Võ tu, danh như ý nghĩa, chính là phương hướng tu luyện lấy việc công kích ra bên ngoài là việc chính; linh tu, là tu luyện tăng lên linh lực,
luyện linh tu có thể thúc giục thiên phú của thuộc tính, chẳng hạn như
linh tu có thiên phú hệ hỏa, có thể trở thành luyện dược sư, luyện đan
sư, thâm chí là luyện khí sư, mà linh tu thiên phú hệ mộc, có thể làm
cho thực vật sinh trưởng; mà các hệ còn lại thì ít người chú ý đến.
Nhưng linh tu lại có một chỗ trí mạng đó là không có lực công kích, hơn
nữa ngoại trừ thiên phú hệ hỏa, tương lai có thể trở thành luyện đan sư, luyện khí sư, làm cho người ta chạy theo như vịt, mặt khác các linh tu
có thiên phú thuộc tính khác đều không quá quan trọng.
Cho nên ở đại lục Lăng Vân, việc lựa chọn võ tu là nhiều nhất, linh tu
thì ít hơn. Nhưng trên thực tế, tu luyện linh tu hay là võ tu cũng không dễ dàng, nói gì đến việc tu luyện cả hai cùng một lúc?
Cuối cùng nếu đã không có kết quả, võ tu không đến đâu, linh tu cũng
không xong, chi bằng chuyên tâm tu luyện một cái. Bởi vậy, đừng nói là
Lê quốc, chính là phóng tầm mắt ra ngoài đại lục, đều không có một người ngu ngốc nào đồng thời tu luyện cả hai cái!
Mặc kệ linh giả tu luyện là linh tu hay vẫn là võ tu, đều chia thành bảy cấp bậc tương ứng với các màu, xích chanh hoàng lục thanh lam tử. Mỗi
một cấp bậc lại phân thành sơ kỳ, trung kỳ với ba giai đoạn. Chính là ở
đại lục vẫn chưa có mấy ai là linh giả tím giai, giống như ở Lê quốc,
cũng chỉ có lão Hầu gia Diệp Hồng, bất quá cũng chỉ mới tu luyện đến
thanh giai trung kỳ mà thôi.
Về phần nguyên chủ, linh mạch ngay cả cấp bậc thấp nhất cũng không tu
luyện được. Loại sự tình này vô cùng hiếm thấy, trăm năm gần đây ở đại
lục Lăng Vân, đều không có xuất hiện lấy một người, bởi vậy nguyên chủ
mới trở thành trò cười cho toàn bộ đại lục, hoàn toàn là một người phế
vật.
Nhưng hôm nay, Diệp Tịch Dao – một người đã hoàn toàn thay đổi về linh
hồn, sao có thể chấp nhận? Phế vật? Phế vật thì như thế nào? Cho dù là
phế vật, nàng cũng có thể đem đám người khinh thường mình, một đám đều
bóp chết!
Chính là, thân thể này.. Thật là không thể tu luyện sao?
Cho nên sau khi đem Thúy Châu đuổi đi, ban đêm đó, Diệp Tịch Dao liền
thay đổi y phục, che lại khuôn mặt, lặng lẽ ra khỏi hầu phủ.
**
Giờ tý, trên Lăng Vân đài, trước hoàng cung Lê quốc.
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị sớm, nhưng trước mắt khi bước đến giữa Lăng Vân đài, Diệp Tịch Dao vẫn vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy, ở giữa Lăng Vân đài, có năm cột đá màu đen đứng sừng sững. Mỗi cái ước chừng cao đến ba trượng, mà ở phía trên cột đá, ở một bên còn
trưng bày một viên thạch cầu có đường kính ước chừng là ba thước, trong
bóng đêm, giống như năm ác thần, đứng thẳng hướng về phía bầu trời, khí
thế bức người.
Nhưng khi tiến lên nhìn kỹ, thế nhưng lại phát hiện năm cái cũng không
phải cột đá, mà là trụ thủy tinh hoàn toàn trong suốt. Hơn nữa, phía mặt trên mỗi khoảng cách, còn có các khớp xương được chạm khắc tương tự
nhau, đại biểu cho thiên phú cửu giai. Lại xuống phía dưới có các hoa
văn được điêu khắc với những hình tượng khác nhau, có lúc là ngọn lửa,
có khi là dây leo, còn có cả hình giọt nước.. Hiển nhiên mỗi cái trụ
thủy tinh là tượng trưng cho một loại thiên phú thuộc tính.
Mà ở phía trước năm trụ thủy tinh, còn có một tượng người cao lớn đứng
sừng sững. Mặt trên là hoa văn điêu khắc tinh xảo, ở giữa là bàn tay lớn nhỏ của nam nhân nhô lên thành một hình tròn, mặt trên vuông vức bóng
loáng, rồi lại ẩn ẩn lộ ra một tia thần bí không nói nên lời.
Đây là.. Thiên phú thạch?
Ánh mắt Diệp Tịch Dao hơi nheo lại, lập tức trái phải đánh giá qua, sau
đó dựa theo trí nhớ trong đầu, đưa tay đặt lên khối thạch bích trên
thiên phú thạch!
Một phút đồng hồ
Hai phút
Thời gian cứ thế một chút trôi qua, nhưng thiên phú thạch vẫn không có
xuất hiện một tia phản ứng. Cứ như vậy, Diệp Tịch Dao thực sự cảm thấy
có chút nản lòng, tại lúc mà nàng muốn thu tay lại, thì bỗng nhiên Lăng
Vân Đài phát ra tiếng ầm vang..