Cũng may lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia đủ thông minh, núp ở trong phủ không có đi ra, mà đối với Thẩm Lam không đồng trang lứa với mình, tóm
lại lão Hầu gia Diệp Hồng cũng không có giống như Thẩm gia vô sỉ, cho
nên lúc sau cũng không cùng hắn ta nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp dẫn
người Diệp gia rời đi.
Mà bị Thẩm gia làm chậm trễ, lúc này cũng đã gần giữa trưa, Diệp Tịch
Dao còn phải tham gia Trăm Kiệt yến, cũng không thể nào tiếp tục trì
hoãn. Nhưng trước khi tới hoàng cung, Diệp Hồng lại mang Diệp Tịch Dao
ra khỏi thành.
Tuy Diệp Tịch Dao cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều. Tiếp theo không bao lâu, chờ một mạch hồi lâu dừng trước một quân doanh, lúc này đây Diệp Tịch Dao mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Ông nội, chẳng lẽ đây là.."
"Xem ra Dao nhi cũng đã nghĩ tới. Không tồi, đây chính là Thiết Giáp doanh của Diệp gia ta!"
Thiết Giáp binh, là một truyền kỳ của Lê quốc.
Tương truyền, hơn hai mươi năm trước, lão Hầu gia Diệp Hồng dẫn đầu sáu
ngàn Thiết Giáp binh, trong vòng ba tháng, liền đánh chiếm chín thành và mười tám trấn của địch quốc. Cứ như vậy một đêm liền thành danh, khiến
cả đại lục Lăng Vân khiếp sợ.
Mà lúc sau Diệp gia dẫn theo Thiết Giáp binh nam chinh bắc chiến, có thể nói, nếu không có Diệp gia cùng Thiết Giáp binh, sẽ không có Lê quốc
của hiện tại.
Thẳng đến mấy năm nay, biên cảnh càng lúc ổn định, Thiết Giáp binh mới
thu cánh chim, giấu tài. Cũng vì như thế, mới làm cho nhiều người dần
dần quên đi sự tồn tại của bọn họ. Lại không biết Thiết Giáp binh mới
chân chính là bùa hộ mệnh của Diệp gia!
Bởi vì mỗi người trong Thiết Giáp binh, đều phục vụ cho nhiều thế hệ gia phó, gia tướng của Diệp gia; bọn họ đối với Diệp gia là tuyệt đối trung thành; chân chình là tử sĩ của Diệp gia!
Trừ bỏ cốt nhục của Diệp gia, không người nào có thể chi phối một quân đội có ý chí kiên cường như vậy dù là một chút ít!
"Dao nhi, Thiết Giáp binh là tư binh của Diệp gia ta, cho dù có là đương kim Thánh Thượng cũng không có quyền động vào nó mảy may. Lúc trước bởi vì thần trí của ngươi không rõ, ông nội không tiện mang ngươi lại đây,
nhưng xưa đâu bằng nay, ông nội biết ngươi đã có thể một mình đảm đương
một phía, cho nên mới mang ngươi đến xem, nhìn xem lực lượng tinh nhuệ
nhất của Diệp gia ta."
Sau một phen công phu nói chuyện, Diệp Hồng trực tiếp dẫn Diệp Tịch Dao
đi vào trong quân doanh. Mà một đường đi tới, tuy rằng Diệp Tịch Dao
không thấy có người tuần tra, nhưng lại nhạy bén phát giác trong bóng
tối có người, hơn nữa còn phát hiện một vài chỗ có cơ quan.
Hiển nhiên, phương thức phòng ngự này của Thiết Giáp binh không giống
với quân đội bình thường. Thậm chí Diệp Tịch Dao có thể tưởng tượng, một khi có người đáng nghi xâm nhập nơi này, không phải là bị bắn thành tổ
ong vò vẽ, chính là bị ám khí cắt đứt yết hầu mà chết!
Phải biết rằng, trước mắt chính là tháng bảy mùa của nắng nóng, lúc này
lại là giữa trưa, hơi nóng có thể nướng luôn cả mặt đất, đến cả hô hấp
đều trở nên nóng rực. Nhưng trước mắt, một ngàn vạn chúng Thiết Giáp
binh dưới ánh mặt trời chói chang, thân mang áo giáp màu đen, tay cầm
trường thương, ra sức múa may.
Động tác của bọn họ nhịp nhàng, lại không có phát ra một tia âm thanh.
Chỉ có một cỗ sóng nhiệt, giống như hồng thủy, trường thương kia múa
may, một thương lại nối tiếp một thương. Mặc dù là mùa hè nắng chói
chang, lại làm người ta liếc mắt một cái, trong thâm tâm liền sinh ra
kính sợ!
Đây chính là quân đội với ý chí kiên cường.
"Thiết Giáp binh, tam quân có mười lăm doanh trại gồm một trăm năm mươi
đội, tổng cộng có ba vạn người. Chia thành các tốp nhỏ, đều là những
lưỡi dao sắc bén tiên phong, gom thành nhóm nhỏ, đến tử giai cũng phải
cúi đầu. Bọn họ là binh lính của Diệp gia, đồng thời cũng là gốc rễ của
Diệp gia, ông nội già rồi, tương lai con đường mà Thiết Giáp binh sẽ đi
như thế nào, thì phải xem ngươi và Vô Trần rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT