Ngày kia rất nhanh đã đến, hôm qua Vệ Thế Quốc đã xin đại đội trưởng nghỉ phép.
Đại đội trưởng muốn nói có xe lừa mà, trong thôn còn có các cô bác chị em khác cũng cùng ngồi xe lừa của lão Từ, hơn nữa thanh niên trí thức Tô có lẽ còn quen thuộc với thị trấn hơn người dân ở đây, vậy thì còn lo lắng cái gì chứ?
Nhưng đứa cháu trai Vệ Thế Quốc này cũng không dễ dàng gì, thấy thanh niên trí thức Tô cũng bằng lòng chung sống với đứa cháu trai trưởng này nên không vì chuyện nhỏ này mà ầm ĩ, vì vậy đại đội trưởng đã duyệt cho nghỉ.
Những người trong thôn ban đầu còn thắc mắc tại sao Vệ Thế Quốc không đi làm? Hỏi rồi mới biết đã xin nghỉ vì muốn đi cùng vợ lên thị trấn khám thai.
Đột nhiên có người nói: "Thanh niên trí thức Tô đây cũng quá khác người rồi, chỉ là khám thai mà thôi, còn phải để đàn ông đi cùng?"
“Đúng vậy, phụ nữ trong thôn chúng ta mang thai không ít, làm gì có ai mắc công như thế? Trạm y tế không kiểm tra được hay sao còn phải kéo cả đàn ông cùng đi lên thị trấn kiểm tra!”
“Thế Quốc, anh ta chính là không chịu được lời dụ dỗ bên tai, trận mưa hôm qua tôi thấy anh ta nửa đêm còn ra xem ruộng có bị ngập không, thế mà hôm nay ruộng vườn gì cũng đều bỏ hết rồi!"
“Kiểu giác ngộ này không tốt lắm đâu...”
“Sáu Vương, anh im miệng đi!” Vương Cương liền nói một tràng:
“Thế Quốc bao nhiêu năm nay không quản ngại mưa to gió lớn, đây là lần đầu cậu ấy xin nghỉ, làm sao, cậu ấy đến tuổi này mới làm cha không thể xem trọng một chút xin nghỉ cùng vợ đi khám thai à? Anh còn nói xỏ nói xiên giác ngộ này kia, có muốn để trong đội đánh giá xem ai là người giác ngộ không đủ cao không?"
“Đánh cái gì mà giá? Nhà tôi là giai cấp nông dân nghèo!” Sáu Vương nói.
“Thằng chó, hồi đó sửa đập chứa nước mày ăn bơ làm biếng tự mình ngã gãy chân, là ai cõng mày đi nối chân, nghe bác sĩ nói chỉ cần chậm chút nữa là chân của mày không giữ được nữa rồi!” Vương Cương muốn nhào lên đánh người.
Anh cả Vương Thiết kéo anh ấy lại, nhưng cũng quát sáu Vương: “Nhanh đi làm đi, còn đứng ở đây tám chuyện gì nữa!"
Thấy sáu Vương lấy giai cấp ra nói chuyện, ánh mắt những người khác nhìn anh ta cũng đầy vẻ chế giễu. Ai mà không biết sáu Vương đang nghĩ cái gì? Do ghen tị đó mà.
Trước đây anh ta để ý thanh niên trí thức Tô, mẹ anh ta còn dám đi tìm thanh niên trí thức Tô để thăm dò ý tứ, nhà của thanh niên trí thức Tô có điều kiện ra sao, không biết tầm nhìn cao đến đâu, nhưng mà mẹ con anh ta thẳng thừng bị đuổi ngay từ vòng gửi xe.
Bây giờ thanh niên trí thức Tô lại sánh đôi cùng Vệ Thế Quốc về một nhà, liền bắt đầu lôi giai cấp ra nói.
Cũng còn mặt mũi nói đến giai cấp sao, Vương Cương nói không sai, chính là vào năm ngoái lúc đó sáu Vương vốn định giả vờ ngã để trốn tránh việc sửa đập nước, ai mà biết được làm giả thành thật, xém chút là đem chân mình ngã tàn tật luôn, lúc đó nếu không có Vệ Thế Quốc đưa anh ta đi bệnh viện kịp thời thì cái chân đó cũng phải bỏ.
Sau đó không còn ai nói gì nữa, người trong thôn ai cũng hiểu rõ trong lòng, ai lại không biết tính cách xấu của mẹ con sáu Vương?
Nhưng nói ra thì Thế Quốc quả thật cũng không dễ dàng, Vương Cương nói đúng, bao nhiêu năm nay Thế Quốc không xin nghỉ phép, bây giờ đến tuổi này mới có con xem trọng chút cũng là điều bình thường.
Vệ Thế Quốc đi bộ ở đằng xa theo sau xe lừa.
Chị em phụ nữ đang ngồi trên xe lừa, đương nhiên Tô Tình cũng ngồi trên đó, cũng có vài cô gái khác đến bệnh viện khám thai, hoặc là thăm họ hàng, cũng như tranh thủ lên trấn dạo phố luôn, vì tháng tới lại sắp đến đợt thu hoạch vụ mùa thu, đến lúc đó sẽ rất bận phải đợi sau vụ thu mới có thể lại vào trấn.
Tô Tình đương nhiên trở thành trung tâm cuộc nói chuyện của chị em phụ nữ.
Một cô gái có chút chua ngoa, cố ý nói: “Thanh niên trí thức Tô, cô có nghe qua việc Trần Tuyết có một cái hoa cài tóc mới không? Tôi nhìn thấy rồi, nó là mẫu mới nhất trong trấn đó, nhưng Trần Tuyết bây giờ vẫn ngày ngày kiếm điểm công, nào có thời gian rảnh mà lên trấn? Thanh niên trí thức họ Bùi thì ngược lại, mấy hôm trước mang một cái máy cày vào trấn!”
Những người khác cũng đồng loạt nhìn thanh niên trí thức Tô, lời này là ý gì thì quá rõ rồi, chính là nói hoa cài tóc mới của Trần Tuyết là do thanh niên trí thức Bùi tặng.
“Vậy à, cô nghe ngóng cũng kỹ lắm đó.” Tô Tình thuận miệng nói, tâm trí đều hướng về Vệ Thế Quốc ở đằng sau, cô cũng muốn đi cùng với anh, anh đi một mình nhìn thật lẻ loi.
Cô gái nói lời này là Vương Mạt Lị, nhà họ Vương là thế gia vọng tộc trong thôn. Nhà của Vương Mạt Lị cũng là đại gia tộc trong thôn, anh em tương đối nhiều, cô ta năm nay 20 tuổi, đến tuổi này thật ra nhiều cô gái đã đi lấy chồng rồi, nhưng cô ta vẫn chưa chịu gả đi, vì điều kiện nhà cô ta tốt nên còn muốn chọn người.
Thế nhưng Vương Mạt Lị lại có ý với Vệ Thế Quốc, mà gia đình cô ta lại không ưng Vệ Thế Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT