Cô không lui tới với những người trong thôn, hơn nữa bây giờ còn đang ở nhà bận rộn nữa, buổi sáng ăn phải ngon buổi trưa ăn cho no, no là mấu chốt.
Cô làm bánh màn thầu, bột là buổi sáng trước khi đi làm đã làm xong.
Có bột ngô, cũng có bột đỗ, còn có bột khoai lang, bánh màn thầu hỗn hợp danh xứng với thực, sau khi trộn bột xong thì nhào thành dải dài, rồi cắt thành từng cục bột sau đó tiến hành ủ bột hai lần là được.
Trong thời gian hai lần ủ bột, Tô Tình đi tới sân sau hái cà chua, chuẩn bị tiếp theo sẽ làm món canh trứng cà chua, còn có xế trưa phải làm lươn kho, vậy là đủ rồi.
Bây giờ Vệ Thế Quốc đang trên đường trở về nhà, anh và người anh em tốt Vương Cương về cùng nhau, nhưng mới vào đến thôn đã nghe được tin tức đến từ bốn phương tám hướng.
“Thế Quốc à, vợ cháu mang thai rồi, cháu phải đối xử với cô ấy thật tốt vào, sống cùng cô ấy thật tốt.”
“Hôm nay chính tai tôi nghe được, thanh niên tri thức Tô đã từ bỏ thanh niên tri thức Bùi rồi, muốn sống thật tốt với Thế Quốc!”
“Còn chẳng phải là sống cùng với nhau sao? Bây giờ cũng đã có cả còn rồi, sau này cũng đã cắm rễ trong thôn này thôi!”
“Vẫn là Thế Quốc tốt số, cưới được một cô vợ là thanh niên tri thức không nói, mà điều kiện gia đình nhà cô vợ thanh niên tri thức lại còn tốt như vậy nữa, bây giờ trong bụng còn có huyết mạch của cậu!”
Có thiện ý có quan tâm, dĩ nhiên còn có cả ghen ghét nữa.
Chẳng lẽ có thể không ghen ghét sao? Mặc dù thanh niên tri thức Tô gây ra không ít chuyện cười, nhưng người ta là người thành phố đó, hôm nay lại còn chính miệng nói về điều kiện gia đình nữa.
Dáng dấp cũng đẹp, cũng có văn hóa, cho dù có gây ra những chuyện nực cười lớn hơn nữa, thì bây giờ đã chịu tình nguyện thu lại tâm tính sống thật tốt, đó cũng là chuyện làm cho người ta phải hâm mộ ghen tị đến đỏ cả mắt.
Sau này đứa bé ra đời thì chẳng khác nào có thêm ông bà ngoại người thành phố sao!
Thân là người trong cuộc, Vệ Thế Quốc bị những lời này dập cho toàn thân cũng có chút mờ mịt, người anh em tốt Vương Cương của anh lại không hề mông lung chút nào, bận rộn đi hỏi thăm xem là có chuyện gì xảy ra.
Còn có người nhạo báng nói thanh niên tri thức Tô bị Vệ Thế Quốc chỉnh đốn trên giường nên đã đàng hoàng, vậy nên mới thu lại tâm tư.
“Thằng này giỏi, cậu hay lắm, chẳng nói chẳng rằng mà cũng thu phục được thanh niên tri thức Tô về tay!” Vương Cương vừa đấm anh một đấm vừa nói.
Ban đầu Vệ Thế Quốc còn mờ mịt, nhưng bây giờ đã biết là người phụ nữ kia lan truyền tin vịt, chân mày nhíu lại thật chặt.
Rốt cuộc là cô muốn làm gì đây?
Mang thai? Mang thai cái gì chứ? Anh không hiểu những chuyện này lắm, thế nhưng anh lại chẳng ngốc, bên cạnh có bao nhiêu người kết hôn, nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới biết mình mang thai, nhưng bây giờ mới được có mấy ngày mà cô đã biết mình mang thai rồi sao?
Nếu như không phải là biết rõ lúc anh và cô làm chuyện đó còn là gái còn trinh, anh nhất định sẽ nghi ngờ có phải được lên chức ba hay không nữa!
Cho nên cô lan truyền khắp nơi tin mình mang thai là muốn làm gì chứ?
Rất nhanh Vệ Thế Quốc đã nghĩ đến một khả năng, là vì nghe nói thanh niên tri thức Bùi ăn đùi gà uống cháo gà của Trần Tuyết, cho nên mới cố ý nói mang thai, muốn kích thích thanh niên tri thức Bùi sao?
Cũng giống như việc muốn sống muốn chết kết hôn với anh, thật ra thì chính là vì để kích thích thanh niên tri thức Bùi, còn có đêm hôm đó lại chủ động chui vào chăn của anh, cũng là vì ban ngày bị kích thích, chuyện này là sau đó anh hỏi thăm biết được!
Vẻ mặt Vệ Thế Quốc trầm xuống, không phản ứng lại người anh em tốt, tự mình vác cuốc trở về.
Tô Tình còn đang ngâm nga hát, thấy anh trở về lại cười nói: “Mệt không, uống cốc nước trước đi, uống xong thì mau chóng đi mổ lươn, chỉ còn thiếu mỗi món lươn này là có thể dọn cơm được rồi.”
Vốn dĩ còn muốn nói hai câu là cô đừng có phí công vô ích, thanh niên tri thức Bùi sẽ không bị cô kích thích đâu, nhưng những lời đã lên đến bên miệng rồi lại bị Vệ Thế Quốc cứng rắn nuốt vào.
Uống xong nước là đi mổ lươn luôn.
Quan tâm đến người phụ nữ này làm gì chứ, có thể nấu cơm xong cho anh là được rồi.
Vệ Thế Quốc mổ lươn, Tô Tình chỉ ở bên cạnh nhìn, nói: “Em nghe nói Mã đại nương nói nhà bác ấy muốn làm đậu phụ, đến lúc đó mang chút đỗ đi đổi, anh xem có cá trích hay không, nếu có thì bắt mang về, em muốn hầm món canh cá trích đậu phụ để bồi bổ.”
Hôm nay cô cũng đã nói những lời kia ra rồi, không biết là Vệ Thế Quốc có nghe nói ở bên ngoài hay không, nhưng dù sao cô cũng phải rào trước đón sau với anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT