Thái Mỹ Giai làm ra vẻ thân thiết lắm và nói: “Cậu điên rồi sao? Cuộc sống tốt đẹp ở Thành phố không muốn lại muốn sống qua ngày với một người nông dân chân đất lấm lem sao? Anh ta có gì tốt chứ!”
“Hôm nay cậu không đánh răng hay sao mà miệng hôi thế!” Tô Tình bỗng chốc buột miệng nói.
Thái Mỹ Giai nuốt nghẹn một cái và có chút khó tin nhìn Tô Tình, mấy ngày nay sao lại trở nên thô tục như thế chứ, đúng là không khác gì với người phụ nữ nhà quê!
“Sau này cậu hãy khách sáo với Thế Quốc của tớ hơn một chút, bây giờ anh ấy là cha của con tớ, nếu sau này cậu còn nói những lời này ở trước mặt tớ thì tớ sẽ coi như không có người chị em tốt như cậu đấy!” Tô Tình trực tiếp nói.
Thái Mỹ Giai trong lòng vui mừng muốn chết, cô thực sự mê mẩn cái tên chân lấm tay bùn này, trông bộ dạng của con bé này kìa!
“Còn Bùi Tử Du thì sao?” Thái Mỹ Giai nói: “Cậu đã thích anh ấy từ khi còn bé, bây giờ nói thay đổi là thay đổi sao?”
“Tớ thay đổi thì thế nào? Chưa nghe nói qua lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển sao? Tớ nhảy xuống sông, anh ta còn không thèm liếc mắt một cái. Tớ cũng không ti tiện đến mức đu bám lấy anh ta không buông." Tô Tình nói thẳng: "Sau này đừng nhắc tới anh ta trước mặt tớ nữa. Chuyện đã qua thì cho qua đi. Hiện tại tớ đã có gia đình. Nếu cậu lại nói đến chuyện trước kia thì chính là hủy hoại thanh danh của tớ!”
Bọn họ đều là người cùng thôn, sao có thể không chạm mặt chứ? Dù là nam chính Bùi Tử Du hay nữ chính Trần Tuyết thì cô đều sẽ gặp thôi.
Cũng không hổ là cặp đôi tiêu chuẩn, bởi vì quả thực là xứng đôi vừa lứa, chính là khi Bùi Tử Du nhìn thấy cô thì còn có chút hận sắt không thành thép, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Dường như anh ấy muốn đến nói vài câu với cô, quả thật là không thể giải thích được, trước đây anh ấy cứ luôn lạnh nhạt với cô.
Nhưng bất kể anh ấy nghĩ gì thì Tô Tình vừa nhìn thấy anh ấy thì lập tức rời đi, cô thậm chí không có ý muốn giao tiếp chút nào.
Dù là Bùi Tử Du hay Trần Tuyết thì cô cũng phải tránh xa.
Mọi người không liên quan gì đến nhau thì chẳng phải rất tốt sao?
Thái Mỹ Giai bị cô làm cho tức chết, không nhịn được nói: “Tại sao cậu giống như biến thành một người khác vậy? Tình cảm của cậu và anh ta từ nhỏ tới lớn nhưng bây giờ nói thay đổi là thay đổi sao?” Nói rồi cô ta dùng ánh mắt phán xét nhìn Tô Tình.
Tô Tình không hề tỏ vẻ yếu kém, cười lạnh lùng nói: “Cậu đừng nói tới chuyện tình cảm gì cả, tớ và anh ta thì có tình cảm gì, cho dù có, bây giờ tớ đã có gia đình, có người đàn ông của mình, những cái đó đều chỉ là quá khứ, người ta có con mắt ở đằng trước là phải nhìn về phía trước có biết không? Hơn nữa, tớ có liên quan gì đến anh ta chứ, bây giờ trời cao đất rộng, bụng của bà đây là to nhất!”
Đôi mắt của Thái Mỹ Giai hướng về cái bụng vẫn chưa thấy rõ của cô, cô ta không thể nhịn được cười, giống nòi của một kẻ chân lấm tay bùn lại xem là bảo vật, đúng là tức cười chết mất.
Và cô ta phải nói một điều nữa, thô tục! Trở thành bà già rồi!
Cô đã nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt cô ta, nói: “Nếu cậu không có việc gì khác thì hãy về trước đi, Thế Quốc không thích cậu đến nhà, nếu sau này không có việc gì thì hạn chế đến đi.”
Cô thực sự không muốn nhìn Thái Mỹ Giai nhiều hơn nữa, thật sự là một bụng toàn ý nghĩ xấu.
Thái Mỹ Giai cứ thế bị đuổi ra ngoài, vì bị cắt ngang nên cô ta không còn thời gian để hỏi chuyện xà phòng và hai túi đồ kia, cô ta vẫn muốn quay lại hỏi nhưng khi ra ngoài đã thấy Vệ Thế Quốc, cũng không biết anh đã nghe thấy bao nhiêu, Thái Mỹ Giai bắt gặp ánh mắt tối sầm của anh, cô ta bỗng có chút chột dạ, nhanh chóng cúi đầu quay về Tri Thanh Sở.
Lúc này Vệ Thế Quốc mới bước vào nhà.
Tô Tình vừa nhìn thấy anh đã nở nụ cười nói: “Bận rộn cả buổi sáng đã đói bụng chưa? Anh vào rửa mặt trước đi, sắp có cơm ăn rồi.”
Sắc mặt Vệ Thế Quốc bỗng dịu đi, vừa rửa mặt vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện của bọn họ, anh không phải cố ý nghe lén mà chỉ là vừa hay nghe thấy ở ngoài cửa mà thôi.
Nghĩ đến lời nói của cô, Vệ Thế Quốc khẽ nhếch môi nở nụ cười.
Tô Tình lấy đũa chọc vào khoai lang trong nồi, đã chín rồi, vì vậy cô xúc hết khoai lang ra, sau đó xào dưa chuột với thịt trong nồi.
Chỉ cần nấu thêm một món súp trứng cà chua cho bữa trưa là xong rồi.
Tuy rằng mỗi ngày ăn đi ăn lại cũng chỉ có một ít đồ ăn nhưng cũng không còn cách nào, những đồ ăn trước mặt cũng không tệ, cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Tô Tình không kìm được nước mắt khi nghĩ đến sự lãng phí ở kiếp trước, trước đây cô không ăn một miếng thịt nào cả, ngày thường cũng chỉ ăn một chút thịt nạc, còn thịt mỡ thì không đụng đến một miếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT