Editor: Susan
“Ôi không có cách nào hết, cứ về trước đi rồi tính sau.” Trong đầu Quý Nhất Nhiên cũng không có chủ ý nào cả, nhưng cứ ở đây hoài cũng không phải là cách, hắn nói, “Sáng mai Dư Hoán có cảnh quay, chắc bây giờ cậu ta đang ngủ, thừa dịp tối nay tôi lại suy nghĩ biện pháp… Đi thôi Trần Tiểu An, cùng về thôi.”

Ôm tâm lý gặp may như vậy, Quý Nhất Nhiên dẫn Trần Tiểu An và mèo tam thể vừa mới nhặt được trở về khách sạn. Phòng Quý Nhất Nhiên ở cùng tầng với phòng Dư Hoán, lúc sắp sửa đi qua cửa phòng Dư Hoán, Quý Nhất Nhiên vẫn rất căng thẳng, đi một cách lén lút y như ăn trộm.

Mới vừa ngang qua cửa phòng Dư Hoán, cửa liền mở, Quý Nhất Nhiên bỗng chốc bị hoảng sợ: “Sao cậu….”

Có lẽ vừa rồi lúc đang trên đường Quý Nhất Nhiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của Dư Hoán. Vì vậy Dư Hoán liền nhắn với quầy lễ tân nếu Quý Nhất Nhiên trở về thì báo với anh một tiếng. Lúc này Dư Hoán mở cửa vốn là muốn trực tiếp đi xuống sảnh chặn Quý Nhất Nhiên tại chỗ luôn, không ngờ mới mở cửa đã đụng phải hắn vừa mới trở về.

Dư Hoán tựa vào cạnh cửa, cũng không nói nhảm thêm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Mèo đâu?”

Quý Nhất Nhiên nghĩ mình trốn không thoát rồi, hắn cũng không biết là dây thần kinh nào bị đứt, ngồi xổm xuống nâng con mèo tam thể bên cạnh mình lên. Mèo tam thể vô tội “meo” một tiếng.

Sắc mặt Dư Hoán vốn đã âm u, bây giờ lại càng đen hơn: “Anh tưởng tôi là thằng ngốc à?”

Vừa nãy mèo chạy mất, Dư Hoán vốn muốn tự đi mấy chỗ lân cận tìm xem, nhưng Quý Nhất Nhiên khuyên anh ở lại, hắn nói nhân vật công chúng có độ nổi tiếng cao như anh nửa đêm nửa hôm đưa mặt ra ngoài rất dễ bị người ta tính kế. Dư Hoán cũng nghĩ vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ tự tin chắc chắn có thể tìm được mèo của Quý Nhất Nhiên, Dư Hoán bèn thấp thỏm để Quý Nhất Nhiên đi tìm.

Bầu không khí có hơi căng thẳng.

Vừa rồi Trần Tiểu An vẫn theo sát Quý Nhất Nhiên từ xa, thấy Dư Hoán đi ra nói chuyện với Quý Nhất Nhiên, cậu liền thu mình lại một góc, vì vậy Dư Hoán cũng không chú ý tới cậu. Lúc này cậu mới thấy bầu không khí giữa hai người nọ không đúng lắm. Cậu bèn thò đầu ra thăm dò, nhưng vẫn không dám đi qua. Cậu cho rằng tốt hơn hết là nên giấu hình dạng con người đi trước khi mình có thể biến trở lại thành mèo.

Kết quả Quý Nhất Nhiên lại gọi cậu: “Tiểu An!”

Không phải vô duyên vô cớ Quý Nhất Nhiên lại gọi Trần Tiểu An, hắn rất hiểu Dư Hoán, trước mặt người khác Dư Hoán sẽ không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, mắt thấy Dư Hoán lập tức giết hắn bằng ánh mắt, hắn liền vội vàng kéo Trần Tiểu An qua làm bia đỡ đạn.

Trần Tiểu An đột nhiên bị chỉ đích danh, vẫn phải đi tới trước hai người họ. Quả nhiên, vẻ mặt không vui của Dư Hoán ngay tức khắc phai nhạt.

Quý Nhất Nhiên nghĩ thầm đây là Trần Tiểu An cứu hắn một mạng, hắn làm vậy là vì Dư Hoán nhìn thấy người lạ sẽ rất khách sáo. 

Dư Hoán mở lời trước: “Là cậu, vừa nãy…” Nói đến cũng lạ, thật sự không phải vì giữ hình tượng tốt với người ngoài mà Dư Hoán mới thay đổi thái độ, lúc anh nhìn thấy Trần Tiểu An, chút bực dọc quấn quanh đầu quả tim kia đã lặng lẽ tan biến, chỉ là chính anh cũng không nhận ra.

Thảm trạng té dập mặt vừa rồi bị nhắc đến, Trần Tiểu An cực kỳ mất tự nhiên: “Phải… là em.”

Dư Hoán nghi ngờ nhìn Quý Nhất Nhiên, Quý Nhất Nhiên nói: “Thực ra cậu ấy là người mới anh vừa ký hợp đồng, tên là Trần Tiểu An, các cậu làm quen một chút đi, sau này sẽ là đồng nghiệp.”

Trần Tiểu An có hơi lơ mơ, “Hả?” một tiếng sau đó mới chậm chạp giơ tay: “Xin chào…”

Dư Hoán bắt tay với cậu, nhưng anh vẫn cảm thấy cảnh tượng này hơi có vấn đề, anh cũng hỏi thẳng Quý Nhất Nhiên: “Chuyện khi nào vậy? Vậy sao hồi nãy cậu ấy phải trốn tránh anh?”

Quý Nhất Nhiên tiếp tục chém gió: “Anh bắt cậu ấy đóng vai ác quỷ trong phim ma, cậu ấy không chịu, cho nên thấy anh cậu ấy liền bỏ chạy, bây giờ tụi anh đã thảo luận xong rồi, không để cậu ấy diễn ác quỷ nữa.”

Dư Hoán: “…”

Rõ ràng Dư Hoán không quá tin tưởng vào lời nói của Quý Nhất Nhiên, nhưng anh lười truy hỏi, nên trêu chọc nói: “…Vậy vào vai phản diện [1] à?”

[1]

Quý Nhất Nhiên không dám để lộ dù chỉ một tí, hắn chuyển chủ đề lên người Trần Tiểu An: “Cũng không phải không thể, Tiểu An cậu thấy sao?”

“Phản diện mắt xanh?” Dư Hoán đoán Trần Tiểu An là con lai, đôi mắt màu xanh dương, dáng vẻ còn xinh đẹp như vậy.

Trần Tiểu An nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cậu cố gắng phối hợp nói: “Đều… đều được hết á.”

Dư Hoán thầm nói nhóc này ngoan quá, anh không nhịn được nhìn về phía Trần Tiểu An, ngắm hàng lông mi đang buông xuống của Trần Tiểu An, ánh mắt cậu tựa như đang nhìn chăm chú đôi bàn tay còn đang nắm lấy của hai người họ, lúc này Dư Hoán mới phản ứng lại mình vẫn đang bắt lấy tay người ta không buông, có hơi vô lễ.

Dư Hoán buông tay ra, Trần Tiểu An vô thức ngẩng đầu lên, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt ướt sũng, vừa mới bắt tay xong, thế mà cậu còn lộ vẻ không muốn.

Thấy tình cảnh này, Quý Nhất Nhiên lại nói thêm một câu: “Đúng rồi Dư Hoán, Tiểu An… Tiểu An là fanboy của cậu!”

Trần Tiểu An: “?”

“Thật sao?” Dư Hoán suy nghĩ cẩn thận, không trách được hai người vừa buông nắm tay xuống thì Trần Tiểu An liền lộ ra vẻ mặt như vậy. Fan qua đường [2] thì khoan bàn tới, trong giới giải trí anh đã từng gặp rất nhiều fanboy fangirl không biết thật giả khoa trương hơn hẳn Trần Tiểu An, vừa gặp liền thét chói tai, sau đó dùng những tác phẩm của Dư Hoán ghép đôi với người khác rồi thổi phồng chúng lên, cuối cùng vừa phải ký tên vừa phải chụp hình chung. So ra thì phản ứng của Trần Tiểu An thật sự kiềm chế nhiều lắm… cũng khiến người ta thích hơn nhiều.

[2]

Đối với những fan hâm mộ dễ mến thì có thể cho nhiều phúc lợi, Dư Hoán chủ động ôm Trần Tiểu An, có điều chỉ ôm một lát liền buông ra.

Trần Tiểu An vốn nghĩ rằng nắm tay một cái là quá mức rồi, vừa nãy cậu lợi dụng lúc bắt tay dùng sức hít một hồi linh khí của Dư Hoán. Đêm nay quá mệt mỏi, đầu tiên cậu bị Quý Nhất Nhiên rượt đuổi, sau đó lại phải duy trì hình người không ngừng tiêu hao linh khí mà cậu dự trữ, bây giờ được sạc pin đầy đủ thiệt là thoải mái —— đương nhiên dựa gần cũng có thể hấp thụ nhưng hiệu quả không bằng tiếp xúc trực tiếp như vậy.

Ngay cả những người uống rượu xong còn sung sướng ngửa mặt khà khà, thì vẻ mặt Trần Tiểu An lúc hít xong cũng rất xuân phong đắc ý. Không ngờ vậy mà Dư Hoán lại còn ôm cậu! Trần Tiểu An được linh khí nồng đậm bao phủ trong nháy mắt, quả thật cảm giác như mình có thể phi thăng ngay tại chỗ.

Trần Tiểu An đỏ mặt, cắn cắn môi, nhìn qua chính là bộ dạng kích động quá mức lại phải cố gắng kiềm chế bản thân.

Dư Hoán cười cười, lại nảy sinh xúc động muốn sờ đầu Trần Tiểu An, nhưng thứ nhất là sợ Trần Tiểu An chịu không nỗi, thứ hai là bọn họ cũng không quá quen thuộc, một cái ôm có thể nói là phúc lợi dành cho fan, nhiều hơn thì chính là vượt quá phép tắc.

Quý Nhất Nhiên thấy tâm tình Dư Hoán có vẻ rất tốt liền vội vàng nhân cơ hội nói: “Cũng không còn sớm, mau đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn diễn nữa.”

Dư Hoán không quên lý do tại sao ngay từ đầu anh đứng đây nói chuyện với Quý Nhất Nhiên: “Chuyện anh làm mất mèo của em, em vẫn chưa tính sổ với anh.” Quả thật quay phim là việc cấp bách, nhưng tìm mèo cũng rất quan trọng. Dư Hoán đã liên hệ với các nhân viên công tác ở tổ phim trường giúp đỡ chú ý mấy con mèo ở gần khách sạn một chút, còn nhờ những người khác hỗ trợ đăng thông báo tìm mèo lên vòng bạn bè. Vì tránh phiền phức anh chưa nói đó là mèo của mình, một buổi tối đã qua mà vẫn không có tin tức gì.

Hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện nhóc mèo tự biết đường chạy về, nhưng điều này thật sự không khả thi cho lắm. Tuy rằng mèo của anh ngàn dặm xa xôi chạy đến phim trường tìm anh, tất cả mọi người đều nói gì mà bé mèo thật là lợi hại, bé mèo thành tinh. Nhưng kỳ thật anh không tin một con mèo có thể tinh ranh đến mức vượt qua cả thành phố để tìm đến nơi này. Anh gọi Quý Nhất Nhiên đến giúp anh đi hỏi, còn chưa hỏi được gì thì mèo lại chạy mất.

Quý Nhất Nhiên nói: “Chuyện con mèo để trễ chút anh nói với cậu, cậu thật sự đừng lo lắng.”

Dư Hoán còn có thể làm gì đây? Anh nhíu nhíu mày: “Được.”

Có điều anh trở mặt cũng rất nhanh, thời điểm quay mặt qua nhìn Trần Tiểu An lại treo lên vẻ mặt dịu dàng mỉm cười: “Bạn nhỏ ngủ ngon.”

Trần Tiểu An: “Ngủ ngon.”

Quý Nhất Nhiên vốn định đặt cho Trần Tiểu An một phòng riêng, nhưng cậu vẫn chưa có chứng minh nhân dân, vì thế chỉ có thể tạm thời ở cùng một phòng với Quý Nhất Nhiên. May mà phòng Quý Nhất Nhiên ở là phòng thượng hạng, có một căn phòng trống cho Trần Tiểu An ở tạm.

Vừa nãy trước khi Quý Nhất Nhiên đến chỗ Dư Hoán đã thuận tiện mua thức ăn cho mèo về, lúc này đổ một ít lên dĩa cho mèo tam thể ăn. Quý Nhất Nhiên đang ngồi một đống nhìn thấy: “Mèo đút mèo ăn, cảnh tượng này thật sự rất hiếm có đó.”

Trần Tiểu An: “…”

Quý Nhất Nhiên nói tiếp: “Bản thân cậu nhìn thấy mà không thèm sao? Cậu có muốn ăn không?”

Trần Tiểu An: “Ban nãy tôi ăn nhiều rồi, tôi không giành ăn với cô mèo đáng yêu đâu.”

“Cô đáng yêu, sau này cô đáng yêu chính là mèo của tôi? Tôi cũng không biết có thời gian dẫn ẻm đi tiêm phòng tẩy giun không…” Quý Nhất Nhiên có chút muộn màng phát hiện, “Tóm lại trước tiên đặt cho em ấy một cái tên đã.”

Mèo tam thể rất tò mò với tên mới mình sắp có, ngẩng mặt lên khỏi đống đồ ăn cho mèo, lắc lắc nhìn Quý Nhất Nhiên.

Quý Nhất Nhiên nghẹn một hồi lâu: “Vậy gọi là Y Xuy.”

Trần Tiểu An nói: “Là tên Đông Doanh.”

“Đông Doanh,” mèo tam thể hiện tại đã trở thành Y Xuy liếm liếm móng mình, “Cậu đang nói cái từ mà mấy trăm năm rồi không có ai nói đó ư, bây giờ không còn gọi là Đông Doanh nữa, mà gọi là Nhật Bản.”

Trần Tiểu An cực kỳ khâm phục: “Cô biết nhiều quá à.”

“Vì sao chủ nhân mới gọi tôi là Y Xuy tôi cũng biết đó, có một trò chơi trong đó có con mèo tên là Y Xuy, bộ dáng có hơi giống tôi, nhưng không đáng yêu như tôi. Có điều vẫn muốn cảm ơn chủ nhân mới đã ban thưởng tên.” Y Xuy nói, “Cậu giúp tôi hỏi hắn chút, vì sao hắn nói mình bận rộn công việc lại còn có thời gian chơi game?”

Trần Tiểu An truyền đạt đúng sự thật, Quý Nhất Nhiên giật mình một cái: “Làm việc phải kết hợp với vui chơi… Ặc, con mèo này không phải cũng là yêu quái đó chứ, tôi không nhìn ra luôn?”

Y Xuy: “Em chỉ là một con mèo bình thường thôi à, chủ nhân trước của em thích chơi game nên em mới biết đó.”

Sau đó Quý Nhất Nhiên rời khỏi phòng nhỏ của bọn họ, Trần Tiểu An lại hỏi một vấn đề khác mà cậu để ý từ nãy đến giờ: “Fanboy là cái gì vậy?”

Vừa nãy bọn họ nói chuyện phiếm ở cửa phòng Dư Hoán, Y Xuy đều nghe được toàn bộ, ẻm ăn no uống đủ, ngồi phịch trên mặt đất, đầu tiên là ẻm xúc động một hồi rằng được người nuôi vẫn là thoải mái nhất, sau đó mới từ từ nói: “Cậu rất thích ai, rất ngưỡng mộ ai thì chính là fanboy của người đó á, chủ nhân tôi đã cài thiết lập cho cậu là một fanboy thì cậu phải bảo vệ cẩn thận, đừng để lòi ra nha.”

Trần Tiểu An cảm giác bản thân mình hẳn là rất thích Dư Hoán, cậu khiêm tốn thỉnh giáo: “Tôi đây phải làm một fanboy tốt như thế nào?”

“Phải cực kỳ hiểu rõ về các tác phẩm của chủ nhân cậu, tiêu tiền cho anh ta —— à, chắc là cậu không có tiền, vậy làm tiếp ứng với làm số liệu cho anh ta —— hình như cũng không được, đến cả điện thoại di động cậu cũng không có… Vậy cậu rảnh rỗi liền khen ngợi anh ta đi, những người phụ trách loại hành động này gọi đây là thả rắm cầu vồng… [3]”

[3]

Trần Tiểu An lại cảm thán từ tận đáy lòng: “Cô thật sự biết rất nhiều!”

Y Xuy nói: “Đây cũng không là gì đâu, chủ nhân trước trước đó nữa của tôi theo đuổi idol đó, sau đó cô ấy mang thai, cổ nói tôi sẽ nhiễm vi khuẩn cho cục cưng của cổ nên cổ vứt bỏ tôi, thực ra không có nhiễm đâu, nhưng tôi giải thích với cổ thì cổ cũng không hiểu.”

Trần Tiểu An nghe vậy thì có chút khổ sở. Y Xuy còn nói: “Làm mèo nhà được nuông chiều quen rồi sẽ không muốn lang thang nữa, cho nên tôi thấy nhân loại nào trông rất hiền lành thì tôi cũng sẽ tranh thủ một chút xem xem có được nhặt về hay không… Không nói cái này nữa, tôi dạy cậu thả rắm cầu vồng nha. Ngày mai nếu cậu gặp được chủ nhân của mình, cậu hãy chào hỏi anh ta, nói: “Anh ơi, chào buổi sáng, kiếp trước chắc hẳn em là một ly nước ngọt có ga rồi, nếu không thì sao vừa gặp được anh em liền vui đến mức sủi bọt luôn.”

Trần Tiểu An lặp lại một lần những lời này: “Được, tôi nhớ kỹ rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play