ngày trước ngày nào cũng làm việc, điều này đã làm thay đổi cảm nhận của mọi người về hình tượng của thanh niên trí thức Tô.

“Mạt Lỵ, sao cô lại tới đây? Thật đúng là khách quý, cô mau vào, tôi pha cho cô một ly nước đường.” Tô Tình đang đọc sách, thấy cô ấy tới liền chào hỏi.

Vương Mạt Lỵ cười tiến vào: “Tôi cũng không phải người đặc biệt gì, đâu cần làm phiền cô pha nước đường cho tôi.”

“Cô cũng là khách ít gặp.” Tô Tình nói, rồi pha cho cô ấy một ly nước đường trắng, thời này thường dùng cái này để chiêu đãi khách.

Nhà Vương Mạt Lỵ là nhà giàu trong thôn, anh em ở trên cũng nhiều, cô ấy là con gái út trong nhà, là con gái lúc tuổi già mới có nên ba mẹ đều rất thương yêu cô ấy, cho nên nước đường với cô ấy cũng không phải là thứ hiếm có gì.

Nhưng chính vì thái độ này của Tô Tình khiến cô ấy rất vui vẻ, bởi vì cảm thấy Tô Tình thật sự coi cô ấy là bạn.



“Thanh niên trí thức Tô, cô đang xem sách gì thế?” Vương Mạt Lỵ vừa uống nước đường vừa nói.

“Đây là sách giáo khoa cấp hai của tôi, chiều nay nắng to nên tôi không đi làm việc, ở lại trong nhà đọc sách, đỡ quên mất mấy thứ trước kia.” Tô Tình nói.

“Quên thì quên, cô bây giờ cũng không cần dùng nữa.” Vương Mạt Lỵ nói.

Cô ấy không có bằng cấp gì, chỉ từng học qua lớp xoá nạn mù chữ, nhưng ở nông thôn cũng chỉ như thế, bởi vì bụng còn ăn không đủ no thì đọc sách cái gì nữa? Hơn nữa muốn đọc sách cũng không có nơi nào để học.

“Hôm nay sao cô lại đột nhiên tới đây?” Tô Tình cười cười, chuyển chủ đề hỏi.

Vương Mạt Lỵ nói: “Cũng không phải là đột nhiên, tôi sớm đã muốn tới nhà cô, còn có Song Song và Tiểu Cúc, nhưng mà hai người đó còn phải làm việc nên không tới được.” Hôm nay cô ấy tới kỳ kinh nguyệt cơ thể không thoải mái mới không đi làm.

“Ừm, lần sau mọi người hãy đến cùng nhau nhé.” Tô Tình gật đầu nói.

“Thanh niên trí thức Tô, gần đây cô thật chăm chỉ, ngay cả mẹ tôi cũng nhắc đến cô.” Vương Mạt Lỵ nói.

Tô Tình cười nói: “Thím tư nói tôi cái gì thế?” Hiện giờ cô tất nhiên phải gọi theo Vệ Thế Quốc, gọi mẹ của Vương Mạt Lỵ là thím tư.

Vương Mạt Lỵ nói: “Mẹ tôi nói rằng hiện tại cô coi như mới có chút dáng dấp của người làm vợ, còn có chút biết hối cải, nếu biết trước cô có thể trở nên tốt như thế, tôi đã kêu anh tư nhà tôi theo đuổi cô rồi.”

Anh trai thứ tư của cô ấy vẫn còn chưa kết hôn.

Tô Tình nghe được anh tư của cô ấy, suýt chút nữa cười không nổi, đây là cho rằng cô loại khoai sọ cũ nào có thể cho vào miệng sao? Vương Mạt Lỵ trông không tồi, là bởi vì cô ấy toàn thừa hưởng chỗ tốt, nhưng anh trai thứ tư của cô ấy chính là chuyên chọn khuyết điểm của ba mẹ mà sinh ra, lớn lên phải gọi là một lời khó nói hết.

Ngoại hình ngay cả bình thường còn không bằng, càng đừng nói so sánh với Vệ Thế Quốc mắt to mày rậm.

“Ha ha.” Vương Mạt Lỵ nhìn sắc mặt của Tô Tình không kìm được mà bật cười, nói: “Lúc đó tôi nói với mẹ tôi, thanh niên trí thức Tô thích Vệ Thế Quốc là chuyện bình thường, nếu thích anh tư của tôi vậy không phải mắt què thì là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play