Nghe thấy vậy, Vệ Thế Quốc ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Có lẽ nửa ngày hôm nay tôi có thể nghỉ ngơi."

Sau khi tắm rửa, anh ra ăn sáng, lại là rau xào mỡ lợn và trứng luộc, cuộc sống của người phụ nữ này như vậy là đã quá xa hoa.

Tuy nhiên ăn cũng ngon, chỉ là còn ít dầu sợ không đủ, còn mấy ngày nữa thôi ...

“Nếu anh được nghỉ ngơi thì tốt rồi. Buổi trưa em sẽ làm bánh bao cho anh bồi bổ, để anh có thể dưỡng thân chăm lo cho vụ thu hoạch.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc đương nhiên không nghe thấy sự quan tâm của cô, anh không thể bị cô mê hoặc, bằng không về sau sẽ có ngày anh phải nếm mùi đau khổ.

"Chú à, cha cháu nói hôm nay trời sẽ mưa nên cháu đi đem mấy cái giỏ cá đi cất, không kiếm được nhiều cá diếc đâu ạ." Cậu nhóc quay đầu đi vào, nhìn thấy Vệ Thế Quốc cũng ở đó, cậu liền cầm cái giỏ theo.

Trong giỏ không có nhiều cá diếc, nhưng cũng có hai con, cả hai con đều chỉ dài ba ngón tay, có thể nấu canh. “Nếu hôm nay nhóc không đi làm, chú sẽ đưa nhóc đến đó.” Vệ Thế Quốc nói.

“Vâng.” Đôi mắt của cậu bé đen sáng lên.

 Tô Tình hỏi cậu bé: "Cháu định ăn kẹo sữa hay trứng gà?"

 “Thím giữ lại đi, cháu không cần.” Cậu bé lắc đầu nói.

 Tô Tình liền nhìn sang Vệ Thế Quốc.

 Anh thản nhiên nói: "Lấy kẹo được không?"

Nhưng rồi anh lại hối hận, tại sao anh lại hỏi cô đồ ngọt, cô ấy có đưa hay không?



Tô Tình không quan tâm anh thế nào, nghe xong liền đi vào, đem hai cái kẹo sữa đưa cho cậu và nói: "Đến đây sớm như vậy hẳn là cháu chưa ăn sáng, lần sau nhớ ăn sáng ở nhà trước đi nhé. "

Cậu bé nhìn cô và anh rồi cầm lấy chiếc kẹo sữa, nói: "Chú ơi, cháu về trước đây?"

 “Ừ.” Vệ Thế Quốc bình tĩnh gật đầu.

Cậu bé kia tên Hắc Thán, là cháu của ông Vương, là con trai của Vương Thiết - anh trai của Vương Cương, trước kia Vệ Thế Quốc thường xuyên qua lại, cậu ấy đương nhiên quen biết Vệ Thế Quốc.

Cậu bé về đến nhà đưa cho mẹ cái kẹo sữa.

“Kẹo này ở đâu ra vậy?” Mẹ Hắc Thán sững sờ hỏi.

“Chú Thế Quốc đã bảo dì cho con.” Hắc Thán trả lời mẹ.

“Tô Tình sao?” Mẹ cậu lần này thực sự kinh ngạc.

“Đúng vậy ạ.” Cậu gật đầu.

Mẹ của Hắc Thán ngay lập tức quay ra buôn chuyện: "Có chuyện gì sao, nói cho mẹ nghe đi?"

Hắc Thán nói: "Mẹ, con còn chưa ăn, mẹ có để lại cho con không?"

Mẹ cậu đưa cho bát cháo, vì đói bụng nên cậu hổn hển ăn ngay. Sau khi ăn xong chị ta vội vàng xem hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Chú Vệ Quốc nhờ con bắt mấy con cá diếc? Sáng nay con vớt vào rổ. Chỉ có hai con, cả hai con đều chỉ to bằng ba ngón tay. Nhưng thím rất vui và hỏi con có muốn ăn gì không. Con nói không, thím ấy hỏi chú, chú nói lấy kẹo sữa, thím liền cho con kẹo sữa." Hắc Thán nói.

Tất nhiên cậu không ghét kẹo sữa, thực tế thì cá diếc không có giá trị, kẹo sữa thì có giá trị và quý hiếm.



Không giống như cá diếc, muốn bắt cứ thả giỏ xuống là bắt được.

“Thế Quốc nhờ Tô Tình lấy kẹo cho con, và Tô Tình sẽ ngoan ngoãn đi lấy sao?” Mẹ của Hắc Thán đã nắm được điểm mấu chốt.

Hắc Thán suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Mẹ cậu đưa cho cậu một chiếc kẹo sữa, chị ta giữ lại một cái và mang đến cho em dâu. Thân là vợ của Vương Cương, không những không có mâu thuẫn giữa chị em dâu trong nhà mà quan hệ cũng rất tốt. Bởi vì con trai lớn của Vương Cương có một cái đầu to, mọi người đều gọi cậu là Đầu To nên vợ anh ấy được gọi là mẹ Đầu To. Nhưng mẹ Đầu To không thích cái tên này, thậm chí còn gọi cô ta còn không nghe. Kêu vợ Cường Tử mới đáp.

“Chị dâu, kẹo sữa này ở đâu ra vậy?” Vợ Cương Tử nói.

"Hắc Thán cầm về được hai cái, cho em một cái, em cho chú hai một nửa." Mẹ Hắc Thán nói.

“Hắc Thán lấy kẹo sữa ở đâu vậy chị?” Vợ Cương Tử cầm lấy rồi hỏi.

Mẹ Hắc Thán kể lại lời của Hắc Thán cho em dâu nghe, sau đó nói: "Chú hai có quan hệ tốt với Thế Quốc, em có biết tin tức gì không? Em nhìn thanh niên tri thức bây giờ mà xem, đã là chồng hát vợ khen hay rồi đó."

Thế Quốc bảo Tô Tình cho keo, mắt cũng không nháy lấy một cái, đây nhất định là sống rất tốt, nghe lời chồng nói.

Vợ Cương Tử cũng rất lắm chuyện, lập tức nói: "Em sẽ hỏi Cương Tử chuyện này."

“Đi hỏi đi, có gì nhớ nói cho chị biết.” Mẹ Hắc Thán nói.

Vợ Vương Cương chạy tới hỏi anh ấy. Vương Cương đang chuẩn bị đi làm, nghe vợ mình nói Vệ Thế Quốc bảo kẹo sữa cho Hắc Thán thì Tô Tình liền nghe lời cũng có chút bât ngờ, nhưng đều ở trong dự liệu của mình.

“Chuyện đó có gì phải nói, anh em của anh là người như thế nào, thanh niên tri thức Tô có thể bật lại cậu ấy à? Nhất định là đã bị thu phục rồi.” Vương Cương tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng tương đối tự tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play